Chương 4: Em có ý định ly hôn với anh sao?

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Sợ bà xã mình bị anh em ức hϊếp, Lục Thanh Bích giãy dụa ngồi dậy hô: “Mẹ, con muốn xuất viện, con muốn đi học!”

Hoắc Mỹ Hợp khẽ tát một cái sau gáy Lục Thanh Bích: “Ngày thường cũng không thấy con yêu học tập như thế này!”

Vẻ mặt Lục Thanh Bích tái nhợt: “Xong rồi! Mẹ, đầu của con trai mẹ bị chấn động nặng, kiến thức mất hết rồi, phải ngay lập tức đi học để bổ sung lại ngay.”

Hoắc Mỹ Hợp cuối cùng cũng không thể lay chuyển được Lục Thanh Bích, đồng ý cho anh buổi chiều được lên lớp.

Lục Thanh Bích nằm dài trên giường, hỏi Thạch An tài khoản WeChat của Thẩm Cừ, không lâu sau đối phương gửi ngay một tài khoản WeChat.

Sau khi Lục Thanh Bích cân nhắc đắn đo, thêm bạn tốt với Thẩm Cừ còn chú thích thêm một dòng [Lục Thanh Bích, 28 tuổi].

Anh sốt ruột chờ đợi một lúc, nhưng từ đầu tới cuối Thẩm Cừ vẫn chưa chấp nhận bạn tốt.

Thẩm Cừ đang ở trong lớp.

Lục Thanh Bích tự an ủi bản thân, bỗng nhớ tới một chuyện, liền tìm kiếm một diễn đàn tiểu thuyết rồi đăng tin: “Vừa mới nhập môn, tìm một tỷ tỷ kiến thức uyên bác về tiểu thuyết chỉ điểm, nhắn tin riêng.”

Chỉ chốc lát sau, một người có tên là “Chuyên gia tiểu thuyết” đến thêm bạn tốt với anh.

Lục Thanh Bích ngay lập tức gửi cho đối phương một phong bì to, chứng minh thành ý của anh.

Anh cảm thấy tiểu thuyết có chút tà môn, có quá nhiều sự việc không rõ ràng. Theo kinh nghiệm nhiều năm thương nghiệp của Lục Thanh Bích anh, mọi vật đều tự có quy luật của mình, cho nên anh tìm một chuyên gia hiểu biết về chuyện này để dự phòng phương hướng đúng đắn cho mình chung quy cũng không sai.

Nói không chừng có thể giải thích một số nghi ngờ trong nhiều năm qua của anh.

Một giờ chiều, Lục Thanh Bích chống nạng, mặc bộ đồ học sinh quấn năm sáu lớp băng gạc, thân tàn chí kiên* đến trường.

*Thân tàn tạ nhưng ý chí kiên định.

Trước khi đi, anh nhìn vào gương, ngoại trừ vết thương nhỏ trên trán, bỏ nạng ra, anh vẫn đẹp trai ngời ngời.

Trước yêu cầu mãnh liệt của Lục Thanh Bích, Hoắc Mỹ Hợp đã không thay chú Lưu lái xe, nghiêm mặt nói với anh lần sau không được như thế nữa.

Chú Lưu đã thương lượng với bác bảo vệ trường, trực tiếp lái xe chạy thẳng đến phía dưới lầu trường cấp ba. Lúc này, mới vừa qua lễ Quốc khánh, khuôn viên trường tràn ngập không khí mùa thu, những chiếc lá xanh ngã vàng đang rơi từ trên cây cao xuống, dừng ở thanh chắn trên cửa sổ thủy tinh.

Người ngồi trong xe vẫn im lặng, tay xoa xoa chiếc quần đồng phục, bởi vì sắp được gặp Thẩm Cừ, khiến miệng anh khô khốc, tim lại đập như nổi trống.

"Thiếu gia, tôi cõng cậu đi lên."

"Không cần." Lục Thanh Bích quyết tâm phải mở màn thật đẹp trai, sau khi từ chối chú Lưu, anh liên lạc với "Nhị Oa Đầu".

Một lúc sau, Thạch An, ba bước đi một bước nhảy, nhanh chóng xuống đến lầu một.

"Ca, anh làm sao mà lại tự mình chạy đến đây rồi!"

Lục Thanh Bích lặng người: "Cậu có thể thay tôi đến trường đi học?" Cậu có thể thay tôi truy bà xã sao?

Thạch An cứng họng, có khổ không thể nói, lại tận tình khuyên bảo.

