Chương 3

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

"Vậy ..." Lục Thanh Bích nhẹ nhàng nói: "Đây có phải là nguyên nhân khiến tôi liều mạng làm việc mà không có thời gian dành cho bà xã của mình không?"

Anh vô hình trung buộc phải theo đuổi sự nghiệp, do đó xem nhẹ Thẩm Cừ rất nhiều lần. Mỗi khi anh nghi ngờ vì sao mình luôn phải tăng ca, đầu anh sẽ bắt đầu đau đớn.

Đại não có xu hướng tránh nặng tìm nhẹ, lâu dần Lục Thanh Bích đã quen mình luôn phải làm việc.

Hệ thống: "Đúng vậy, bởi vì thời gian xuất bản của tác giả quá dài, bối cảnh trước đây của nhân vật chính không còn phù hợp với xu thế hiện đại, nên phải sửa đổi để đáp ứng mong đợi của độc giả. Nhân vật chính nhất định phải thông qua các phương thức để đạt được giả thiết mà tác giả đặt ra.”

Lục Thanh Bích rất muốn nói chửi câu thô tục. Người đọc hiện giờ yêu cầu cũng quá cao đi! Trong cái xã hội này có thể có bao nhiêu người giàu nhất hả! Mù quáng! Thật là không biết phân biệt phải trái!

Anh còn có thể nói cái gì nữa! Dù cho có là đại gia đỉnh cấp, anh còn phải đi thi lấy bằng hai. Lúc trước, Lục Thanh Bích cũng không rõ vì sao bản thân mình lại chấp nhất với bằng cấp học vấn như vậy, còn tìm lý do để thuyết phục bản thân mình, là do sợ bản thân không có học vấn sẽ không xứng với giáo sư Thẩm.

Chết tiệt, cho dù anh chỉ mới tốt nghiệp cấp 2 thì anh cùng bà xã mình cũng là một đôi do trời đất tạo nên.

Nghĩ đến Thẩm Cừ, cổ họng Lục Thanh Bích ngập tràn đau đớn, như thể bị một cục bông chặn lại.

Anh một chút cũng không hề cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, nhưng người đầu ấp tay gối với anh lại luôn nghi ngờ cuộc sống.

Lục Thanh Bích nhớ lại những lần làm tiền hí cùng biểu hiện càng ngày càng phản kháng của Thẩm Cừ... Tại thời điểm anh dương dương tự đắc, Thẩm Cừ phải chịu đựng từng chút từng chút đau đớn, mà anh lại không hề biết đến cũng không hề chia sẻ dù chỉ một phần.

Anh nhớ đến thuốc chống viêm trong ngăn kéo, cùng những vết thâm tím xuất hiện ngày càng nhiều trên người Thẩm Cừ.

Anh còn cho rằng Thẩm Cừ được anh bồi dưỡng ngày càng mảnh mai. Nhưng thật ra là do tác giả sắp đặt, anh đắm chìm trong ảo ảnh thêu dệt, hoàn toàn không để ý tới sự thay đổi của Thẩm Cừ đối với cuộc sống hiện tại.

Lục Thanh Bích nhắm mắt lại, anh thật sự có lỗi với vợ mình.

Hệ thống tàn nhẫn ngắt lời hối hận của Lục Thanh Bích: "Hãy chọn dữ liệu cơ thể của bạn."

Lục Thanh Bích mở mắt và thấy một câu hỏi trắc nghiệm xuất hiện trên màn hình.

Vui lòng lựa chọn chính xác số liệu ban đầu:

A. 189, 19cm

B. 191, 21cm

C. 193, 23cm

D. 195, 25cm

Nào, dãy số học này ...

Đôi mắt của Lục Thanh Bích hiện lên sự đau đớn, sự kiêu ngạo cùng sự tự ti của đàn ông đang len lỏi xung quanh anh.

Lục Thanh Bích ngước mắt nhìn dòng CD trước mặt, trong đầu hiện lên số liệu đã được tăng lên, anh cùng Thẩm Cừ đã lâu không cùng cưỡi ngựa xem hoa*, một mình bà xã anh thì cũng không thể tự mình làm được...

