Chương 8

Sau khi Tống Vân Ngưng cùng người khác rời đi, nàng tiến lên hai bước, nhìn tờ bố cáo.

Hồng Phong Đế trị vì mười năm, độc ác tàn nhẫn, một tờ chiếu lệnh được ban xuống đã khiến dân chúng lầm than.

Hiện tại không hiểu ông ta đã đυ.ng vào dây thần kinh nào mà bắt thiên hạ dâng phượng hoàng lên.

Dân chúng ăn còn chưa đủ no mà hoàng đế lại một lòng truy cầu trường sinh bất lão... Tống Vân Ngưng khẽ nhướng mày.

Trúc Đào không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hoàng thượng điên rồi, Đông Xưởng cũng điên rồi, nô tỳ muốn xem, bọn họ có thể tìm Phượng Hoàng ở nơi nào?"

Tống Vân Ngưng liếc nàng ấy một cái: "Cẩn thận họa từ miệng mà ra."

Trúc Đào vội vàng im lặng.

Tống Vân Ngưng rũ mắt nhìn con dấu trên bố báo.

Trên trang giấy ố vàng, con dấu màu đỏ son của Ti Lễ Giám đặc biệt chói mắt.

Ti Lễ Giám đứng đầu trong mười hai Giám, là chưởng quản nội đình và cả hoàng cung, rất nhiều công việc, thậm chí cả Đông xưởng cũng ở dưới trướng của nó, gọi chung là Hán Vệ.

Thái giám Lục Uyên là chưởng ấn Ti Lễ Giám, quyền cao chức trọng, một tay che trời, nghe đồn tính tình chàng bất thường khó đoán, nhưng rất giỏi lấy lòng Hồng Phong đế, vì vậy rất được trọng dụng.

Ban đầu chàng là thái giám ở Đông Hán, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, chàng đã trở thành thái giám quyền lực hô phong hoán vũ, không chỉ thâu tóm Cẩm Y Vệ mà ngay cả Nội Các làm việc cũng phải nhìn sắc mặt chàng mà làm.

Tống Vân Ngưng suy ngẫm ... Cữu phụ là người trong Nội các, hiện giờ rơi vào tay Cẩm Y Vệ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trúc Đào nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, những người mà cữu phu nhân liệt kê chúng ta đều gặp cả rồi, nên làm sao bây giờ?"

Tống Vân Ngưng kéo mũ trùm đầu, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về trước đã rồi nói sau."

-

Ngô thị cũng mặt đầy bụi đất như Tống Vân Ngưng sau khi chạy bôn ba ở ngoài cả một ngày.

Sau khi tiếp kiến mấy nhà nhưng không có kết quả, bà ta trở lại Phủ Học Sĩ.

Thấy vẻ mặt ủ rũ của bà ta, Vương thị an ủi: “Đại tẩu phải lo lắng cho thân thể mình trước đi, uống chén trà nghỉ ngơi một lát.”

Ngô thị đang tức giận, ngước mắt lên nhìn Vương thị.

Vương thị tuy đã ngoài bốn mươi nhưng dung mạo vẫn trẻ đẹp như cũ, đoan trang tao nhã.

So với Vương thị, bà ta thật sự là người đẹp hết thời.

Nếu Vương Bác thực sự bị định tội, nhẹ thì sẽ bị bãi quan xét nhà, nặng thì bị đày ải chặt đầu, bất kể là cái nào, họ đều không có năng lực gánh chịu được.

Ngày thường ở nhà đều vô sự bình an, hiện tại xảy ra chuyện lớn, chẳng lẽ còn phải chăm sóc hai người kéo chân sau này?

Ngô thị tức giận nói: "Hiện tại phu quân ta đang ở trong lao, ta đương nhiên lo lắng! Ta không nhàn rỗi như muội, còn có thể ngồi uống trà!"

Sắc mặt Vương thị cứng đờ, môi bà càng tái nhợt hơn.

"Cữu mẫu hiểu lầm rồi, mẫu thân chỉ là quá lo lắng cho người mà thôi."

Tống Vân Ngưng bước vào sảnh chính, đi đến trước mặt Ngô thị tự tay rót cho bà ta một tách trà và nói: "Hôm nay cửu mẫu đã vất vả rồi."

Thấy Tống Vân Ngưng mệt mỏi trở lại, Ngô thị cố nén thần sắc không vui.

Ngô thị nhận lấy chén trà được đưa tới, mở miệng hỏi: "Có gặp bạn đồng liêu của cữu cữu con không?"

Tống Vân Ngưng lắc đầu trả lời: "Không có."

Ngô thị nghe xong câu này vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.

Trúc Đào nhỏ giọng nói: "Cữu phu nhân đừng trách, chúng con vốn muốn mời những đại nhân đó thay cữu lão gia nói vài câu, nhưng khi nghe nói chúng con là người Phủ Học Sĩ, bọn họ đều từ chối gặp mặt."

Ngô thị cũng biết các nàng không nói dối, bà ta xoa xoa thái dương, đầu càng đau hơn, nói: "Đều là bọn tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy!"

Vương thị cũng lo lắng, nói: "Chúng ta không thể trơ mắt nhìn nhìn đại ca bị oan... Nếu đồng liêu không chịu hỗ trợ, còn có nơi nào để thăm dò tin tức không?"

Ngô thị híp mắt, nói: "Hỏi người khác, không bằng tự mình đến ngục lao hỏi lão gia!"

Đôi mắt Vương Thiến trừng lớn; "Mẫu thân muốn vào ngục? Đó là nơi ăn thịt người!"

Ngô thị liếc nàng ta một cái nói: "Hôm nay bọn họ bắt được phụ thân con, ngày mai có thể bắt cả nhà chúng ta! Đợi đến lúc Cẩm Y Vệ trả lại trong sạch cho Nội Các chẳng phải là chuyện cười sao?"

Vương Thiến sợ hãi nhìn Ngô thị, im lặng.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Vương Thiến, Ngô thị hơi kiềm chế biểu cảm nói: "Đứa nhỏ ngốc này, nghe thấy tên Cẩm Y Vệ đã sợ hãi còn không nói được lời nào, con không nên đi."

Nói xong, bà ta nhìn về phía Tống Vân Ngưng, nở nụ cười: "A Ngưng thông minh, không bằng... con bồi cữu mẫu đi một chuyến?"