Nguyệt Nhi Viên

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thi Nguyệt Nhi thực hồ đồ mất rồi! Người nam nhân tuấn mỹ này đánh cược thắng được nàng, trở thành chủ tử mới của nàng. Đối với bất kỳ kẻ nào, vẻ mặt hắn cũng rất ôn hòa, nhã nhặn. Chỉ riêng ở trước m …
Xem Thêm

Là cái gì? Nguyệt Nhi chẳng dám nghĩ tiếp.

Mơ mộng hão huyền là một chuyện rất vui vẻ, nhưng sự thật và ảo tưởng lại cách nhau quá xa, ngay cả hy vọng cũng không nên ôm quá nhiều. Nàng thà sống thực tế, chứ không mộng tưởng, đến khi hy vọng biến mất, sẽ không tổn thương quá sâu.

Lão bà bà vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường, vội bước lên trước, thân mật nắm tay Nguyệt Nhi.

"Nguyệt Nhi, đừng đứng ngây ra nữa, cùng chúng ta về thôn thôi. Con bận rộn nhiều như vậy, về thôn, nhất định sẽ cảm tạ con thật tốt."

"Con đâu có giúp được gì." Nàng ngượng ngùng cười.

Lão bà bà nở nụ cười, vỗ nhẹ tay nàng.

"Ai, nếu không có con, chỉ sợ hắn sẽ chẳng đồng ý giúp đâu."

"Con nào có sức ảnh hưởng lớn đến vậy." Nàng uể oải nói, giọng nhỏ xíu, đầu nhỏ gục xuống. Nàng đâu phải tuyệt thế mỹ nhân, sao có thể ảnh hưởng đến hắn chứ?

"Tiểu nha đầu, đừng nói sớm như vậy." Lão bà bà mỉm cười, kéo Nguyệt Nhi đi ra ngoài.

Đám nữ nhân đã rời đi từ sớm, vội và quay về thôn Phượng Dương gặp người thân. Nguyệt nhi bị kéo đi, trước khi rời khỏi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Tần Bất Hoán vẫn đứng im tại chỗ, thái độ không đổi, ánh mắt không đổi, con ngươi đen sâu thẳm yên lặng nhìn nàng rời đi.
Chương 6
Mặt trời mùa xuân dần lộ ra khỏi đám mây, tiết trời trở nên ấm áp, dễ chịu.

Lúc thấy bức tường thành hùng vĩ của thành Hoán Sa, Nguyệt Nhi gần như muốn nhảy lên reo hò. Hai người ở lại trấn Lâm Hải vài ngày, chờ trà giống và đại sư trồng trà đến thôn Phượng Dương, sau khi giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện, mới lên đường về nhà.

Tần Bất Hoán cưỡi tuấn mã, đi trước dẫn đường, dẫn đầu tiến vào thành Hoán Sa. Nguyệt Nhi cưỡi lừa con, đi theo phía sau như thường lệ, chỉ khác lúc mới đi ở chỗ là trong ngực nàng có cả đống túi đồ ăn lớn nhỏ. Tải một khối lượng lớn như vậy, lưng con lừa nhỏ suýt chút nữa đã bị đè gãy luôn.

Vừa mới vào đường lớn trong thành, mọi người liền tranh nhau đi thông báo, chưa đầy một khắc, một bóng người cao lớn từ Phương phủ chạy vọt ra.

"Nguyệt Nhi, cuối cùng muội đã về rồi!" Người nọ lướt qua Tần Bất Hoán, lao thẳng tới phía trước con lừa, nhếch miệng cười với Nguyệt Nhi.

Hắn là Lôi Trướng, chủ quỹ trong đội quân Hắc Sam, thân hình cao lớn, sức lực vô hạn. Ở trên chiến trường, nhóm địch nhân nhìn thấy hắn đều sợ tới mức kêu cha gọi mẹ. Nhưng lúc này, ở trước mặt Nguyệt Nhi, hắn lại cười ngây ngô, trông vô cùng hiền lành.

"Ta đến trấn Lâm Hải chơi một chuyến." Nàng cười ngọt ngào, vụng về xoay người, nhảy xuống khỏi lừa con.

