Chương 7: Góp gạo thổi cơm chung

Khổng Tiêu cẩn thận ăn từng miếng cá nướng quý giá, cảm thụ lớp da cá vàng giòn và phần thịt ngấm đầy gia vị.

Nàng không săn được thỏ cũng chẳng bắt được cá, vì thế đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt.

Khổng Tiêu ăn từng miếng nhỏ thưởng thức, ngay cả vây và đuôi cá cũng bỏ vào miệng nhai vụn nuốt xuống.

Sau khi ăn no, Khổng Tiêu chủ động đi rửa bát.

Giang Đình cũng không ngăn cản, cô ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Khổng Tiêu hỏi: “Sau khi cậu trở về, mấy tên lưu manh kia có tìm ngươi gây chuyện không?”

Khổng Tiêu lắc đầu: “Tạm thời bọn chúng chưa động đến tôi, nghe chừng đang hỏi thăm lai lịch của anh đấy.”

Khổng Tiêu dứt lời thì quay sang nhìn Giang Đình với ánh mắt sáng quắc: “Những người trong đội anh nói anh rất lợi hại, còn khuyên bọn chúng đừng chọc giận anh. Ngay cả Lưu Tổng kỳ cũng đứng gia nói giúp anh, bảo rằng tên bị thương kia chắc chắn là tự mình té ngã rồi vu oan đổ tội cho anh.”

Khóe miệng Giang Đình giật nhẹ.

Lưu Tổng kỳ là một người thú vị, hắn ta đứng ra nói như vậy chắc chắn là vì đã ăn mất mấy con thỏ của cô nên bây giờ mới có qua có lại đây mà.

“Mấy người kia vừa nhìn đã thấy không tốt đẹp gì, chẳng nhẽ loại người này cũng có thể lên chiến trường ư?”

Giang Đình nhíu mày, có hơi phiền chán. Kiếp trước cô vốn là binh sĩ nhập ngũ, sau này làm huấn luyện viên ở trại huấn luyện cũng chưa từng gặp qua loại người lưu manh này.

Khổng Tiêu thở dài, giống như nhớ tới chuyện gì đó đau lòng: “Bởi vì hiện giờ trong quân doanh đang thiếu người.”

Nàng vừa nói vậy, Giang Đình cũng nhớ tới những dòng miêu tả trong sách.

Tóm lại là chiến tranh giữa Đại Dĩnh và mười sáu bộ tộc Bắc Nhung, không ai phục ai, ai cũng muốn gϊếŧ chết đối phương. Cuối cùng là Đại Dĩnh không may mắn, liên tục gặp phải ngập lụt ở Tây Nam và hạn hán ở Trung Nguyên, dẫn tới quốc khố hết sạch, lương thảo không đủ, dù đánh bại Bắc Nhưng thì cũng mất đi bốn trấn ở biên quan phía bắc.

Hoàng đế tức giận, hạ lệnh trưng binh trong cả nước, chinh phạt Bắc Nhung.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao triều đình dám trắng trợn chiêu bình như thế, cũng là nguyên nhân Khổng Tiêu bị ép tòng quân thay cha.

Đồng thời là khởi đầu cho cái chết thảm của nguyên thân trên chiến trường.

Khổng Tiêu nhìn cô chân thành nói: “Tóm lại hôm nay cảm ơn anh. Ngày mai tôi có thể qua nấu cơm với anh không?”

Giang Đình đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần: “Được chứ.”

Khổng Tiêu nở nụ cười, rửa bát xong thì đứng dậy cáo từ quay về.

Giang Đình quay về chỗ ngồi cũ, vừa cho thêm củi vừa suy nghĩ về tương lai.

Cô hiểu rõ chiến tranh cổ đại là như thế nào, đây là thời đại của vũ khí lạnh, đánh nhau chỉ dựa vào nắm đầm, lấy núi thây biển máu chồng chất mà lên.

Những thứ cô am hiểu như súng tự động, súng bắn tỉa hay là khả năng phá bom bằng tay không của cô vốn chẳng có nơi sử dụng. Tuy rằng cô vẫn kế thừa thân thủ của kiếp trước, nhưng lấy sức một người sao chống lại được thiên quân vạn mã?

Huống chi cô còn không có mơ mộng kiến công lập nghiệp gì đó, nhỡ không may còn có khả năng chết trên chiến trường vậy chẳng phải là thiệt lớn à?

Cô có cảm giác lãng phí cả lần xuyên sách này.

Có điều trước mắt cô chỉ có thể đi đến đâu hay tới đó, chờ tiến vào quân doanh rồi mới nói tiếp được.

Giang Đình rửa mặt, mượn cảnh đêm vươn tay vào trong áo lau mồ hôi trên người. Cô thử nới lỏng đai quấn ngực để cho l*иg ngực có thể thoải mái hơn, sau đó quay lại bên cạnh đống lửa, lấy chăn bông phủ lên người nghỉ ngơi.

Gió đêm trên thảo nguyên rất lớn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng sói tru từ xa truyền tới. Đống lửa cháy tí tách, đám người nằm đầy đất cuộn trọn cơ thể trong đống đồ tránh rét vượt qua đêm thứ tư trên đường hành quân của bọn họ.