Chương 57

Thời điểm Đại Lang, Nhị Lang nhìn chằm chằm Cam Đường, nàng cũng nhìn bọn , lần đầu tiên thấy bọn mặc cẩm bào, bộ dáng đội mũ ngọc, nàng nghĩ đến, ngày thường hai tiểu dã tử chạy trong núi, mặc quần áo quý trọng vào, cũng có thể có vẻ tuấn lãng như vậy, toát lên thần thái lịch thiệp.



"Tiểu nương tử, đừng thất thần, lại đây ngồi ." Lúc Cam Đường nhìn Đại Lang, Nhị Lang, có thanh bên cạnh tới, làm cho nàng phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn sang bên cạnh, bỗng nhiên phát , ngồi ở bên cạnh bàn chỉ có Đại Lang, Nhị Lang, Lang lão cha, còn có Quan Thống lĩnh, cùng với Tạ Trường Vân lâu rồi gặp, hơn nữa Tạ Chí Dận cùng Tạ Tư Nhã cũng ở đây, lúc trước còn gặp ở lang gia thôn, bây giờ lại tụ hội ở đây, cái này càng làm cho nàng thêm kinh ngạc.



"Nương tử, lại đây, qua bên này ngồi với chúng ta." Nhị Lang phục hồi tinh thần trước, đứng dậy chạy đến, kéo tay Cam Đường đến bên cạnh bàn, nhấn nàng ngồi bên cạnh Đại Lang, sau đó cũng đặt mông ngồi ở bên kia ghế cạnh nàng ngồi xuống.



"Nào, nào, mọi người cần câu nệ, ta kính mọi người trước ly." Quan Thống lĩnh vẫn ôn hòa cười như trước, đứng dậy nâng chén kính rượu, mọi người ngồi xung quanh bàn đều đứng dậy, nâng chén rượu uống. Mặc dù Cam Đường uống rượu, nhưng cũng đứng lên, cái miệng nhấp chút.



Rượu cũng làm khó người khác, nhưng Cam Đường cũng muốn uống nữa, lúc mọi người đều ngồi xuống, nàng liền làm ra vẻ đặt cái chén xuống. Vừa ngồi xuống, phía sau có tỳ nữ lên hầu hạ, giúp chia thức ăn cho mọi người.



Đầy bàn rượu và thức ăn rất phong phú, từng món đồ ăn tinh xảo, Cam Đường chỉ thấy phim truyền hình, trong thực chưa được ăn qua, khỏi vùi đầu ăn nhiều ít, hơn nữa riêng nàng, mọi người bàn cũng vậy chỉ qua vài câu, cơ hồ đều là Quan Thống lĩnh , người khác phụ họa hai tiếng, có cái gì nữa, cơm chiều ăn rất yên tĩnh.



Đợi cho ăn xong cơm chiều, Quan Thống lĩnh cho tỳ nữ đưa mọi người trở về, đến lúc này, Cam Đường mới biết được Đại Lang, Nhị Lang, Tạ Chí Dận ba người bọn họ cùng ở chỗ, ngay bên cạnh sân của nàng, mà Tạ Tư Nhã cũng ở trong cái sân , đối diện sương phòng, Lang lão cha cùng Tạ Trường Vân ở chỗ khác, cùng mọi người chỗ.



Quan Thống lĩnh có thể sắp xếp chỗ ở cho mọi người, tự nhiên có thể ngăn cản bọn họ lui tới, từ chính đường ra sau, Đại Lang, Nhị Lang liền đường theo đuôi Cam Đường vào phòng của nàng.



"Các ngươi đều lui ra ." Cam Đường vào trong phòng, liền lên tiếng cho nô tỳ lui ra ngoài, nàng muốn an tâm cùng Đại Lang, Nhị Lang chuyện.



"Dạ." Bọn nô tỳ ngăn cản hành vi gì, lên tiếng trả lời được rồi lễ phép rời khỏi phòng, cũng săn sóc đem cửa phòng đóng lại.



"Nương tử, nàng có khỏe , có bị thương chỗ nào ?" Nô tỳ vừa ra, Đại Lang vội vàng kéo tay nương tử, gấp giọng hỏi.



" có việc gì, ta tốt lắm, mọi người sao?" Cam Đường vội vàng lắc đầu , miễn cho bọn lo lắng.



