Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

5.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cố Dịch Huân: Ta cam tâm tình nguyện dùng ta chống mưa gió hộ nàng để cuộc đời nàng vô ưu! Một cặp đôi trời sinh tương phản, tiểu cừu nghịch ngợm bốc đồng cùng đại sói xám đấu trí so dũng khí, từ nay  …
Xem Thêm

Chương 16: Lọan
Lâm Á Bá và Đoạn Thụy tuy rằng khϊếp sợ, cũng may nhanh chóng phản ứng lại, nhìn mắt Cố Dịch Huân tối đen không rõ thần sắc, trước chỉ có thể vội vàng một trái một phải kéo Thiết Tây Á hướng đến ngoài cửa.

“Khụ khụ…” Lâm Á Bá giả vờ ho khan vài tiếng che giấu xấu hổ, nói chêm chọc cười ba phải: “Cái kia… Lộ tiểu thư không nên phiền lòng, cô ấy đang nói đùa, cô đừng để ý người đàn bà điên này.”

“Ân, đúng vậy, chúng tôi có việc cần mang cô ấy đi.” Đoạn Thụy ở một bên phụ họa. Dùng ánh mắt ý bảo Lâm Á Bá cước bộ nhanh hơn, hai nam mang theo một nữ nhanh chóng rời đi hiện trường.

“Các người không cần lôi kéo tôi, Cố… Anh không thể để cho bọn họ đối xử với em như vậy! Cố…” Thanh âm Thiết Tây Á than thở khóc lóc dần dần nhỏ đi, cho đến khi biến mất.

Nhưng bức tranh này ở trong mắt Lộ Diêu, không thể nghi ngờ chính là giấu đầu lòi đuôi!

“Dịch Huân ca ca, em… Cô ấy… Cô ấy là ai?” Thanh âm Lộ Diêu có chút phát run, do dự một chút vẫn là hỏi ra miệng. Lúc này suy nghĩ của cô đã loạn thành một đoàn, cô muốn biểu hiện rộng lượng một chút, chẳng hề để ý một điểm nhỏ ấy, dù sao cô mới là bạn gái chính thức hiện tại của anh. Nhưng đúng là cô vẫn là một tiểu cô nương, tâm cô không có khoan dung lớn như vậy, cũng không nén được tức giận mà trầm tĩnh như vậy.

“Ân, giống như những gì em nhìn được và nghe được, là bạn gái.” Bạc môi Cố Dịch Huân khẽ mở, lại nói ra chuyện thực tàn nhẫn. https://lanhnguyetcoc.wordpress com/

“Cô ấy… Là bạn gái? Em thì sao? Em tính là cái gì…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Lộ Diêu thấp xuống, nghe qua giống như là đang lầm bầm lầu bầu, nước mắt cũng theo đó mà nhanh chóng rơi xuống.

Cô không rõ, đây là làm sao? Vừa rồi Dịch Huân ca ca không phải còn vội vã chạy xuống lầu đón cô, ôn nhu mềm giọng dỗ dành, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô, vì cô mà khai trừ cô gái ở quầy tiếp tân sao? Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này đều là đang đùa cô sao? Cho tới nay đối tốt với cô đều là diễn kịch sao? Vậy cô ở trong mắt anh là cái gì? Tình cảm không có nơi phát tiết nên bỏ thời gian dùng cô làm trò tiêu khiển? Hiện tại bạn gái chân chính đã trở lại, cô cũng bị vứt bỏ?! Cô không thể lý giải, vì sao? Vì sao trong nháy mắt cả thế giới liền khẩn trương như vậy?! Lộ Diêu trừng lớn hai mắt ngập nước, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh như trước của Cố Dịch Huân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn không còn tươi cười sáng lạn của ngày xưa nữa, chỉ có tràn đầy đau thương và thất vọng.

“Anh cũng không nghĩ cho em một lời giải thích sao?” Lộ Diêu nghẹn ngào hỏi.

“Diêu Diêu, thực xin lỗi.” Cố Dịch Huân yên lặng nhìn Lộ Diêu, khóe môi hơi nhướng lên, tựa hồ lộ ra một cái tươi cười, trầm giọng nói.

