Chương 5: Đây là điều mà một học sinh trung học có thể làm sao?

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ

Lục gia.

Hoắc Mỹ Hợp đang cắt tỉa hoa hồng trong sân, vừa mới đứng thẳng người liền nhìn thấy Lục Thanh Bích khập khiễng bước ra khỏi xe, bà nhíu mày nghi ngờ.

Không phải buổi sáng nháo đòi đi học sao, sao lại trở về sớm như vậy?

Lục Thanh Bích nhìn thấy mẹ mình trong khóm hoa đằng xa, lớn giọng hô: "Mẹ!"

Hoắc Mỹ Hợp xoa xoa thái dương.

Lục Thanh Bích: "Sắp xếp cho con 1 buổi đi xem mắt!"

Anh muốn cho Thẩm Cừ hối hận! Để Thẩm Cừ nhìn thấy ông xã nhà mình đi chơi cùng với người khác! Khiến Thẩm Cừ phải ôm đùi anh khóc lóc cầu xin anh quay trở về!

Hoắc Mỹ Hợp hít sâu một hơi, nâng tay muốn đập dao cắt tỉa xuống, suy nghĩ một chút lại không đành lòng, liền hái một nắm hoa hồng ném xuống.

"Yêu sớm đến dưới mí mắt mẹ mi rồi! Mau cút đi đọc sách cho mẹ!"

Cơn mưa hoa hồng ngập tràn cả bầu trời dường như đang muốn tưởng nhớ cho một tình yêu đã chết.

Vẻ mặt Lục Thanh Bích thất bại đứng lặng im một lúc, "A" một tiếng, biết mình cùng Thẩm Cừ đến từ một quyển tiểu thuyết, liền nhanh chóng lên mạng tìm kiếm nhân vật chính cùng tên với mình, nhưng lại phát hiện không tồn tại bất cứ tư liệu nào về quyển tiểu thuyết ấy.

Nhưng mà nhân cơ hội này, anh cũng sâu sắc cảm nhận được phần lớn mô típ của các bộ tiểu thuyết. Dựa theo mô típ tổng tài văn thì một ngày nào đó mẹ của anh sẽ tìm một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với anh rồi yêu cầu anh phải hẹn hò.

Hoắc Mỹ Hợp, mẹ sẽ hối hận vì những gì mẹ đã làm với con ngày hôm nay!

"Vâng, mẹ."

Lục Thanh Bích nhíu mày đáp.

Lục Thanh Bích trở về phòng, phát hiện trên bàn cạnh giường có một quyển sách ‘Bài giảng chuyên sâu Toán học về các câu hỏi khó’, anh cầm lên xem, còn rất mới, có thể là bản đọc thôi miên ban đầu.

Ngoại hình và tên của anh cùng Thẩm Cừ không hề thay đổi, hệ thống nói rằng họ đã đến thế giới thực, theo cách nhìn của Lục Thanh Bích có lẽ họ đã bước vào thế giới song song. Anh không muốn đem cuộc sống hai ngày trước là hư ảo, là kịch bản, trò lừa bịp.

Lục Thanh Bích nhớ tới lúc họ vừa mới kết hôn, Thẩm Cừ còn chưa phải là giáo sư, mà chỉ là một giảng viên chuyên ngành toán cao cấp. Có một lần anh lẻn từ cửa sau phòng học đi vào trong, ngồi ở bậc thang cuối cùng của lớp học, muốn nghe thử tiết học toán cao cấp của Thẩm Cừ.

Tối hôm trước, anh đặc biệt xem trước học phần của Thẩm Cừ, nhằm đánh giá phong cách cùng trí thông minh của vợ mình trên mọi phương diện, từ ngoại hình bên ngoài cho đến nội hàm bên trong. Lục Thanh Bích dám khẳng định rằng trong số 180 sinh viên đang có mặt, không một ai có sự chuẩn bị nghiêm túc như cậu.