"Chúng ta cũng tốt lắm, bọn họ chút cũng động tới chúng ta."Đại Lang cuối cùng thở ra, buông ra tâm trạng, Nhị Lang ở bên sớm sốt ruột, bọn muốn ngủ lại, liền lên ôm nương tử vào trong lòng, nóng bỏng : "Nương tử, ta chỉ nghĩ thôi mà muốn chết, nàng biết , dọc đường biết bao nhiêu lần ta muốn chạy trốn xuống xe tìm nàng, nhưng liền bị vài người cầm đao bắt được, gấp đến độ ta muốn chết."



Cam Đường nghe lời lo lắng của , biết tâm tình của lúc đó, đưa tay ôm thắt lưng của , ôn nhu : " phải gặp rồi sao, cần lo lắng cho ta nữa, kỳ mấy ngày nay, ta cũng rất nhớ mọi người, lo lắng mọi người xảy ra việc gì, hôm nay cuối cùng cũng thấy, ta an tâm."



Đại Lang động tình từ mặt đất đứng lên ôm lấy nàng, nhất thời ba người ôm ở chỗ, ai cũng buông ra, bất quá, Cam Đường rất nhanh nhớ đến cái gì, mở miệng hỏi: "Mọi người có gặp qua Tam Lang , sao hôm nay thấy , thế nào?"



Nàng vừa hỏi như vậy, Đại Lang, Nhị Lang chậm rãi buông lỏng tay rời ra, cúi đầu thoáng ủ rũ, Đại Lang trả lời: "Chúng ta đều chưa gặp tam đệ, căn bản biết đâu, ta vụиɠ ŧяộʍ hỏi qua cha, cha chỉ chúng ta cần lo lắng, tam đệ xảy ra chuyện gì, lúc ấy có người, cha cũng nhiều lời, biết cha có gặp qua tam đệ ."



Cư nhiên có người biết tung tích Tam Lang, Cam Đường nghe xong, tâm lại nảy lên, tuy rằng Lang lão cha cần lo lắng, nhưng chính mắt nhìn thấy Tam Lang bình an, làm sao nàng có thể hạ xuống tâm tình đây.



Nguyên nhân chuyện này, Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang ba người ưu tư, đám ngồi ở ghế, hơi có chút ủ rũ, nhất thời có người chuyện, trong phòng trở nên rất yên tĩnh, trừ bỏ ánh nến trong chiếc đèn lưu ly ở góc tường ngẫu nhiên phát ra tiếng vang , còn lại có thanh gì nữa.



Ba người cũng biết ngồi bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa, tất cả đều hướng tới cửa phòng nhìn qua, chỉ thấy cửa phòng mở ra đường, từ bên ngoài chạy vào bóng người, động tác nhanh chóng lại đóng cửa lại.



Nhìn chăm chú, thân hình vừa tiến vào rất giống Lang lão cha, Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang lập tức đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm người tới, thẳng đến khi xoay người vào trong, mới nhìn ràng khuôn mặt, quả là Lang lão cha.



"Cha." Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang trăm miệng lời gọi, còn chưa cho bọn họ qua, Lang lão cha vài bước đến trước người bọn họ.



"Xuỵt, giọng chút, ta vừa chốn tới được, ta có việc muốn cùng các con." Lang lão cha ép thanh tới cực thấp, xong liền hướng bên trong đến, đến trước giường mới xoay người ngồi xuống, cũng ngoắc tay cho bọn họ đến.



Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang đều tới, Lang lão cha ý bảo ngồi, tất cả đều thoát giầy trèo lên giường, bốn người ngồi xếp bằng giường, tay Lang lão cha đưa lên, đem màn gấm thả xuống.



Bốn người ngồi trong màn hồi lâu, Lang lão cha xác nhận bên ngoài có động tĩnh, mới kéo đầu bọn họ tựa vào cùng nhau, dùng thanh cực thấp : "Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải tìm mọi biện pháp trốn ."



Nội tâm Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang đều nhảy dựng, Lang lão cha cẩn thận làm việc như vậy, có thể nhìn ra, nếu muốn thoát khỏi đây khẳng định dễ dàng.



