Tống Vân Ngưng đỡ Vương thị ra khỏi sảnh chính.
Trúc Đào lo lắng nhìn Tống Vân Ngưng, nói: "Tiểu thư, người thực sự muốn bồi cữu phu nhân đi vào ngục ạ?"
Tống Vân Ngưng khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Đúng vậy, chỉ khi nhìn thấy cữu cữu thì mới biết chuyện gì đã xảy ra."
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, toàn bộ Phủ Học Sĩ đều không kịp trở tay, bọn họ không thể ngồi yên chờ chết.
Trúc Đào không khỏi phàn nàn: "Ngày thường có chuyện tốt, cữu phu nhân chưa bao giờ nhớ đến tiểu thư, hiện giờ lại muốn tiểu thư xuất đầu lộ diện nhờ vả người khác ..."
Vương thị nắm tay Tống Vân Ngưng nói: "A Ngưng, đừng trách cữu mẫu con, giờ tỷ ấy không còn cách nào khác. Vương Thiến tính tình hấp tấp không giúp được gì, Vương Tụng còn quá nhỏ..."
Vương thị vừa nói vừa bất lực thở dài.
Trong thâm tâm bà biết rõ ngục giam của Bắc Trấn Phủ Ti không phải là nơi tốt lành gì, Ngô thị cần người hỗ trợ, nhưng luyến tiếc con gái mình nên phải nhờ vả Tống Vân Ngưng.
Tống Vân Ngưng không để ý, nói: "Mẫu thân, thường ngày cữu cữu chiếu cố chúng ta không tệ, cho dù cữu mẫu không đề cập tới, con cũng sẽ tìm biện pháp cứu cữu cữu."
Trong thời buổi loạn lạc này, Vương Bác là chỗ dựa duy nhất của họ.
Hơn nữa, bệnh của Vương thị cần dược liệu quý hiếm, bà không chịu nổi cảnh trằn trọc lo lắng. Kể từ hôm qua khi Vương Bác bị bắt vào ngục, bà đã lo lắng cả đêm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy khiến người khác nhìn vào cũng sốt ruột thay bà.
Vương thị gật đầu, cẩn thận dặn dò thêm: "Đợi đến khi tới Bắc Trấn Phủ Ti, con phải thật cẩn thận, nếu không tìm được tin tức thì phải lập tức trở về trước, nhất định không được xung đột với bọn họ, biết không? ”
Tống Vân Ngưng nở nụ cười: "Mẫu thân yên tâm, con tự có chừng mực.”
Lúc này sắc mặt Vương thị mới dịu được đôi chút.
Ba người chầm chậm đi về phía trước, thấy một thiếu niên đứng ở gần Nguyệt Đông Môn đang do dự nhìn các nàng.
Tống Vân Ngưng liếc mắt nhìn quanh, thấy cậu liền vẫy tay: "A Tụng.”
Vương Tụng là con trai út của Vương Bác, bây giờ cậu mới hơn mười ba tuổi nhưng vóc dáng đã rất cao lớn.
Tính tình cậu cũng giống như Vương Bác, luôn trầm mặc ít nói.
Vương Tụng nghe thấy Tống Vân Ngưng gọi, cậu do dự một lát rồi vẫn đi tới.
"Biểu tỷ."
Vương Tụng nhìn Tống Vân Ngưng, muốn nói lại thôi.
Tống Vân Ngưng tinh ý nhận ra, nhìn qua Trúc Đào dặn dò: "Nơi này gió lớn, muội đưa mẫu thân về trước đi.”
Trúc Đào gật đầu rồi đỡ Vương thị rời đi.