Chương 58

Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang, Lang lão cha toàn thân đều căng thẳng, ngừng hô hấp dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên ngoài.



" nương, người ngủ chưa?" Chỉ chốc lát bên ngoài truyền đến thanh của nha hoàn.



Thế này Cam Đường mới thoáng nhàng thở ra, giả bộ mệt mỏi : "Ừm, ta mệt mỏi muốn ngủ, các ngươi đều ra , cần ở trong phòng hầu hạ."



"Dạ, nương." Nha hoàn đáp tiếng, xoay người đóng cửa ra ngoài.



Đợi hồi lâu, rốt cục xác định bên ngoài có động tĩnh gì nữa, Lang lão cha mới hạ tâm xuống, thấp giọng : "Chuyện nên biết các con biết, ta nên ở lâu, phải trước, các con làm việc gì cũng phải chú ý chút, có hiểu ."



"Cha, chúng con hiểu, người cần lo lắng cho chúng con, chính mình phải bảo trọng." Đại Lang hướng Lang lão cha gật gật đầu, giọng .



Lang lão cha cuối cùng thâm trầm nhìn vài lần bọn họ, quay đầu ra ngoài cửa sổ, thân hình nhanh chóng chạy trốn, trong phòng chỉ còn lại Cam Đường, Đại Lang cùng Nhị Lang.



Tuy rằng Đại Lang, Nhị Lang rất lâu rồi thấy nương tử, phi thường tưởng niệm nàng, nhưng bây giờ lại biết được cơ mật trọng đại như thế, ai cũng có tâm tư muốn thân thiết, ba người cúi đầu trầm mặc hồi lâu, Đại Lang, Nhị Lang mới rời khỏi phòng, hướng sân tới.



Đêm nay, ba người đều ai chợp mắt, trong đầu trong mắt tất cả đều là thân ảnh Tam Lang, còn có sang ngày kế tiếp nữa, biết nên thoát khỏi cái chết như thế nào, càng biết khi nào mới có thể tạm biệt Tam Lang.



Ngày nữa qua , áp lực vẫn qua, còn phải khởi động tinh thần, bởi vì tình thế nguy hiểm làm cho bọn họ thể khởi động tinh thần cao, phân loại cẩn thận.



Cẩn thận như vậy qua nửa tháng, cũng phát sinh chuyện gì, chỉ là mỗi ngày đều lặp lại như vậy, trừ bỏ ăn uống, ngồi cùng nhau chuyện, còn lại chính là ngủ, bọn họ thương lượng muốn thoát như thế nào, thực tế mà chút cơ hội đều có, phòng vệ các toà nhà như l*иg sắt, vây quanh trong trong ngoài ngoài kín kẽ hở, cần bọn họ có vài người, cho dù con ruồi cũng bay ra.



Đương nhiên chỉ bọn họ có cơ hội, Lang lão cha cũng vậy có cơ hội, bất quá thời điểm cách nửa tháng, Lang lão cha cũng càng ngày càng hoang mang, người hoàng thất muốn làm im hơi lặng tiếng như thế nào, muốn lưu lại bọn họ, hay muốn mệt chết bọn họ, hoặc là có cách tính khác, hay chỉ là tạm thời động tới bọn họ mà thôi.



Dưới tình huống hiểu ra sao, mọi người lại đần độn qua nửa tháng sau, tương đương bọn họ ở tại đây qua hơn tháng, lại vẫn bình tĩnh như trước, động tĩnh gì đều có.



Khi mọi người thoáng lơi lỏng ít, tình lại có thay đổi.



Hôm nay sáng sớm, Cam Đường được bọn nha hoàn hầu hạ đứng dậy, đây là mỗi ngày đều làm, nàng cũng thấy cái gì, nhưng nàng chậm rãi phát bất đồng, làm sao bất đồng đây? Hơn nửa ngày nàng mới phát , là giả dạng bất đồng.