Nhưng từ đầu đến cuối buổi học đó, Thẩm Cừ không thèm liếc nhìn anh một cái.

Ngay cả bầu không khí cũng rõ ràng, Lục Thanh Bích hiểu rằng mình đã làm phiền đến bài giảng bình thường của Thẩm Cừ, tan học cũng không thèm chào hỏi đã đi mất.

‘Ba!’ Lục Thanh Bích ném cuốn ‘Bài giảng chuyên sâu Toán học về các câu hỏi khó’ ra ngoài, làm sao ở đâu cũng có toán học, anh ghét nhất là môn toán!

Thẩm Cừ thực sự đã viết sự thờ ơ lên khuôn mặt của mình từ rất lâu rồi!

Lúc đó làm sao mình có thể bị tình yêu che mù hai mắt được!

Lục Thanh Bích bình tĩnh phân tích lý do, anh nhớ đến, bởi vì ban ngày Thẩm Cừ ở trên lớp không để ý đến anh, dựa theo nguyên tắc phu phu không trả thù qua đêm, tối hôm đó anh ở trên giường liền đòi lại hết.

Thẩm Cừ bị cận thị 1.0 độ, chỉ khi lên lớp mới mang kính. Đêm đó, Lục Thanh Bích bảo Thẩm Cừ đeo cặp kính có gọng kim loại màu trắng bạc, nằm trên giường cầm bút đỏ sửa bài cho Lục Thanh Bích.

Thẩm Cừ chưa bao giờ mặc áo sơ mi trắng trước mặt anh, có lẽ là sợ khi mặc lên sẽ đối mặt với đôi mắt giống như sói đói của anh.

Thẩm Cừ không mặc, Lục Thanh Bích càng cảm thấy khó chịu. Dựa vào cái gì tất cả mọi người ai cũng có thể thấy, ông xã xem thì không được?

Thỉnh thoảng sau khi tan làm, Thẩm Cừ không có thời gian để thay đổi, cậu đều quay sang nhìn mình một cách kinh ngạc.

Càng cảm thấy khó chịu, Lục Thanh Bích càng không tự chủ trừng lớn mắt, Thẩm Cừ càng không muốn mặc.

Aiz, một vòng luẩn quẩn.

Tiếng giảng bài của giáo sư Thẩm lạc đi, những đường gạch chân ngắt quãng dưới ngòi bút của cậu, chỉ còn thiếu mỗi một chiếc áo sơ mi trắng.

Lục Thanh Bích được 100 điểm, tự thưởng cho mình một lần nữa.

Nhớ lại hồi ức, người yêu cũ lại trở mặt vô tình.

Chia liền chia.

Chẳng lẽ chia tay liền không thể sống?

Rất tiếc, Lục Thanh Bích nhắm mắt lại, tình cảm là giả, nhưng ngững gì anh làm cho Thẩm Cừ đều là thật!

Chỉ là suy nghĩ một chút anh liền...

Thẩm Cừ ở trên giường luôn rất phối hợp, bằng không Lục Thanh Bích cũng không thể nào không phát hiện ra Thẩm Cừ đã tính lũy bao nhiêu oán khí về chuyện giường chiếu với anh trong ba năm qua.

Lục Thanh Bích mãnh liệt lăn lộn, nằm ở trên giường giang rộng tứ chi, trong lòng khinh bỉ.

Tất cả đều là lỗi của cái thứ kia, bị bà xã ghét bỏ.

Anh gian nan vì nó mà lựa chọn câu trắc nghiệm*, nó lại làm trái ý chủ nhân mà kiên quyết ly hôn, hướng Thẩm Cừ giương cao cờ trắng.

*Trắc nghiệm lựa chọn kích thước kiu.

Nếu biết như vậy, cho dù anh phải tắm nước lạnh hay vùi đầu vào tủ lạnh anh cũng kiên quyết sẽ không động một ngón tay!