Một câu để lại cho Lộ Diêu một vết nứt rõ ràng, trừ bỏ xin lỗi thì ngay cả một câu giải thích cũng không có, kia… Chính là sự thật! Lòng tự trọng của Lộ Diêu làm cho cô không thể dây dưa, cứ thế xoay người mà đi.

Buổi chiều, gió bắc tạm ngừng thổi, ánh sáng trong trẻo trải khắp mặt đất, phản xạ lên tuyết đọng hai bên đường xuất ra một loại ánh sáng kì lạ. Lộ Viễn với vẻ mặt đường làm quan rộng mở, nhàn nhã đi vào cửa biệt thự của mình. Nhớ tới cô gái ôn nhuận như nước kia, tâm tình của anh liền phá lệ sung sướиɠ, khi có một người tình tốt, ngay cả cảnh vật tiêu điều của mùa đông ở trong mắt anh phá lệ đều trở nên tốt đẹp.

“Tiên sinh, ngài đã trở lại.” Người hầu đứng ở cạnh cửa cung kính tiếp nhận áo khoác của Lộ Viễn.

“Ân. Tiểu thư đã trở lại sao?” Lộ Viễn thuận miệng hỏi.

“Đã trở lại. Tiểu thư… Tiểu thư cô ấy…” Người hầu thật cẩn thận tìm kiếm từ để nói.

“Diêu Diêu làm sao?” Lộ Viễn thấy người hầu ấp a ấp úng, thần sắc trốn tránh, không khỏi có chút nóng vội, nghĩ đến Lộ Diêu đã xảy ra chuyện gì.

“Tiểu thư là khóc trở về, sau khi trở về…” Liền trực tiếp chạy về phòng của mình. Người hầu nhìn bóng dáng cao lớn của Lộ Viễn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, ở trong lòng bổ sung nói.

Lộ Viễn vừa nghe đến Lộ Diêu là khóc trở về, liền vội vã chạy lên lầu nhìn muội muội. Đến cửa phòng Lộ Diêu, cước bộ dừng một chút.

“Thùng thùng thùng” Tiếng đập cửa vang lên.

“Diêu Diêu, là ca ca. Anh tiến vào nha?”

Sau khi Lộ Viễn vào cửa phát hiện cửa sổ sát đất rất nặng đều đóng kín, trong phòng tối đen một mảnh, thân thủ ấn chốt mở, bắt đầu thấy trên giường có một đống, là Lộ Diêu đem chính mình chôn ở trong chăn.

“Diêu Diêu bảo bối, làm sao vậy? Đến nói cho ca ca nghe, ai chọc giận em làm em không vui.” Lộ Viễn ôn nhu dỗ.

Thân thể Lộ Diêu giật giật, vẫn là không có đứng lên cũng không có lên tiếng.

“Tiểu hài tử thích nháo, mau đứng lên.” Lộ Viễn sợ thời gian Lộ Diêu ở trong chăn quá lâu mà hô hấp không thuận, thân thủ liền đem Lộ Diêu kéo lên. https://lanhnguyetcoc.wordpress com/

Tuy rằng Lộ Diêu cố gắng quay sang chỗ khác, nhưng là Lộ Viễn vẫn thấy được. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn của muội muội bởi vì hô hấp không đủ mà đỏ rực, hai mắt sưng đỏ, khóe mắt còn có nước mắt chưa kịp khô. Tiểu muội muội của anh từ nhỏ đều là tiếng sấm mưa to một chút đã sợ, bởi vì chính anh và ba ba khó đối phó nhất là khi thấy cô và mẹ khóc, cho nên Lộ Diêu vì điểm này của chính mình mà luôn thích giả khóc hù dọa người khác; nhưng một khi đã thực thương tâm, cô cũng không rên một tiếng, chỉ tránh đến một góc sáng sủa không cho người khác nhìn thấy rồi vụиɠ ŧяộʍ một mình để nước mắt rơi. Xem ra lần này sự tình có chút nghiêm trọng!

Lộ Viễn đem Lộ Diêu ôm đến trên đùi, đau lòng sờ sờ đầu cô hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, nói cho ca ca nghe.” Lộ Diêu ôm cổ Lộ Viễn, hấp thụ ấm áp của người thân, mới chậm rãi cảm thấy chính mình có chút sức lực.