Ngày xưa trong bọn nha hoàn đều rửa mặt chải đầu cho nàng, mặc vào cẩm y, mang theo châu ngọc, trang điểm mặt mày, hôm nay cũng đồng dạng như thế, nhưng, hôm nay quần áo so với ngày xưa phiền phức, hơn nữa tất cả đều dùng tơ vàng tuyến thêu hoa văn, búi tóc cài trâm hoàn cũng so với ngày xưa hoa lệ hơn, mặt trang điểm so với ngày xưa tinh tế hơn, như thế xuống dưới, cả người có vẻ so với ngày xưa còn đẹp hơn ba phần.



Chuyển biến như vậy, chỉ cần là nữ nhân đều phát , Cam Đường khỏi kinh ngạc, hôm nay đột nhiên ra sức trang điểm như vậy cho nàng, chỉ sợ trong đó chắc chắn có tình.



"Sao hôm nay giúp ta tỉ mỉ như thế?" Cam Đường quay mắt nhìn Viện Nhi, hỏi.



" nương hôm nay phải ra cửa chuyến, tự nhiên càng đẹp càng tốt." Viện Nhi cười đáp lời .



Cam Đường ngờ tới điểm này, sửng sốt hồi mới phản ứng lại, vội hỏi: "Ra cửa? Muốn đâu?"



" nương đến nơi chẳng phải biết." Viện Nhi vẫn chính diện trả lời, chỉ nhàng bâng quơ câu.



Cam Đường sớm lĩnh giáo qua cái miệng nghiêm mật của Viện Nhi, biết hỏi nữa cũng vô dụng, nếu có thể hỏi được, sớm trả lời, vì thế liền ngậm miệng, trong trong ngoài ngoài sửa sang tốt xong, đứng dậy, để Viện Nhi nâng bước đỡ ra khỏi phòng.



Từ trong sân ra, qua hành lang gấp khúc đến cửa thuỳ hoa, bên ngoài có xe ngựa đợi, Viện Nhi giúp đỡ Cam Đường giẫm lên ghế , mượn lực lên xe ngựa.



Trong xe ngựa lại trần thiết hoa lệ, hình thức tinh xảo, gần đây đường xe ngựa còn muốn xa hoa hơn, từ đáy lòng Cam Đường cảm giác được, lần này gặp người, khẳng định phi thường tôn quý.



Giấu trước tâm tình yên, Cam Đường ngồi xe ngựa đường , ngừng ngừng rồi hồi lâu, Cam Đường có ý vén rèm nhìn ra bên ngoài xem, đều bị Viện Nhi ngăn trở, chỉ có thể buồn bực ở trong xe ngựa, hoàn toàn biết tình huống bên ngoài, cứ như vậy ước chừng được giờ gì đó, xe ngựa ngừng lại.



Xe ngựa vừa dừng lại, mành bị xốc lên, có hai gã giống như thái giám cổ đại đỡ Cam Đường xuống xe, đeo khăn che đôi mắt mê muội của nàng, sau đó đường phía trước nàng.



Cam Đường tuy nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được bốn phía rất yên tĩnh, thái giám giúp đỡ nàng cũng rất cẩn thận, nàng đoán được, nơi đây hẳn là hoàng cung trong truyền thuyết.



Ý tưởng này làm cho Cam Đường hiểu khẩn trương lên, hai chân bắt đầu có chút nghe lời, run run đoạn đường, rốt cục ngừng lại, thái giám buông tay nàng ra lui xuống, nàng yên tĩnh đợi, đôi mắt mê muội dám rời khỏi khăn che gấm thượng.



Đợi hồi lâu, mới có thanh vang lên; "Cởi xuống khăn che mặt ." Thanh tao nhã chậm rãi, làm cho người ta nghe xong rất thoải mái.