Làm sao mà lại muốn tự mình đến thu thập chứ? Anh Lục của cậu mỗi lần cùng Thẩm Cừ cứng đối cứng thì đều sẽ không có chuyện gì tốt, vào phòng dụng cụ thể thao chặn người thì bị bóng đập vào mình, theo đuôi về nhà thì bị lưu manh chặn đường... Ngày sinh nhật hôm đó đi tìm người tính sổ cũng có thể khiến xe đυ.ng phải.

Nhìn lại, chỉ có Thẩm Cừ là hoàn hảo không tổn hao gì!

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thanh Bích như vậy, liền xác định người này không hề nhận ra sai lầm của bản thân, được đỡ lên đến lầu ba, đem cây nạng ném vào phòng nhỏ chứa đồ đối diện cầu thang.

Dựa lưng vào góc tường, hai tay đặt trên lan can, Lục Thanh Bích cố gắng làm cho bản thân nhìn như không có việc gì.

Gió nhẹ khẽ thổi vào tóc mai, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm sắc bén, thấp thoáng là vết thương lớn bằng nửa ngón tay, là một thiếu niên tràn đầy hào quang nhân vật chính.

Lục Thanh Bích khẽ nâng cầm: "Gọi Thẩm Cừ ra đây."

Thạch An thở dài: "Được rồi."

Lục Thanh Bích lười nhác dựa vào tường, không cầm được dáng vẻ đứng thẳng hơn một chút, đùi phải bị đau, anh cau mày, nhưng rất nhanh lại bị cảm giác vui sướиɠ vì sắp trùng phùng làm giảm đi.

Ở thế giới thực, anh không cần phải tăng ca hay học thêm như bối cảnh tiểu thuyết đã đặt ra, cho nên sẽ có rất nhiều thời gian dành cho Thẩm Cừ.

Nửa phút sau, một nam sinh trong bộ đồ học sinh trắng xanh bước ra từ cửa sau của lớp học.

Lục Thanh Bích nắm chặt tay vịn lan can, khí thế của người thiếu niên mang áo xanh lam, tựa hồ như đã có thể nắm lấy quang ảnh trước mặt, nhưng vẫn kiên định mà gia thêm một phần lực đạo.

"Bà xã." Lục Thanh Bích khẽ thốt ra.

Thẩm Cừ mười tám tuổi, dung mạo càng thêm ôn hòa, khiến cho người khác càng muốn véo đôi má trắng sữa của cậu, nhưng khi anh chạm đến ánh mắt lạnh lẽo, xa cách ấy khiến anh đột nhiên rụt trở lại.

Ánh mắt Thẩm Cừ bất động, hai người chỉ cách nhau vài bước.

Thạch An ở một bên đang ló đầu ra hóng chuyện bị kinh sợ cực điểm, nghi ngờ đầu óc Lục Thanh Bích có phải bị tai nạn xong rồi hỏng hay không.

Lục Thanh Bích trừng mắt nhìn Thạch An đi vào bên trong, sau đó thử thăm dò mà gọi: "Giáo sư Thẩm?"

Lại nói, Lục Thanh Bích không dám lộ liễu gọi Thẩm Cừ là "Bà xã", vừa rồi do quá kích động, Thẩm Cừ sẽ không tức giận chứ?

Thẩm Cừ không hề tức giận.

Hôm nay, cậu có chút ngẩn ngơ, bên tai là những kiến thức cấp ba vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, làm suy nghĩ của cậu cứ mơ hồ, không thể nào tập trung được.

Thẳng cho đến khi có người gọi cậu: "Thẩm Cừ, Lục Thanh Bích tìm cậu."

Trái tim Thẩm Cừ đột nhiên co lại, đứng lên, dừng một chút rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Thẩm Cừ dám khẳng định rằng đó chính là người đã cùng cậu kết hôn ba năm nay, Lục Thanh Bích.

"Giáo sư Thẩm?" Lục Thanh Bích gọi.

Thẩm Cừ gật gật đầu.

Trên mặt Lục Thanh Bích nở một nụ cười thật tươi, như một chú chó đã tìm được chủ nhân của mình, còn kém chút là nhảy vào người xô ngã Thẩm Cừ.

"Bà xã." Lục Thanh Bích không thể kiềm được mà gọi, mạo hiểm trước nguy cơ khiến Thẩm Cừ tức giận.

Thẩm Cừ chậm rãi hít vào một hơi, giương mắt nhìn thẳng vào Lục Thanh Bích, gọi tên anh đầy đủ.

Lục Thanh Bích thanh âm vui sướиɠ: "Ừm."

Thẩm Cừ: "Chúng ta tự do."

Lục Thanh Bích: "Ừ?"