....

Sau khi phát giận xong, Lục Thanh Bích bình tĩnh trở lại, trong ba năm qua, ngoài chuyện cùng Thẩm Cừ ra anh còn vô số kinh nghiệm làm ăn.

Câu hỏi đặt ra là kinh nghiệm này có phổ biến hay không?

"Không có tình yêu thì cũng không thể để sự nghiệp đều đổ sông đổ biển** được." Lục Thanh Bích hít một hơi, di chuyển đến thư phòng, trên bàn có mấy phần văn kiện.

**竹篮打水了: là thành ngữ tiếng Hán, ở đây có nghĩa là tốn công, không có tác dụng. Do đó mình thay thành đổ sông đổ biển cho thuần Việt hơn.

Mặc dù Lục gia ở nơi này không giống như Lục gia dưới sự dẫn dắt của anh mà trở thành gia tộc giàu có nhất như trước kia, nhưng cũng không thể khinh thường.

Lục Thanh Bích cầm lấy mấy phần văn kiện, lập tức tìm được cảm giác làm việc quen thuộc, hình thức kinh doanh đều giống nhau, nhưng tài chính thì lại thấp hơn so với lúc trước mười lần.

Đả kích do Thẩm Cừ gây nên cũng nguôi ngoai được phần nào.

Tình yêu là giả, sự nghiệp là thật, nếu như anh lần nữa trở thành người giàu nhất, thì Thẩm Cừ...

Không....

Đau thương của Lục Thanh Bích xuất phát từ nơi đó, căn cứ vào cách nói của tiểu thuyết. Người giống như anh đột nhiên thức tỉnh làm vai chính trong một cuốn tiểu thuyết. Nếu anh ta là tổng tài, công việc hàng ngày chỉ cần ký tên vào chỗ trống, anh ta chỉ cần phụ trách yêu đương, phần còn lại của thế giới hệ thống sẽ tự động bổ sung.

Làm gì có ai như anh dốc hết tâm huyết vào sự nghiệp đến mất luôn bà xã!

Trong lúc thất thần, Lục Thanh Bích đã sơ ý ký tên vào phần chỗ trống tài liệu.

Một dự án nhỏ ba trăm triệu, đã được phê duyệt.

Chờ... Chờ một chút.

Lục Thanh Bích hồi thần lại, nhìn xuống nơi mình vừa ký tên, vẻ mặt cứng lại.

Vừa ngẩn đầu, phát hiện cha mình là Lục Kiến Hoa đang đứng ở cửa phòng làm việc, vẻ mặt phức tạp nhìn anh.

Lần đầu tiên Lục Thanh Bích nhìn thấy Lục Kiến Hoa, từ nét mặt của ông, Lục Thanh Bích có một suy đoán táo bạo về mối quan hệ cha con của hai người, cha con anh đang tranh giành quyền lực, tình hình căng thẳng như nước với lửa!

Lục Thanh Bích ném lại văn kiện lên bàn, vẻ mặt vô cảm nói: "Này là dự án gì vậy chứ, nghĩ đã muốn 300 triệu tệ. Ba, con cảm thấy việc này không được."

Giả vờ ngu ngốc một cách hợp tình hợp lý, biểu hiện mình đối với kinh doanh dốt đặt cán mai, hạ thấp cảnh giác của người nắm quyền.

Lục Kiến Hoa nhìn sắc mặt của Lục Thanh Bích thay đổi, trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Mới vừa rồi còn ra dáng tổng tài phê duyệt văn kiện, nếu như một ngày nào đó mình không còn, con trai có thể ngồi trước đại hội cổ đông, bộ dáng kia đều có thể hù người một phen!

Bộ dạng hiện tại lại cà lơ phất phơ, rất giống đứa con ngốc nhà giàu.