Giang rơi xuống, phía sau liền có người lại đây cởi xuống gấm thượng che mắt Cam Đường, nàng thế này mới tính gặp lại ánh sáng, chỉ thấy ngồi phía trước nàng là phụ nhân ung dung đẹp đẽ, toàn thân châu vây thúy buộc, toàn thân khí phái, khuôn mặt đoan trang thanh lịch, nhìn lên chính là người tôn quý.



Phụ nhân nhìn chằm chằm Cam Đường, trong ánh mắt lộ ra khí thế bức người, làm cho nàng dám nhìn thẳng, rũ mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt phụ nhân, nội tâm đo lường thân thế của bà ta.



Nhìn bố trí chung quanh, có thể là kim bích huy hoàng, khắp nơi thể hoa lệ, nhìn lên liền biết phải nhã phòng bình thường, hơn nữa bên còn có thái giám hầu đứng, lúc trước đoán rằng là ở hoàng cung, như vậy phụ nhân trước mặt, chẳng lẽ... Là Thái Hậu?



lúc Cam Đường đo lường, phụ nhân lại mở miệng, chậm rãi : "Ngươi vì sao còn quỳ xuống hành lễ?"



Bây giờ còn biết thân phận phụ nhân sao, nàng làm thế nào hành lễ, nhân gia nếu mở miệng, nàng cũng chỉ có thể thông suốt, chiếu trong lòng phán đoán, quỳ xuống hành lễ, hô: "Dân nữ Chu Tiểu Đường thỉnh an Thái Hậu, chúc Thái Hậu phúc trạch an khang." xong liền quỳ như vậy, toàn bộ tâm xách đến cuống họng, biết chính mình có sai lầm gì hay , vạn nhất trách tội xuống dưới nên làm cái gì bây giờ.



"Đứng dậy ." Phụ nhân lại nhàng chậm chạp tiếng, thế này Cam Đường mới đứng dậy, vẫn cúi đầu mặt nhìn chân, có phân phó dám ngẩng đầu.



"Ngươi thông minh, có thể đoán được thân phận ai gia, nếu là người thông minh, ai gia quanh co lòng vòng." Quả nhiên, Cam Đường đoán sai, phụ nhân trước mặt chính là Thái Hậu đương triều, cũng chính là mẹ cả hoàng đế, tổ mẫu của Tam Lang.



Thân phận tôn quý này, làm cho người ta có cảm giác áp bách rất lớn, tuy rằng Cam Đường chịu giáo dục đại từ , học được nhân sinh tư tưởng ngang hàng, nhưng nghĩ đến thời đại này quyền sinh sát trong tay người ngay trước mặt này, nàng làm sao còn quản bất bình đẳng hay , lúc này trừ bỏ khẩn trương sợ hãi, cái gì cũng nghĩ được.



"Ngươi hẳn là cũng biết tình cảnh của chính mình, ta cho ngươi ba con đường. Điều thứ nhất, ở lại kinh thành, ai gia cho ngươi hai vị phu quân yên vị chức quan nhàn tản, ngươi theo bọn họ ở kinh thành hưởng phúc đến già." Thái Hậu thẳng đến chủ đề, có gì cong queo, ràng.



Nghe xong điều thứ nhất, nội tâm Cam Đường liền trực tiếp bị đánh, là hưởng phúc, căn bản là lừa gạt, ở trong kinh thành, cả đời bọn họ chỉ có thể bị giam lỏng, giám thị, làm sao còn có thể có tự do.



Nội tâm Cam Đường suy nghĩ, Thái Hậu tiếp tục chậm rãi ; "Điều thứ hai, ngươi cùng hai vị phu quân hồi hương thôn dã, đời cho phép bước vào kinh thành nửa bước."



Cái này làm cho Cam Đường rất động tâm, nàng quả muốn trở về, muốn ở lại nhà giam ăn thịt người này, vướng bận duy nhất là Tam Lang, rất muốn tạm biệt lần.