"Các con hãy nghe ta , mặc kệ là ai, chỉ cần có cơ hội ra trước, cần suy nghĩ cứu người khác, chỉ cần trốn ra ngoài, có thể xa liền xa, tận lực tới nơi thưa thớt người để sống, như vậy mới có thể bảo vệ được tính mạng." Lang lão cha ngữ khí rất trầm trọng, làm cho người ta khỏi khẩn trương.



xong, bên trong nhất thời yên tĩnh tiếng động, Lang lão cha đợi hồi, chuẩn bị nhảy cửa sổ ra khỏi phòng, lại bị Nhị Lang kéo lại, thấp giọng hỏi: "Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cha cho chúng con biết ." Trong thanh của lộ ra lo lắng, hiểu duyên cớ trong đó.



Lang lão cha yên lặng nhìn mắt ba đứa con, tay đưa ra lại thu trở về, giọng thở dài, : "Cha xin lỗi các con, từ để các con chịu khổ, nay còn phải bồi thêm mạng nữa, nếu các con sảy ra chuyện gì, ta biết nên như thế nào gặp mẹ các con."



"Cha, chúng con sợ mất mạng, chỉ là nghĩ mọi chuyện đều chẳng hay biết gì, tối thiểu trước khi chết chúng con cũng phải chết ràng." Đại Lang nhìn lão cha, trầm giọng .



"Ai, nếu các con đều muốn biết, ta đây liền cho các con biết, bất quá, nghe xong chuyện này, thể nhả ra chữ nào, tuyệt đối thể cho người thứ năm biết, hiểu chứ?" Lang lão cha mang theo ngữ khí cường ngạnh, để lộ ra ông đối với việc này rất coi trọng, Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang tự nhiên biết việc này rất cơ mật, dám có chút lơi lỏng, đều gật gật đầu.



Thế này Lang lão cha mới chậm rãi mở miệng ; "Hơn ba mươi năm trước, khi ta còn là tiểu đầu tử, liền vào Dự vương phủ, thành thị vệ Dự vương, khi đó, Dự vương cũng là người tuổi trẻ hào hoa phong nhã, thân phận tôn quý, là hoàng hậu sinh ra, cũng là hoàng tử được lão hoàng đế thương nhất, qua vài năm, Dự vương được phong làm thái tử, ta cũng thành thị vệ gần thái tử nhất, mọi chuyện đều rất tốt, nhưng huynh trưởng thái tử là Liêm vương, lại thầm mưu tính nhiều năm, thừa dịp lão hoàng đế băng hà, mưu tính soán vị, cướp ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về thái tử, ra tay hung ác diệt cỏ tận gốc, đem thái tử lưới bắt hết, gia tộc thái tử trong buổi chiều tà bị gϊếŧ hại hầu như còn ai, chỉ còn duy nhất Hoàng thái tôn được đội tử sĩ dùng mạng bảo vệ, lại bị tử sĩ trước khi chết phó thác đến tay của ta."



đến đây, Lang lão cha tạm dừng lại, trong bóng đêm con ngươi oánh sáng nhìn hai con trai, hồi lâu mới : "Hẳn là các con cũng đoán được, Hoàng thái tôn là ai."



"Là... Tam đệ?" Đại Lang trầm ổn đến lúc này thanh cũng run lên, cả người căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, Nhị Lang, Cam Đường cũng tốt hơn bao nhiêu, chỉ cảm thấy như bị cự sét đánh, cả người như trong mộng, hoàn toàn có phản ứng.



Lang lão cha trầm trọng gật gật đầu, ba người đều cảm thấy tâm tính thiện lương tựa như bị đâm nhát, rất đau, cũng rất trầm trọng, bọn họ hoàn toàn ngờ rằng, Tam Lang cư nhiên lại có thân phận tôn quý gì sánh được như vậy, ngày xưa cùng bọn sớm chiều ở chung, bây giờ giống như nháy mắt ngăn cách Thiên Sơn Vạn Thủy, về sau chỉ sợ gặp được, giống như trời đất cách biệt, làm sao bọn đau đây.