“Ca ca, em bị bỏ rơi.” Thanh âm kiều nhuyễn ngọt ngào của ngày trước lại nhiễm nồng đậm giọng mũi. Lộ Viễn chấn động, bị… bỏ rơi?!

Từ buổi tiệc đón tân sinh viên của trường Diêu Diêu anh gặp một cô gái tên Đại Ngọc, chính mình giống như nhớ lại thời đại học mà xúc động nhiệt huyết sôi trào, vội vàng theo đuổi người đẹp giống như tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, nên đã thật lâu không có chú ý tới Diêu Diêu, không nghĩ tới… Lộ Viễn vô cùng áy náy, lặng lẽ thở dài, đồng thời nhanh chóng cân nhắc ở trong đầu, tên con trai kia là ai? Vì sao lại cùng Diêu Diêu kết giao? Lại bởi vì sao chia tay Diêu Diêu?

Tâm tình Lộ Viễn thực phức tạp, tâm tư vòng vo qua lại, nhưng ở trước mặt Lộ Diêu vẫn là duy trì thanh sắc bất động. Cũng không có hỏi nhiều, chính là nói chuyện cùng Lộ Diêu, ôn nhu khuyên dỗ, nhìn Lộ Diêu ăn cơm chiều xong tắm qua rồi nằm trên giường ngủ, mới yên tâm mà rời đi.

Lộ Diêu nghe được tiếng bước chân của Lộ Viễn đã đi xa, mới chậm rãi mở hai mắt, mắt to vô thần không có tiêu cự nhìn trần nhà. Từ khi Cố Dịch Huân đột nhiên muốn chính mình làm bạn gái anh cho tới nay, tâm lý của cô vẫn có chút không được tự nhiên mà không nói rõ được, cô thực thích Cố Dịch Huân, nhưng là Cố Dịch Huân cường thế sủng nịch và gần gũi lại làm cho cô có chút lo sợ bất an, cho nên đối với Cố Dịch Huân, Lộ Diêu vẫn là không dám tới gần cũng không dám rời xa, cô nghĩ đến tình yêu chính là như vậy. Nhưng hiện tại có ai có thể nói cho cô, trái tim của cô giống như có vô số kim nhọn đâm qua thành một mảnh đau đớn, cảm giác này là xảy ra chuyện gì?

Dần dần ý thức của Lộ Diêu lâm vào một mảnh hỗn độn, trong mơ hình ảnh Cố Dịch Huân nhìn cô sủng nịch khuôn mặt cười cười cùng tiếng nói trầm thấp như tiếng đàn cello gọi “Diêu Diêu”, còn có cảnh tượng Cố Dịch Huân ôm người phụ nữ xinh đẹp yêu dã kia mà nhìn cô lạnh như băng, cứ thế luân phiên xuất hiện, Lộ Diêu ở trong băng lửa mà giằng co, mà tuyệt vọng giãy dụa … https://lanhnguyetcoc.wordpress com/

Lộ Viễn sau khi thấy Lộ Diêu ngủ mới trở về phòng mình ở cách vách.

“Tra một chút gần đây Diêu Diêu cùng người nào thường xuyên lui tới, thuận tiện tra một chút bối cảnh của nam sinh đó.” Buông điện thoại, Lộ Viễn ngồi ở ghế nắm phía trước cửa sổ mà hút thuốc, trong bóng đêm chỉ có thể thấy màu đỏ lóng lánh của đốm lửa nhỏ. Làm sao có thể làm cho bảo bối Diêu Diêu của nhà ta chịu ủy khuất? Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút!

Nửa giờ sau.

Di động màu đen trên bàn trà rung lên, Lộ Viễn dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, tiếp điện thoại.

“…”

“Là tôi, nói đi.”

“…” https://lanhnguyetcoc.wordpress com/

“Tốt, tôi đã biết.” Buông điện thoại, sắc mặt Lộ Viễn âm trầm, tựa vào trên ghế hồi lâu không động. Nhưng bàn tay to đặt ở trên tay vịn lại gắt gao nắm thành quyền, gân xanh rõ ràng có thể thấy được.

Lộ Viễn duy trì tư thế ngồi như vậy suốt một đêm, thẳng đến bầu trời phía đông trở thành màu trắng…

Thêm Bình Luận