Chương 3: Thái thượng vong tình (3)

Về sau khi thu Nhϊếp Trọng Hoa là đồ đệ cũng là khi môn phái đã nổi danh.

Đại hội tiên môn năm năm diễn ra một lần, Thẩm Thanh Vân mười bốn tuổi đại diện Nguyệt Hoa Tông xuất chiến đánh lôi đài, một trận thành danh.

Hắn chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại đối thủ đứng đầu kiếm môn mười năm trong lời đồn.

Lúc ấy mọi người đều ngây người, bọn họ đều chưa từng nghe nói qua môn phái Nguyệt Hoa Tông, không biết từ đâu xuất hiện một một quái kiệt như Thẩm Thanh Vân.

Ta phất quạt ngồi trên khán đài, thời điểm Thẩm Thanh Vân hướng về ta bái lạy, ta vội vàng đứng lên.

Đúng là cơ hội làm ăn thật tốt!

Mấy trưởng lão đã cảm động đến rơi nước mắt, nếu cả bọn biết ta chủ động làm ăn kinh doanh coi chừng cũng sẽ cảm động mà khóc.

“Tại hạ là chưởng môn Nguyệt Hoa Tông, Nguyệt Ly Phong. Liệt đồ Thẩm Thanh Vân học nghệ chưa tinh, mong các vị đừng chê cười.”

Tuy ta biết có khả năng có kẻ muốn đánh mình nhưng trong lòng thật sự sướиɠ quá thể.

Thẩm Thanh Vân đứng ở giữa lôi đài thu kiếm, không nói năng gì.

Tuy tên ta vẫn chưa có người nghe qua, nhưng lập tức có không ít kẻ ở tứ phương hướng về ta chúc mừng. Chúc mừng Nguyệt Hoa Tông chưởng môn nhận được một đệ tử thiên tài. Nguyệt Hoa Tông khí độ quả thật bất phàm, không biết có hay không kết giao một chút. Quý phái tọa lạc nơi nào, nay mai đến cửa bái phỏng.

Ta cùng mấy trưởng lão nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp, đột nhiên bên cạnh phát ra giọng nói của một thiếu niên.

“Tại hạ là Nhϊếp gia Trọng Hoa, không biết tiên quân còn có ý thu nhận đồ đệ hay chăng?”

Thời đến rồi, từ trước tới nay mỗi năm chúng ta đều sứt đầu mẻ trán chiêu sinh, không nghĩ tới có ngày được người khác chủ động đến bái sư.

Ta tiện thể nhìn qua người này, thiếu niên đứng phía sau có phong thái chi lan ngọc thụ đang hướng về ta hành lễ.

Toàn thân hắn tỏa ra quý khí, trong nháy mắt ta nghĩ đến hoàng tộc Nhϊếp gia ở nhân gian.

Chẳng biết từ khi nào mà Thẩm Thanh vân đã đi đến bên cạnh ta, khí thế không thua kém gì so với vị thiếu niên đứng đối diện. Thoạt nhìn tư thế quân tử lạnh nhạt của hắn xem chừng đã bắt không ít trái tim của mấy tiểu cô nương, chỉ đáng tiếc càng lớn đôi mắt hồ ly lại càng lộ ra mồn một, khó che dấu được sự giảo hoạt.

Ta cười cười, không đưa ra câu trả lời ngay: “Nếu là tiểu công tự Nhϊếp thị có hứng thú tu tiên thì chi bằng tự mình đến Nguyệt Hoa Tông tìm ta bái sư.”

Ta nói chuyện như thế với với hoàng thân quý thích kỳ thật là muốn xem kẻ này có bao nhiêu phần nhiệt tình.

Nhϊếp công tử vẫn chẳng tức giận, cười nhẹ nói: ‘Tiên quân nói có lý, là tại hạ đường đột. Chờ tiên môn đại hội kết thúc, tại hạ nhất định sẽ đến quý tông môn bái sư học nghệ.”

Ta vẫn không để chuyện này trong lòng. Thẩm Thanh Vân ở tiên môn đại hội đoạt hết nổi bật, khi ta trở về tông môn cùng với chúng trưởng lão đã bận đến mức chân không chạm đất. Ai ngờ đến một ngày nào đó, ta thật sự nhìn thấy thiếu niên Nhϊếp Trọng Hoa tìm đến bái sư.

Hắn cũng như mọi người, tuân thủ quy củ tiến hành các trình tự. Vào thí luyện, thí luyện linh căn, chính thức bái nhập Nguyệt Hoa Tông, trở thành ngoại môn đệ tử.

Qua mấy ngày, ta nhận Nhϊếp Trọng Hoa làm nhị đồ đệ.

Đây chính là nhị đồ đệ của ta. Quay lại tuyến thời gian hiện tại.

Ta chẳng ngờ bản thân sắp có tam đệ tử.

Hết thảy đều là do tên Quân Viêm Vũ đáng chém ngàn đao kia.

Hắn nói chuyện Thẩm Thanh Vân mất trí nhớ sẽ nghĩ cách giúp ta nhưng hắn cũng có việc mời ta đứng ra giúp đỡ.

Trong lòng ta dậy lên dự cảm bất an, không khách khí nói thẳng: “Lăn, không giúp.”

Quân Viêm Vũ nói: “Ngươi cũng biết ta có một đứa em họ?”

Ta có hơi sửng sốt: “Có nhớ.”

Em họ của đế quân thiên giới Quân Viêm Vũ lại là một vị ma thần.

”Nàng ấy gọi là Quân Cốc Vũ.” Quân Viêm Vũ nói tiếp: “Ta muốn nhờ ngươi... ở hạ giới nhận muội ấy làm đệ tử, cố gắng dạy dỗ, giúp muội ấy vượt qua được lịch kiếp sắp tới.”

Ta lập tức từ chối thẳng thừng.

Vị ma thần kia là người mà kẻ bình thường có thể tiếp cận sao? Việc nguy hiểm như thế nếu không cẩn thận lập tức bỏ mạng, ta chẳng dám làm.

“Xem như ta xin ngươi, Ly Phong.” Mặt Quân Viêm Vũ lộ ra vẻ sốt ruột: “Ta chỉ có thể nghĩ đến ngươi mà thôi. Nếu Cốc Vũ có thể vượt qua lần lịch kiếp này về sau sẽ không còn bị ma tính tra tấn.”

“Nếu như ngươi giúp ta... Chuyện Thẩm Thanh Vân... ta có thể nghĩ cách...”

“Mệnh ngươi với Cốc Vũ có duyên... Ly Phong à...”

“Nếu không.. Thân chết hồn diệt... Rơi vào địa ngục vạn năm...”

“Tam giới.... Tai họa... Trật tự đảo loạn.”

Không nói tới mấy chuyện khác, ta chẳng phải là người tốt nên tuyệt đối không đưa ra lời hứa trăm phần trăm.

Ta còn chưa thấy mặt tân đồ đệ nhận hôm nay tên Quân Cốc Vũ

Nhưng cái bản mặt của Quân Viêm Vũ khi lớn lên cũng miễn cưỡng coi được thì xem chừng bộ dáng của nàng cũng không tệ lắm.

Thanh Vân à, hiện tại ta không thể nói cho con biết, rất nhanh thôi con sẽ có một tiểu sư muội.