* Câu này mình không biết dịch làm sao cho thuần việt cả, nguyên văn: 陆轻璧的视线在cd徘徊,脑海中浮现由于数据膨胀,他跟沈渠很久没用脐橙,他老婆一个人搞不定……Cao nhân nào biết, cầu chỉ điểm ạ.

Ngón tay anh di chuyển đến C.

Màn dạo đầu đầy đủ là đều rất cần thiết, phải làm đủ thời gian thì mọi chuyện mới thoải mái được, nhưng dành cả một tiếng để làm hết các bước thì vẫn không đủ.....

Ngón tay Lục Thanh Bích di chuyển đến B.

Mỗi lần cùng làm chuyện đó, Thẩm Cừ đều nghiến răng nghiến lợi không nói gì, nhưng sờ vào lưng thì đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lục Thanh Bích di ngón tay đến A.

A là dữ liệu cơ thể ba năm trước.

Tráng sĩ mất tay Lục Thanh Bích, sau này bà xã của anh sẽ khinh thường anh sao?

Hệ thống: dữ liệu nhất quán, nhận thức của nhân vật là chính xác, không gian đang được mở ra.

Lục Thanh Bích: "..."

Anh cảm giác mình vừa rồi hư vinh tuyển chọn một phen, nhưng mà dù có lựa chọn mấy cái phía sau thì cũng chưa chắc được thông qua?

Hệ thống rác rưởi! Mau đem bà xã của anh đến đây!

Ý thức của Lục Thanh Bích dần dần biến mất, trong mơ hồ anh hình như nghe được tiếng máy móc đang lẩm bẩm điều gì đó.

Kiểm tra đo lường của hệ thống phát hiện tác giả không định kỳ cập nhật phiên ngoại, đến lúc đó yêu cầu hai vị nhân vật chính phối hợp đi tiếp phiên ngoại của nội dung tiểu thuyết.

......

Sau khi Lý Yến mua bữa sáng cho Thẩm Cừ, bà ấy nhận được một cuộc gọi rồi rời đi.

Thẩm Cừ mở bánh sữa đậu nành ra, vừa ăn vừa phát hiện điện thoại di động của cậu, thông qua thông tin trên điện thoại di động, cậu dần dần quen thuộc với thân phận mới của mình.

Trong cơn mê, cậu nghĩ rằng mình vẫn đang ở trong nhà Lục Thanh Bích, ngồi bên chiếc bàn ăn dài, một mình ăn sáng, rồi đọc nhật ký mãi không ngừng.

Cậu tìm thấy một thẻ học sinh trên bàn, Thẩm Cừ nhìn theo bản đồ rồi đi đến trường.

Nơi Thẩm Cừ ở nhiều nhất trong cuộc đời cậu chính là khuôn viên trường học, cho nên cậu không hề cảm thấy khó chịu khi trở lại năm ba trung học.

Các bạn học xung quanh không hăng hái cũng không xa lánh cậu, tập trung đọc sách sớm. Vừa đến, cô bạn cùng bàn có đôi má tròn liền cầm một đề bài hỏi cậu.

"Học bá, cứu tớ."

Thẩm Cừ rũ mắt nhìn xuống, trông thấy trên tờ giấy có tên của bạn cùng bạn, Hạ Nhạc. Tuy rằng đã mười năm không có tiếp xúc với kiến thức cấp ba, nhưng thứ Hạ Nhạc hỏi là một đề bài toán không quá phức tạp, Thẩm Cừ trầm ngâm một lát đã đưa ra quá trình giải đề ấy.

"Không hổ danh là học bá, suy nghĩ chưa tới năm giây đồng hồ!" Hạ Nhạc ôm vẻ mặt bi thương mà tiếp thu thêm kiến thức, sau đó đau khổ cảm thấy bản thân nên đổi sang môn khác sớm một chút.

"Lão Hàn đến rồi, mỗi ngày đều đến sớm như vậy." Hạ Nhạc thấp giọng than thở.