"Lôi Trướng đại ca, ngươi có thể dắt lừa con về chuồng giúp ta không? Ta sợ nó mệt sắp chết rồi."

"Được! Không thành vấn đề." Lôi Trướng vỗ ngực, dắt lừa con, định đi vào Phương phủ.

Vừa ngẩng đầu, liền bất ngờ phát hiện Tần Bất Hoán đang ngồi trên lưng ngựa, híp mắt nhìn mình.

"Ừm, Tần tiên sinh." Hắn có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, lúc này mới phát hiện Tần Bất Hoán ở ngay bên cạnh.

"Thành chủ bảo ngươi đến đón chúng ta?" Tần Bất Hoán nhíu mày.

"Hả, không phải." Lôi Trướng lại gãi gãi đầu.

"Ta, ờ, ta đến đón Nguyệt Nhi."

Nguyệt Nhi cười hì hì, vươn bàn tay trắng mịn vỗ lên bả vai của hắn: "Sao rồi? Vết thương cũ trên bả vai lại tái phát à?"

"Không có, phương pháp muội dạy ta cực kỳ hữu dụng, trong thời gian mưa dầm này, cánh tay cũng không còn đau nữa." Lôi Trướng lắc đầu, vẻ mặt cảm kích.

"Lão bà của ta la hét muốn cảm tạ muội, vừa nghe tin muội về thành Hoán Sa, vội vàng kêu ta tới đón muội."

"Không vội." Nàng phất phất tay, cười đến cực kỳ vui vẻ.

"Ngươi lại làm cái gì vậy?" Tần Bất Hoán hỏi.

Nàng chớp chớp mắt: "Hả?"

Hắn nhìn về phía Lôi Trướng, hất hất đầu, ý như nhắc nhở. Nguyệt Nhi lập tức hiểu ra.

"À, trên vai Lôi Trướng đại ca có vết thương cũ, cứ mỗi khi mưa dầm lại phát đau, ta chỉ dạy cho hắn phương pháp của phương bắc, giúp hắn giảm đau thôi."

"Trong thành Hoán Sa, ngươi toàn bận rộn những việc thế này sao?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

Nguyệt Nhi nghiêng đầu nghĩ một lúc, liền nở nụ cười, trả lời vô cùng hào sảng: "Có thể giúp đỡ, ta liền cố hết sức."

Lôi Trướng hơi sốt ruột, mở miệng chen ngang: "Cứ quyết định vậy đi, tối nay muội qua nhà ta dùng cơm nhé." Lệnh của thê tử khó tránh, hắn phải dặn dò tỉ mỉ.

Nguyệt Nhi há miệng, chữ 'được' còn chưa kịp thốt ra, phía sau đã có người bắt đầu hô to.

"Không được, không được, Nguyệt Nhi không được! Trở về thành là phải đến nhà ta, để cha mẹ ta làm cho nàng bộ xiêm y, coi như cảm ơn." Sư phó trẻ tuổi chuyên dệt may, tay cầm thước vải, vội vàng chạy ra cướp người.

Phu tử dạy trong học đường, chống cây trượng gỗ, thong thả bước đến bên cạnh con lừa.

"Không được, Nguyệt Nhi đã hứa trước với lão phu, lúc trước ta bị ngã xuống mương, chính nha đầu đó đã cứu ta, lại còn nhảy xuống mương mò thư giúp ta, chẳng ngại dơ bẩn, ta còn chưa cảm tạ nó đâu.” Phu tử vuốt chòm râu dài, nghiêm nghị nói.

Nhóm nữ công nuôi tằm nhìn thấy cũng sáp lại, nhưng ngại đạo lý tôn sư trọng đạo, nên không dám đắc tội phu tử. Chỉ có thể hợp sức, nhấc phu tử lên, ngăn ở bên cạnh, lúc này mới líu ríu mở miệng.

“Nguyệt Nhi, muội đã về, những con tằm nhỏ muội chọn giúp chúng ta đã ấp trứng thành công rồi. Phu nhân biết muội giúp đỡ, liền nói muốn cảm tạ muội thật tốt đó!”