"Điều thứ ba, ở lại bên cạnh Hoàng tôn, hưởng hết vinh hoa phú quý, bất quá đời chỉ có thể làm thϊếp, còn phải nhất đao lưỡng đoạn với hai vị phu quân." Thái Hậu đem ba điều ra, ngừng lại chút, thản nhiên : "Ngươi chọn đường ."



Nếu chọn điều cuối cùng, có thể nhìn thấy Tam Lang, đối với Cam Đường mà rất hấp dẫn, nhưng, muốn bỏ Đại Lang, Nhị Lang nàng cũng làm được, nàng muốn vinh hoa phú quý, chỉ muốn ba người bọn họ đều giữ ở bên người, bất quá điều này có khả năng.



Hốc mắt Cam Đường đỏ lên, nội tâm đau chát, nhưng nàng chảy xuống nước mắt, mạnh mẽ làm cho chính mình trấn định, trả lời: "Thái Hậu, dân nữ chọn con đường thứ hai." Trừ bỏ con đường này, nàng có lựa chọn nào khác.



Được trả lời thuyết phục như vậy, Thái Hậu trầm mặc hồi lâu mới : "Ngươi muốn ở lại bên cạnh Hoàng tôn?"



Cam Đường cắn chặt răng, đem nội tâm trong lời ra; "Dân nữ muốn ở lại bên cạnh Hoàng tôn, dân nữ chỉ muốn Tam Lang có thể ở lại bên cạnh dân nữ." xong, chỉnh trái tim nhảy thình thịch, nàng biết như vậy, có thể bị giáng tội lớn gì hay , dù sao thân phận Tam Lang là Hoàng tôn, nàng thể xưng hô như vậy nữa.



Bốn phía lâm vào yên tĩnh nặng nề, Thái Hậu có dấu hiệu tức giận, làm cho Cam Đường thoáng yên tâm xuống, yên tĩnh đợi đường ra của mình.



"Ngươi xuống , sau khi rời khỏi đây, ai gia đưa ngươi cùng phu quân trở về thôn dã." Thái Hậu khoát tay áo, xong còn có thái giám lên, dẫn Cam Đường ra.



Cam Đường rất muốn cứ như vậy rời khỏi đây, nhưng chân của nàng tựa như bị người ôm lấy, di chuyển được, nàng rất muốn tạm biệt Tam Lang, cho dù thấy được, nàng cũng muốn vì cố gắng lần, lần cuối cùng.



Ý niệm sai khiến, cuối cùng Cam Đường mở miệng; "Thái Hậu, dân nữ cả gan, muốn thưa cùng Thái Hậu, Thái Hậu có thể nghe dân nữ ."



Thái giám nghe nàng như vậy, liền ngừng lại, chờ đợi chỉ thị Thái Hậu. Thái Hậu vốn chuẩn bị đứng dậy vào nội thất, lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Cam Đường cúi đầu, suy nghĩ lại ngồi trở về, : "Tha cho ngươi, ."



Kỳ biết nội tâm Cam Đường run thành bộ dáng gì nữa, nghe Thái Hậu cho phép, hít sâu mấy hơi thở, chấn định nội tâm nhảy, mới chậm rãi : "Dân nữ nghĩ đến, trong cung tất nhiên có nuôi dưỡng chim hoàng yến, chim hoàng yến trong l*иg son quý làm cho người ta nhìn cảnh đẹp ý vui, mà thân mình chim hoàng yến có lẽ cũng hiểu được vinh quang tự hào, bởi vì nó ngay từ đầu là chim bị người nuôi dưỡng, nếu như đổi thành chim dã ở núi rừng, nhốt trong l*иg như vậy, chỉ sợ sống được thoải mái."



đến đây, Cam Đường cố gắng như thế, muốn sức lực lớn nhất của nàng, vì thế nàng hành lễ : "Dân nữ xong, đa tạ Thái Hậu ân điển." xong, ngay tại thái giám dắt , tiếp tục che mắt rồi ra, thẳng đến khi lên xe ngựa, mới cởi xuống gấm thượng che mắt, tiếp tục ngồi xe ngựa lắc lắc rung rung ra khỏi cung.