Hàn Thanh là chủ nhiệm lớp ba và lớp hai của trường trung học phổ thông, năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Cô yêu cầu cả lớp đọc sách sớm hơn 20 phút, hằng ngày cô đều có mặt trong lớp lúc 6h30.

Cô đảo mắt nhìn quanh phòng học một vòng, phát hiện một vị trí còn trống. "Thạch An, Lục Thanh Bích vẫn chưa đến sao?".

Người ngồi trước bàn Lục Thanh Bích, Thạch An đang ngủ gà ngủ gật bỗng chốc bị giật mình nói: "Cậu ấy bị tai nạn xe, hiện đang ở trong bệnh viện, đoán chừng vài ngày nữa mới đến ạ."

Tim Thẩm Cừ lệch một nhịp, thất thố đứng lên hỏi: "Là khi nào?"

"Tối hôm qua." Hai mắt Thạch An bốc hỏa, còn không phải bởi vì mày, khi nghe tin mày nằm viện thì có biết cậu ấy quan tâm, lo lắng cho mày như thế nào sao? Thế mà tối hôm qua sinh nhật cậu ấy lại không thèm đến dự?

Muộn rồi! Chờ ca của tao đến sẽ thu thập mày! Lúc Thạch An đang não bổ thì đã thấy Thẩm Cừ thần sắc buông lỏng ngồi xuống.

Này, này , này... Một chút lương tâm cũng không có à!

Thẩm Cừ mở quyển sách sinh học ra, nhìn chằm chằm vào sơ đồ tế bào trên đó, suy nghĩ miên man, ngón tay đang cầm trang sách một lúc lâu không nhúc nhích.

Lục Thanh Bích cũng ở đây ư? Anh ấy lại bị tai nạn xe à? Vết thương như thế nào rồi?

Nếu để Thẩm Cừ định nghĩa ba năm hôn nhân của bọn họ, thì tám chữ cũng đủ để tóm gọn nó "rối tinh rối mù, tiến thoái lưỡng nan."

Cậu cùng Lục Thanh Bích quen nhau được 4 năm, ngày đó Lục Thanh Bích đến thăm trường đại học S, còn Thẩm Cừ là một trong những người tiếp đón khách mời. Sau khi kết thúc, Lục Thanh Bích ngay lập tức trao tặng một tòa nhà.

Từ đó về sau, Lục Thanh Bích thường xuyên dùng một số mô hình toán học kinh tế ra để hỏi ý kiến của cậu. Sau đó, dứt khoát hẹn trực tiếp cậu cùng dùng cơm.

Đoạn thời gian đó, Thẩm Cừ cũng đọc rất nhiều sách kinh tế, thậm chí trưởng khoa còn tìm cậu nói chuyện, nói rằng dù toán học vừa nhàm chán vừa không có tiền, nhưng anh ta vẫn hy vọng Thẩm Cừ lưu lại.

Khoảng nửa năm sau, Thẩm Cừ và Lục Thanh Bích kết hôn.

Cũng đã từng có một cuộc hôn nhân lý tưởng.

Mãi cho đến khi Thẩm Cừ nghe về cuộc sống trước khi bị tai nạn xe của Lục Thanh Bích.

Lục Thanh Bích có một ánh trăng sáng trong lòng, hai người lưỡng tình tương duyệt hẹn ước sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Nhưng thiên ý trêu ngươi, ánh trăng sáng không may đuối nước qua đời. Lục Thanh Bích đau khổ tột cùng, nửa năm trôi qua như một cái xác biết đi, những người xung quanh không ai dám nhắc đến tên của ánh trăng sáng, chỉ cần nhắc đến thì Lục Thanh Bích sẽ nổi điên.

Vào ngày giỗ của ánh trăng sáng, Lục Thanh Bích buồn bã nên sơ ý xảy ra tai nạn xe, khi tỉnh lại thì đã quên hết thảy mọi thứ về ánh trăng sáng, cuối cùng cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường trước đó.