Thẩm Cừ: "Trước đây, chúng ta sống trong một quyển sách, nhân sinh của chúng ta chịu sự kiểm soát của tác giả. Cô ấy đặt ra cho chúng ta yêu đương, rồi kết hôn, nhưng đây không phải là điều mà chúng ta thực sự mong muốn, không phải sao?

"Tại sao không?" Lục Thanh Bích nôn nóng nói: "Anh cảm giác được cuộc sống trước đây rất tốt, anh yêu em, bà xã."

Đầu ngón tay Thẩm Cừ tê dại, nhưng mà cậu vẫn tiếp tục nói: "Anh yêu em, chính là do kịch bản mà tác giả sắp đặt cho anh, là kịch bản."

Sắc mặt của Lục Thanh Bích đổi tới đổi lui, sau cùng hỏi: "Ý của em là, em kết hôn với anh không phải do em tự nguyện?!"

Thẩm Cừ im lặng.

Lục Thanh Bích trầm mặc: "Nhìn vào mắt anh nói."

Thẩm Cừ ngẩn đầu, thẳng tắp nhìn vào con ngươi đen nhánh nổi đầy giông bão của Lục Thanh Bích, cơn giận dữ lấn át lý trí Thẩm Cừ.

"Phải." Thẩm Cừ nghe thấy chính mình nói.

Lục Thanh Bích nóng nảy đi lại tại chỗ, vừa mới cử động, đùi phải kịch liệt đau xót, Lục Thanh Bích tức giận đến vặn vẹo, vô thức nắm chặt lan can để đứng vững, không muốn cho Thẩm Cừ nhìn thấy.

Chia tay phải thân sĩ.

Đi con mẹ nó chứ mà thân sĩ!

Thẩm Cừ vươn tay, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: "Anh không sao chứ?"

Lục Thanh Bích bắt nhanh tia mềm lòng này của Thẩm Cừ, lộ ra biểu tình chật vật: "Anh bị xe đâm, chân bị đau."

Thẩm Cừ: "Bác sĩ nói như thế nào?"

Lục Thanh Bích muốn bán thảm, nhưng mà anh có thói quen ở trước mặt Thẩm Cừ bày ra biểu hiện rằng mình không gì làm không được, không hề nghĩ ngợi nói một câu: "Không có việc gì."

ĐM!

Ngay khi Lục Thanh Bích chuẩn bị cứu cách một chút, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Cừ rõ ràng buông lỏng đi, bộ dáng không giống một người vừa mới nháo muốn ly hôn.

Cơn đau trên đùi phải khiến Lục Thanh Bích cáu kỉnh, Lục Thanh Bích cực kỳ tức giận hỏi: "Vì sao! Dựa vào cái gì!"

Bọn họ đã ở bên nhau được ba năm! Thẩm Cừ nói không yêu liền không yêu! Người khác ly hôn còn có trình tự thỏa thuận mà, bọn họ thì ngay cả giấy kết hôn cũng theo đó mà bốc hơi luôn.

Lục Thanh Bích: "Không cần dùng kịch bản, kịch bản là chết, tình cảm của anh là sống, Thẩm Cừ em không có trái tim sao?!"

Thẩm Cừ chậm rãi nói: "Có."

"Vậy em trẻ lại liền muốn ly hôn với anh sao?" Lục Thanh Bích quy chụp tội lỗi.

Mắt Thẩm Cừ cụp xuống, l*иg ngực phập phồng lên xuống: "Không liên quan đến việc em trẻ lại. Em từ rất lâu đã nghĩ đến việc chia tay."

"Trước kia, em luôn không rõ, vì sao mỗi lần em nảy sinh ý nghĩ chia tay, anh liền sẽ gặp chuyện không may. Lần nghiêm trọng nhất đó là ở trên đường cao tốc gặp tai nạn liên hoàn."

Lục Thanh Bích sững sờ, Thẩm Cừ chưa bao giờ nói những điều này. Trước đây, anh thường gặp tai bay vạ gió, nhưng những việc này điều phát sinh trên người anh, cùng Thẩm Cừ không có quan hệ, anh thì tốt rồi sẹo lành liền quên đau.

Thẩm Cừ: "Hiện tại em đã biết rồi, bởi vì chúng ta ở trong một quyển tiểu thuyết, đã định trước sẽ phải ràng buộc nhau, hệ thống sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn chúng ta chia tay."

"Lục Thanh Bích, ngày trước em không dám đề nghị ly hôn."

Lục Thanh Bích nghe thấy sự bất lực cùng sự đau khổ của Thẩm Cừ, anh vậy mà nếm được mùi vị đắng chát trên đầu lưỡi, anh tưởng rằng cuộc sống hôn nhân ba năm nay của mình rất hạnh phúc, hóa ra là dùng tính mạng đe dọa Thẩm Cừ mềm lòng để đổi lấy.