"Khi đó, thái tử cũng có phòng bị, phái ta và Tạ Trường Vân bí mật ra khỏi kinh thành mời cậu của thái tử, binh mã đại tướng quân, sợ lúc ấy tình hình đặc biệt có rung chuyển, nào biết đâu rằng lão hoàng đế bệnh lâu đột nhiên bất ngờ chết, còn cho đại tướng quân vào kinh, cũng thay đổi triều đại, đại tướng quân cũng bị liên lụy, bị tước chức lưu đày, triều đình cùng trong cung, thế lực thái tử hoàn toàn bị diệt trừ, chỉ để lại hoàng hậu bị phong lên làm Thái Hậu, bởi vì hoàng đế mới đăng cơ còn dám ngang nhiên phế Thái Hậu, cho dù Thái Hậu chưa bị độc thủ, nhưng lại bị hoàng đế giam lỏng, chặt chẽ nắm trong tay, căn bản có người nào thân tín bên cạnh thái tử." Lang lão cha càng càng đau, nhớ tới chuyện cũ, đôi mắt cay cay khó nhịn.



Hơn nửa ngày Lang lão cha mới bình phục chút ưu tư, tiếp tục tiếp; "Năm đó may mà ta và Tạ Trường Vân bị sai khiến ra khỏi kinh, nếu chỉ sợ Hoàng thái tôn cũng giữ được, khi đó tử sĩ dùng hơi cuối cùng, ôm Tiểu Hoàng tôn tìm đến ta và Tạ Trường Vân, cũng phó thác đứa trẻ mồ côi, ta cùng Tạ Trường Vân vì muốn rời truy tung, liền phân công nhau làm việc, ta ôm Tiểu Hoàng tôn đưa tới cho bà nội con, thân mình mẹ con tốt, cho nên hai người các con vẫn theo bên cạnh bà nội, trước khi lão hoàng đế băng hà mẹ các con cũng mất, lúc ấy ta bế Tiểu Hoàng tôn tới, dối mẹ con khó sinh mà chết, đem Tiểu Hoàng tôn thành đứa của mình, cho nên tới bây giờ, các con đều cho rằng Tiểu Hoàng tôn là đệ đệ của các con, cũng biết thân phận của . Ta biết hoàng đế có ngày biết được chuyện này, bà nội và các con căn bản an toàn, ta chỉ có thể mang theo các con trốn vào trong núi, lại sợ thân phận của ta bị người truy ra, dám cùng các con ở cùng nhau, chỉ có thể ở dưới chân núi tìm nơi người sinh sống làm việc, giấu thân trong giếng, dấu liền dấu 15 năm."



Lang lão cha liên miên tới đây, Cam Đường nhịn được chà tay; "Nếu tình qua 15 năm, vì sao tới bây giờ, lại có người tìm tới cửa?"



Lang lão cha nhìn Cam Đường, trả lời: "Bởi vì mấy tháng trước Liêm vương băng hà, mà người đỡ thượng hoàng vị, là tay Thái Hậu nuôi nấng Đình vương, cũng chính là hoàng tử trong số ít nhất của lão hoàng đế, Dự vương, Liêm vương, sau khi Đình vương đăng cơ, Thái Hậu lần nữa chấp chưởng hậu cung, bà ấy muốn tìm lại chuyện thái tử năm đó, nguyên lai năm đó Dự vương phái chỉ có ta và Tạ Trường Vân, còn có hai người nữa, trong đó có người năm đó thấy ta mang Tiểu Hoàng tôn, bởi vậy, mới có chuyện Tiểu Hoàng tôn đời, bị người nọ báo cho Thái Hậu, truy tìm xuống dưới, cũng rất nhanh chóng tìm được ta, cũng bí mật đem ta về kinh thành, ta biết là Thái Hậu muốn tìm Tiểu Hoàng tôn, tự nhiên dám giấu diếm."



lâu như vậy, rốt cục cũng đem tình từ đầu chí cuối ra, Đại Lang, Nhị Lang, Cam Đường cuối cùng cũng biết chân tướng, ngờ rằng bọn họ cư nhiên bị liên lụy tới đoạn cung đình bí sử, đến nước này, Cam Đường mới ràng, vì sao Lang lão cha sợ hãi như thế, sốt ruột muốn bọn họ chạy chốn khỏi nơi đây, bởi vì chuyện này chỉ cung đình tranh đấu, người hoàng gia làm sao có thể hy vọng để cho người khác biết được, tất nhiên là ít người biết đến càng tốt, chuyện như vậy, tình cảnh bọn họ rất nguy hiểm, tùy thời bị hoàng gia bí mật xử tử, bốc hơi biến mất.



Nghĩ đến đó, cả người Cam Đường đều căng thẳng, tâm bang bang nhảy cực nhanh. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh đẩy cửa.