Mọi người vây quanh Nguyệt Nhi, không ngừng ầm ỹ, chỉ có Tần Bất Hoán thờ ơ đứng nhìn.

Xem ra, nàng làm không ít chuyện đâu.

Nàng không phải là nữ tử khuynh quốc khuynh thành, nhưng tính cách ấm áp, nhiệt tình là tự xuất phát từ tận đáy lòng, nên dễ dàng được mọi người yêu mến. Ngay cả hắn, cũng dần cảm nhận được hương vị ngọt ngào của nàng…

Sâu trong con ngươi đen láy hiện lên vẻ phức tạp, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.

Nguyệt Nhi giơ hai tay lên, tỏ ý muốn ngăn lại trận đấu khẩu này.

“Mọi người đừng cãi nhau nữa, chi bằng tối nay chúng ta tụ họp ở khách điếm đi. Coi như là mọi người giúp ta đón gió tẩy trần, ta cũng sẽ kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở trấn Lâm Hải.” Nàng đưa mắt lần lượt nhìn từng người một.

“Như thế được không?”

Mọi người suy nghĩ một lúc, để tránh làm tổn thương hòa khí cũng như không muốn Nguyệt Nhi khó xử, tất cả đành gật đầu đồng ý.

Tần Bất Hoán xoay người xuống ngựa, đứng sau lưng Nguyệt Nhi.

“Trước tiên để nàng về phủ đã, đợi lát nữa sẽ trả lại cho mọi người.” Hắn nói ngắn gọn, rồi liếc Nguyệt Nhi một cái, ý bảo nàng theo sau.

Nguyệt Nhi không dám chậm trễ, chạy vội lên trước, dứt khoát kéo ống tay áo của hắn.

Dọc đường đi, mọi người đều hô to tên nàng, trên môi còn nở nụ cười, tranh nhau chào hỏi. Người lớn hỏi tình hình gần đây của nàng, tiểu oa nhi nắm làn váy của nàng, ầm ỹ muốn nàng ôm hôn.

Đến cả lão nhân nghiêm khắc, ít nói, rất hiếm thân thiết với người nào, lúc thấy Nguyệt Nhi trở về, cũng nở nụ cười tươi rói, chủ động mở l*иg hấp, lấy vài cái bánh bao đậu, nhét vào tay Nguyệt Nhi.

Tần Bất Hoán đứng một bên, vẫn không mở miệng nói chuyện. Ánh mắt hắn vẫn dõi ttheo nàng, nhìn nàng chào hỏi mọi người, giống như quen biết hết dân chúng trong thành Hoán Sa.

Một lúc lâu sau, Nguyệt Nhi mới phát hiện ra ánh mắt của hắn. Nàng hơi sửng sốt, hôn nhẹ đứa bé trong lòng, rồi cầm một cái bánh bao đậu đi tới.

“Đây, cho ngươi.” Nàng chia bánh bao đậu làm đôi, hào phóng đưa một nửa cho hắn.

“Cái này ăn ngon lắm đó!”

Hắn hơi nhướng mày, rồi cắn một miếng. Bánh bao đậu thơm ngọt được hấp bằng rượu, mùi vị ngon hơn rất nhiều so với bánh thường.

“Phải rồi, ta luôn muốn hỏi ngươi một vấn đề.” Nguyệt Nhi vừa ăn vừa nói.

“Vấn đề gì?”

“Ừm, ngươi thật sự không được sao?” Nàng thành thật hỏi.

Vấn đề này quấy nhiễu nàng rất lâu rồi! Lão bà bà ở thôn Phượng Dương lén nói cho nàng biết, nàng nghe mà má phấn đỏ bừng, lại càng thêm lo lắng. Suốt đường đi, nàng vẫn mãi suy nghĩ, nếu Tần Bất Hoán… Ừm, không được, vậy phải làm sao đây?

Bình Luận (1)

  1. user
    Đào Đào (2 tuần trước) Trả Lời

    Truyện hay quá, ngọt với cảm động ghê luôn

Thêm Bình Luận