"Vậy bây giờ thì sao?" Lục Thanh Bích khàn giọng nói: "Bây giờ anh bị tai nạn xe, em ngay cả mềm lòng cũng không muốn nữa sao?"

Còn chia tay dứt khoát như thế!

Lục Thanh Bích khó chịu nghĩ, cho dù là như thế, anh vẫn muốn ti tiện mà dùng tai nạn xe để khiến Thẩm Cừ không thể nói lời chia tay.

Tại sao anh không được vào ICU* chứ!

*Chăm sóc tích cực, ICU (Intensive Care Unit) hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

Thẩm Cừ bình tĩnh nhìn Lục Thanh Bích: "Tai nạn xe xảy ra tối hôm qua, sớm hơn tôi đề nghị chia tay một ngày. Rời khỏi tiểu thuyết, Lục Thanh Bích, anh an toàn."

Lục Thanh Bích: "....."

Lục Thanh Bích tức giận, nâng cằm Thẩm Cừ, anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu - Thẩm Cừ, không hề có một tia không muốn, thậm chí còn có vài phần chúc mừng cùng nhẹ nhõm?

Lục Thanh Bích hận đến nghiến răng, lúc này một cái đầu khác thò ra từ cửa sau phòng học, Thạch An lo lắng nhìn về tình huống giương cung bạt kiếm bên này, lộ ra biểu tình hiểu rõ "Tôi biết sẽ đánh nhau mà."

Lục Thanh Bích bỗng thấy khổ sở, không ai biết anh yêu Thẩm Cừ nhiều đến nhường nào.

Thẩm Cừ không tin, Thạch An cũng không tin.

Lúc trước, Dương Khắc, quản gia, già trẻ lớn bé ở công ty,... ai cũng biết tình yêu của anh, anh yêu, tất cả mọi người đều biết, hiện tại, chuyện đơn giản như vậy, lại chỉ có mình anh là người biết rõ.

Thẩm Cừ thản nhiên nói: "Mọi người biết rõ, cũng là do tác giả viết ra trò lừa đảo này."

Lục Thanh Bích: "..."

Chết tiệt, Thẩm Cừ nhìn thoáng qua cũng biết được mình đang nghĩ gì, đây không phải là điều mà vợ chồng già mới có sao? Còn dám nói là trò lừa đảo?

"Lớp học đã kết thúc." Thẩm Cừ nhắc nhỡ Lục Thanh Bích: "Buổi chiều, có hai tiết ngữ văn và một tiết sinh học, sách của anh ngay trên bàn."

"Hừ." Lục Thanh Bích bị kẻ không có lương tâm này làm cho đau lòng, không muốn quan tâm đến sự chăm sóc giả vờ giả vịt của cậu nữa.

Thẩm Cừ sửng sốt một lát, khi nghe thấy Lục Thanh Bích dùng giọng điệu thờ ơ này, cậu xoa xoa ngón tay trong túi nói: "Đừng đến muộn."

Cậu bước vào lớp học trước, nhưng Lục Thanh Bích không theo vào.

Lúc bước vào cửa sau,Thẩm Cừ vô thức liếc nhìn về phía Lục Thanh Bích ở cuối hành lang, anh vẫn đứng như vậy, lạnh lùng nhìn về bên này.

Giữa họ cách nhau mười mét, nếu như cậu không đi qua, Lục Thanh Bích sẽ không chút do dự bước tới.

Thẩm Cừ nheo mắt, thầm nghĩ, từ nay về sau cứ như vậy đi.

Lục Thanh Bích nhìn thấy Thẩm Cừ đi vào cũng không quay đầu, cơn giận trong lòng lại tăng lên: "Lại đây!"

Thạch An chạy tới: "Anh."

Lục Thanh Bích bẽ mặt: "Giúp tôi lấy nạng lại, cảm ơn."

Vì để trông đẹp trai, anh đã ném cây nạng vào phòng chứa đồ, kết quả đến đuổi theo bà xã cũng đuổi không kịp.

Thạch An lấy cây nạng ra, đưa cho Lục Thanh Bích.

Lục Thanh Bích xoay người chuẩn bị xuống lầu.

Thạch An: "Anh ơi, anh đi đâu vậy?"

Lục Thanh Bích nghiêm nghị nói: "Về nhà dưỡng thương."

Dù cho anh từ trên lầu nhảy xuống, chết ở đây, anh cũng sẽ không bao giờ yêu cầu Thẩm Cừ quay đầu lại!

- Còn tiếp -

Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.

Hãy Follow + Vote + Like + Comment nhiệt tình bạn nhé!