Trở lại nơi ở ban đầu, Cam Đường mới biết được Đại Lang, Nhị Lang cũng bị người phân biệt mang , nghĩ đến cũng là trong cung, vì thế nàng chỉ có thể ở trong phòng yên tĩnh chờ, đợi bọn trở về, rồi cùng nhau trở về.



biết đợi bao nhiêu giờ, khi sắc trời dần dần ám trầm tối xuống, Đại Lang, Nhị Lang trở lại, thời điểm nhìn thấy Cam Đường, cũng gì thêm, bị người dẫn lên xe ngựa, rất nhanh chạy ra khỏi nơi ở, hướng đường về nhà xuất phát.



Tâm tình Cam Đường thể ra vị gì, có thể trở về đương nhiên vui vẻ, nhưng lại vĩnh viễn rời khỏi Tam Lang, điều này làm cho nàng chút vui vẻ cũng có, bên cạnh Đại Lang, Nhị Lang cũng như vậy, vẻ mặt đơn.



Ba người tiếng động ngồi xe ngựa đường phía trước, đợi đến khi ra khỏi cửa thành lại dần dần ngừng lại, có người kéo mành xe gọi bọn họ xuống xe.



Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang đều xuống xe, chỉ thấy bên ngoài xe đứng hơn mười người đeo đao thị vệ, ba người bọn họ lập tức khẩn trương, biết bọn thị vệ muốn làm gì, chẳng lẽ tới diệt khẩu?



Thời điểm bọn họ khẩn trương thôi, bọn thị vệ dẫn bọn họ lên phía trước, việc này làm cho bọn họ hiểu, chẳng lẽ diệt khẩu còn phải chọn địa phương.



bao lâu, xa xa chỉ thấy chiếc xe ngựa đứng ở ven đường, bọn thị vệ lập tức dẫn bọn họ đến trước xe, ý bảo cho bọn họ lên xe.



Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang hơi có chút kinh nghi bất định, nhiều thị vệ như vậy bọn họ cũng biết làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe chỉ thị, lên xe ngựa.



vào xe ngựa, tất cả ba người đều ngây dại, ngồi trong xe ngựa, cư nhiên là Tam Lang cùng Lang lão cha.



"Đại ca, nhị ca, nương tử, rốt cục cũng gặp mọi người." Tam Lang kích động đứng dậy, cơ hồ là bổ nhào lên trước ôm lấy bọn họ.



"Ngươi... Ngươi..." Ba người nhất thời có cách nào thoát khỏi khϊếp sợ tỉnh táo lại, đều được, bất quá, vẫn theo bản năng ôm lấy nhau, Cam Đường có chút vui quá mà khóc.



Thời điểm bốn người ngồi xuống, xe ngựa chậm rãi chạy , lúc này Cam Đường mới nghĩ đến cái gì, kêu lên: "Xe ngựa rồi, chàng xuống xe sao?"



"Ta cùng mọi người trở về, làm sao muốn xuống xe." Lúc này hai mắt Tam Lang đỏ bừng, có chút nghẹn ngào, rất cao hứng.



"Trở về?" Lời của Tam Lang làm cho ba người đều kêu lên, điều này sao có thể, phải là Hoàng thái tôn sao?



"Đúng vậy, trở về Trịnh thôn, về nhà chúng ta , rốt cuộc về sau chúng ta bao giờ chia ly nữa." Ngữ khí Tam Lang chắc chắn .



Kinh hỉ này làm cho Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang rất lâu rất lâu sau cũng phục hồi tinh thần lại, đợi tới thời điểm, xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy rất xa, vẫn hướng về gia viên đoàn người mà , hướng về hạnh phúc mà , những người có mặt ở đây cũng muốn quản nguyên nhân, chỉ cần biết rằng, bọn họ vĩnh viễn bao giờ chia ly, biết điểm này là đủ rồi.

Hết