Lại nghĩ đến lời Hoắc Mỹ Hợp vừa nói, Lục Thanh Bích muốn đi xem mắt, Lục Kiến Hoa lắc đầu: "Ngày mai đi khám não thử xem."

Lục Thanh Bích: "Con không có ý định xen vào chuyện của công ty."

Lục Kiến Hoa dừng một chút: "Mày có phải hay không đã quên tao là bố mày?"

Lục Thanh Bích: "!"

Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.

"Nhanh chóng tốt nghiệp rồi tiếp quản công ty đi, suốt ngày cứ như một con cẩu ngu ngốc." Lục Kiến Hoa không chút khách khí trào phúng.

Lục Thanh Bích bị khinh bỉ một trận rồi đuổi khỏi phòng, thời điểm dựa vào tường thở dài, anh đột nhiên giật mình nghĩ ra.

Trong tiểu thuyết, cha mẹ anh tựa hồ không có xuất hiện, ấn tượng duy nhất của anh về họ chính là họ đều đang nghỉ phép ở nước ngoài.

Lục Thanh Bích cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nhưng anh thực sự không thể nhớ ra cha mẹ mình trông như thế nào. Đến cả trưởng bối của Thẩm Cừ anh một chút ấn tượng đều không có.

Dựa vào, tác giả cứ như thế lừa gạt người.

Tại sao trước đây anh như thế nào mà không cảm thấy không thích hợp chứ?

Lục Thanh Bích vô thức cào ngón tay vào tường, nội tâm ẩn ẩn có chút dao động.

Có lẽ, anh luôn cảm thấy tất cả mọi thứ đều bình thường, nhưng ở trong mắt Thẩm Cừ, toàn bộ đều là giả đến không thể tưởng tượng được, kể cả hôn nhân của hai người.

Cho nên Thẩm Cừ mới muốn cùng anh chia tay.

Lục Thanh Bích hiện giờ tỉnh táo hơn bao giờ hết, theo đó là nỗi mất mác ùn ùn kéo tới.

Anh hình như... không có lập trường gì mà gọi Thầm Cừ là bà xã.

Ví dụ như hồi nhỏ hay cùng một bạn nhỏ chơi vợ chồng giả, nhưng lớn lên rồi vẫn nghĩ người ta là vợ mình rồi ở trước mặt người ta gọi vợ, đối phương không báo cảnh sát mới là lạ.

Lục Thanh Bích cào rách một lỗ ở bức tranh trên tường, cảm thấy bức tranh này giống như như là trái tim đang rỉ máu của anh.

Gặp lại coi nhau như người xa lạ, không, là bạn học bình thường, nếu không Thẩm Cừ sẽ chán ghét anh.

Lục Thanh Bích rầu rĩ nằm xuống, giống như một tiểu hài tử nằm mơ thấy mình đang ăn một cây kẹo ngọt ngào, nhưng bất thình lình lại bị đánh thức, phát hiện thứ mình gặm hóa ra là một que diêm.

Chia tay, chia tay, chia tay....

Trong đầu đột nhiên có tiếng động, âm thanh máy móc của hệ thống xuất hiện rồi lại biến mất.

[Đinh~~ tác giả đã hoàn thành phiên ngoại <> thỉnh Lục tiên sinh điều chỉnh trạng thái để phối hợp đi hết phiên ngoại cốt truyện!]

Lục Thanh Bích: "Nếu ta không phối hợp thì sao?"

Hệ thống: "Nhẹ thì xóa sạch ký ức của thế giới tiểu thuyết..."

Lục Thanh Bích chua chác nghĩ: Vậy Thẩm Cừ chắc sẽ rất cao hứng.

Hệ thống: "Cũng có thể có cơ hội nhất định kích hoạt lại thế giới tiểu thuyết. Lưu ý: Thế giới tiểu thuyết đã sụp đổ."