Tiếp đó, cậu được người nhà sắp xếp một cuộc hẹn hò, cậu đã gặp Lục Thanh Bích, sau đó ái mộ nhau, rồi thuận lý thành chương ở bên nhau.

Thẩm Cừ còn nhớ rõ hôm đó là ngày sinh nhật của Lục Thanh Bích, trời đổ mưa rất to, Lục Thanh Bích vẫn còn có cuộc họp ở công ty, bảo cậu đến biệt thự lớn chờ anh trở về.

Trong biệt thự luôn có quản gia và người giúp việc, bình thường hai người họ đều sống ở căn hộ trong trung tâm thành phố, vì Thẩm Cừ không thích có người khác ở trong nhà.

Vào ngày sinh nhật của Lục Thanh Bích, có một nhóm nam thanh nữ tú tập trung trong biệt thự, chờ Lục Thanh Bích trở về rồi tổ chức sinh nhật cho anh.

Khi gần đến cổng biệt thự, xe của cậu lại bị tắt máy, trên xe lại không có ô nên Thẩm Cừ dứt khoát xuống xe đi vào trong, đợi mưa tạnh rồi tìm người đến sửa.

Trời mưa to đến nỗi áo sơ mi trắng của Thẩm Cừ bị ướt sũng, quản gia thấy vậy vội vã cầm ô bước đến, ngập ngừng nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

"Thẩm tiên sinh, tốt nhất đừng mặc áo trắng ướt sũng đến trước mặt thiếu gia."

Thẩm Cừ lúc đó không rõ nguyên do, bên tai nóng lên, cho là Lục Thanh Bích mặt người dã thú ngay cả quản gia cũng biết, rõ ràng bọn họ chưa từng qua đêm tại biệt thự.

Sau đó, khi cậu đi qua hành lang, nghe thấy được một nam một nữ đang nói chuyện phiếm.

"Người vừa rồi có trông thấy không, giống hệt nhau nha."

"Chậc chậc, thật thú vị mà."

Thẩm Cừ nhìn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ cao đến trần nhà, hơi ấm bên tai lập tức nguội lạnh, giống như bị gió lạnh từ phương bắc thổi tới, khiến cậu mất đi tri giác.

Hóa ra, ý tứ của quản gia là bạch nguyệt quang của Lục Thanh Bích rất thích mặc áo sơ mi trắng.

Quản gia sợ rằng bộ dạng hiện tại của Thẩm Cừ sẽ kí©h thí©ɧ đến trí nhớ đau khổ của Lục Thanh Bích, khiến cho anh nhớ lại nỗi đau vô tận trong quá khứ.

Thẩm Cừ không biết ngày đó mình đã trải qua như thế nào, mọi người đều biết quá khứ của Lục Thanh Bích đã từng yêu một người khác sâu đậm ra sao, Thẩm Cừ cảm thấy bản thân mình như một kẻ xấu xa đang lợi dụng người khác lúc khó khăn vậy.

Thương hại, trào phúng, lo lắng....

Thẩm Cừ dường như có một cuộc hôn nhân trộm được. Ban đầu cậu không tin, trăn trở tìm những người bạn cũ của Lục Thanh Bích để dò hỏi, cậu vốn tưởng rằng đây là một chuyện bí mật khó có thể cho người khác biết, nhưng hóa ra là tất cả mọi người đều biết, có điều họ đều kín đáo giữ kín câu chuyện.

Tất cả bọn họ đều biết, cũng giữ im lặng không nói, hơn nữa còn khẩn cầu Thẩm Cừ không cần ở trước mặt Lục Thanh Bích nhắc tới chuyện này.

Hai ngày sau, ba mẹ Lục Thanh Bích từ nước ngoài gọi điện thoại đến, trong điện thoại nói này kia nhưng cũng đồng dạng khẩn cầu Thẩm Cừ không nên nói ra kí©h thí©ɧ Lục Thanh Bích.

