Chương 8: Đến Yên Tử Khê

Mới rạng sáng ngày hôm sau, mọi người đã thức dậy thu dọn đồ đạc lên đường rồi.

Lưu Tổng kỳ ngồi trên lưng ngựa, trong miệng ngậm một cái bánh bao đã ngả vàng hơi thiu, cắn mạnh mấy miếng, nghẹn tới mức trợn trắng mắt.

Còn phải cảm ơn mấy ngày nay mặt trời chói chang giúp hong khô bánh bao, bằng không chỉ sợ bánh bao đã mốc hết sạch trên đường hành quân từ mấy hôm trước rồi ấy chứ.

“Hạ gia quân đã lui về đến Yên Tử Khê hạ trại, khoảng cách nơi này chỉ còn hai mươi mấy dặm, xế chiều hôm nay chúng ta có thể tới nơi.

Yên Tử Khê là một vùng có địa hình tương đối bằng phẳng thích hợp chăn thả gia súc, cách biên quan chừng trăm dặm. Ngày thường đây được tính là hậu phương cho cuộc chiến, nhưng sau khi mất đi bốn trấn ở phía bắc, biên giới bị đẩy về phía Nam hơn mười dặm, quãng đường hành quân cũng rút ngắn không ít.

Đám người ngồi đây vừa nghe thấy hôm nay có thể đến nơi thì mừng rỡ vô cùng. Bọn họ đi bộ vài ngày đã cảm thấy chân sắp gãy rồi, chỉ hận không thể ngay lập tức tới được quân doanh.

Giang Đình đeo tay nải của bản thân dõi mắt nhìn về nơi xa, trông thấy trước mắt chỉ có từng dãy núi non chập chùng. Đây là dãy núi Mạc Kim, chạy dọc từ Bắc tới Nam giống như một bức tường thiên nhiên ngăn cách hai bên. Sau khi biên quan rơi vào tay giặc, đây trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng bảo vệ Trung Nguyên.

Ở đây có núi, có nước, có dê có bò, tốt hơn Mạc Bắc khô cằn trong tưởng tượng của cô nhiều.

Lưu Tổng kỳ ở trên lưng ngựa quát lớn: “Mau lên, bước cái chân nhanh lên!”

Hai đoàn người gộp chung lại được chừng trăm người, vó ngựa không ngừng tiến thẳng về Yên Tử Khê nhìn như ngay trước mắt mà thực chất còn ở rất xa.

Buổi trưa bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Giang Đình vẫn bắt cá như trước, Khổng Tiêu thì cầm nồi cầm bát tới nấu canh.

Nước trên thảo nguyên trong vắt, cá vừa nhiều lại vừa ngốc.

Giang Đình xách ba con cá to bằng cánh tay, xâu lại bằng dây cỏ mang về. Cô đưa hai con cho Khổng Tiêu xử lý, một con nấu canh, một con cho vào nướng. Một con còn lại Giang Đình xách cho Lưu Tổng kỳ.

Dọc đường hành quân, thỉnh thoảng cô lại cho Lưu Tổng kỳ vài con mồi săn bắn được, chẳng qua đồng thời cô cũng “nhân tiện” mượn cung tên của người ta mà thôi. Bây giờ tới quân doanh, sau này mỗi người đi một ngả, cũng đến lúc trả lại cung tên cho người ta rồi.

Lưu Tổng kỳ cười ha ha nhận lấy, đưa cá cho thủ hạ mang nướng.

“Cung tên này coi như tặng cậu đấy. Ta giữ lại cũng vô dùng, dù sao thì ta cũng không dùng tới nó.”

Giang Đình nhìn hắn ta đầy khó hiểu: “Tặng tôi?”

Tuy rằng cung tên này không lớn nhưng đối với những tân binh như bọn họ, nếu có thể mang theo vũ khí tiến vào quân doanh thì khá là nở mày nở mặt.

Lưu Tổng kỳ chỉ vào mắt của hắn ta: “Tuổi ta lớn rồi, mắt không còn tốt nữa, cũng nên để lại nó cho người cần đến. Dù sao cũng không đáng tiền mấy, lúc nhỏ ông đây cướp được nó từ trong tay người Bắc Nhung đấy.”

Hắn ta vỗ vai Giang Đình: “Ăn mấy con thỏ của cậu, cung tên này coi như là tạ lễ vậy. Sau này cậu phát tài chớ quên mời ta uống rượu đấy nhé.”

Giang Đình cũng không làm ra vẻ, ôm quyền hành lễ cảm ơn hắn ta.

Giữa trưa, Giang Đình uống canh cá xong thì nghỉ tạm một lúc, đến buổi chiều bọn họ lại tiếp tục lên đường. Đoàn người đi khoảng hai canh giờ thì vừa kịp tới Yên Tử Khê trước lúc mặt trời ngả về Tây.

Từ xa nhìn tới có thể thấy rõ vùng đất phía trước là một bình nguyên rộng lớn, ba mặt giáp núi, một mặt gần sông.

Bên bờ sông có rất nhiều ngựa và dê đang uống nước. Ngoài ra còn có vài binh sĩ mặc áo giáp múc nước và tắm rửa.

Đưa tầm mắt tiến xa hơn nữa sẽ thấy được quân doanh không điểm cuối, từng lều trại một nối tiếp nhau không ngừng.

Bên ngoài quân doanh là tường vây dựng từ những cọc gỗ lớn, phía bên trong dựng rất nhiều cờ xí theo gió tung bay.