Lục Thanh Bích trầm mặc, tuy rằng thế giới tiểu thuyết rất đẹp, nhưng anh cùng Thẩm Cừ không thể trở về như trước kia được nữa. Hơn nữa, thế giới đó đã sụp đổ, trở về còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh không muốn trở thành con rối dưới ngòi bút của tác giả, cũng không muốn Thẩm Cừ bị kiểm soát.

"Làm thế nào đi hết cốt truyện?"

Hệ thống: [Chúng tôi sẽ đưa ra nguyên văn, anh và Thẩm tiên sinh cố gắng khôi phục 80% hiện trường. Chú ý: không thể bỏ qua các từ ngữ mấu chốt.]

Lục Thanh Bích không vội vàng trả lời, nắm điện thoại, hỏi chuyên gia.

Lục Thanh Bích: {Bao lì xì} phiên ngoại tiểu thuyết thường viết cái gì?

Chuyên gia tiểu thuyết: Nói chung là cuộc sống hằng ngày, như sinh nhật, tuần trăng mật, nuôi dạy con cái, nấu ăn, thể hiện tình cảm ở bãi đậu xe... Các phản ứng hóa học***. Cũng không loại trừ các suy nghĩ giải thích của tác giả ở phiên ngoại.

***Phản ứng hóa học ở đây tương tự như là phản ứng hóa học của 2 diễn viên nam nữ chính trong phim ý.

Lục Thanh Bích nhíu mày, dò hỏi hệ thống: "Phiên ngoại ngọt không?"

Hệ thống lúc này thật lâu chưa có trả lời, tựa hồ đang tra cứu "Ngọt" này là gì.

Sau một lúc lâu, âm thanh máy móc vang lên: [Chính là phát đường]

Phát đường!

Phát đường à! Lục Thanh Bích như được bơm máu gà. Anh mỗi ngày sẽ đem Thẩm Cừ ấn ở góc tường mà hôn hôn!

Cảm xúc của anh dâng trào, bật dậy khỏi giường, một chân nhảy vòng quanh giường, phản phất như thấy được đường danh chính ngôn thuận theo đuổi Thẩm Cừ.

Là hệ thống ép, không phải do anh mặt dày!

Lục Thanh Bích: "Nguyên văn ở đâu?"

Hệ thống: [Tệp đính kèm].

Cùng lúc đó, Thẩm Cừ đang ngồi chép bài, trước mắt xuất hiện một dòng chữ.

[Nguyên tác: Biết được trong nhà Thẩm Cừ không có ai làm bữa sáng cho cậu, Lục Thanh Bích mỗi ngày đều mang bữa sáng đến cho Thẩm Cừ. Cả hai đến trường lúc 6h20, cùng nhau ngồi dưới gốc cây đa, vừa ăn vừa ngâm thơ. Đến lúc cả hai trực nhật, Lục Thanh Bích sẽ đến sớm hơn mọi khi để giúp Thẩm Cừ dọn dẹp.

Khu vực làm vệ sinh của lớp 2 và lớp 3 là ở khu xung quanh sân thể dục, Thẩm Cừ cúi người dùng cái kìm kẹp ra một gói đồ ăn vặt từ khe đá, để lộ vòng eo mảnh khảnh trắng nõn. Ánh mắt Lục Thanh Bích tối sầm, thừa dịp không ai chú ý đẩy mạnh Thẩm Cừ vào phòng chứa đồ dưới đài chủ tịch.

Thẩm Cừ nghiến răng im lặng, khóe mắt tinh tế ửng đỏ, sân trường sáng sớm yên tĩnh trống trải, hô hấp Lục Thanh Bích cứng lại, đưa miệng lại gần, như một con cún xoay quanh Thẩm Cừ, hổn hển thở dốc: "Bà xã."

...]

Đã đọc xong.

Lục Thanh Bích: "Tuyệt vời!"

Thẩm Cừ: "..."

Đây là nội dung mà một học sinh trung học có thể xem miễn phí sao?