Bạch nguyệt quang đã chết, Lục Thanh Bích cũng đã thoát khỏi đau khổ, Thẩm Cừ thậm chí còn không thể dùng nó để đến chất vấn Lục Thanh Bích, rốt cuộc cậu và Lục Thanh Bích là tình cảm yêu mến, hay là thế thân của người khác?

Cậu chỉ có thể giống như những người khác, vì để Lục Thanh Bích được tốt lên, chỉ có thể đem mọi nghi vấn của mình đặt ở trong lòng.

Nhưng Thẩm Cừ khác với "mọi người", cậu cùng Lục Thanh Bích là hôn nhân có giấy trắng mực đen công nhận.

Tất cả mọi người đều có ý tốt, nhưng lại khiến Thẩm Cừ không thể giải tỏa khúc mắc của mình được.

Huống hồ, Thẩm Cừ đã từng gửi bệnh án của Lục Thanh Bích cho rất nhiều bác sĩ, nhưng đều nhận được câu trả lời là "không ngoại trừ khả năng hồi phục trí nhớ."

Như một thanh kiếm treo ở trên đầu, không biết khi nào nó rơi xuống. Thẩm Cừ nghĩ tới ly hôn.

Nhưng mà như có quỷ đập tường*, chỉ cần cậu nghĩ đến chuyện ly hôn, Lục Thanh Bích chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mỗi lần đều trông thấy Lục Thanh Bích nằm trên giường bệnh, cậu làm sao còn có thể đề nghị ly hôn?

*Quỷ đập tường: là hiện tượng lúc ban đêm hoặc vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được, lặp đi lặp lại.

Sau khi chuyện này lặp đi lặp lại vài lần, chứng kiến Lục Thanh Bích gặp tai nạn càng ngày càng kinh hoàng, Thẩm Cừ không dám nghĩ tới nữa.

Điên rồ và phi lý.

Nhưng nó đã như vậy trong ba năm.

Thẩm Cừ giật giật khóe miệng, cậu nhận mọi sự giáo dục, cậu thậm chí còn có thể đi làm giáo viên dạy mầm non, không ai có thể dỗ người tốt hơn cậu.

Có lúc, Thẩm Cừ hận ý thức đạo đức của mình quá tốt.

Nhưng mà Lục Thanh Bích sẽ bị thương.

Lục Thanh Bích cũng đáng thương, thích ai thì đều phải thương gân tổn cốt. Khác biệt chính là, bạch nguyệt quang rời đi, anh sẽ đau lòng, Thẩm Cừ rời đi, thì anh sẽ tổn hại cơ thể.

Thẩm Cừ không biết ai trong họ là đặc biệt hơn, nhưng luôn thời thời khắc khắc phòng ngừa Lục Thanh Bích tìm trên người mình bóng dáng của bạch nguyệt quang. Về đến nhà, trước tiên cậu nhanh chóng đem áo sơ mi trắng thay đi.

Cậu không muốn Lục Thanh Bích trong mắt nhìn là cậu, trong lòng lại là bóng dáng của người khác.

Khi biết rằng bản thân đang sống trong một thế giới tiểu thuyết, thì mọi chuyện vô lý hoang đường đều có thể giải thích.

Thẩm Cừ cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm trong cuộc hôn nhân bất di bất dịch này.

Trong thế giới này cũng có Lục Thanh Bích sao? Anh có giống mình không, sớm muốn thoát khỏi ràng buộc đó?

......

Ánh sáng ban mai chiếu vào trong phòng bệnh, Lục Thanh Bích chậm rãi mở mắt ra, một đoạn thông tin cơ bản ngắn ngũi tràn vào trong đầu.

Lục Thanh Bích, mười tám tuổi, năm ba trung học, có cả cha lẫn mẹ, phải nhập viện trong một vụ tai nạn xe vào đúng ngày sinh nhật của mình.

"Tỉnh rồi!" Một người phụ nữ xinh đẹp đang nước mắt lưng tròng nhìn anh.

"Thế nào, có khó chịu chỗ nào không?"

"Mẹ..."

Không cần hệ thống nhắc nhở, Lục Thanh Bích chắc chắn người trước mặt anh là mẹ mình, mẫu tử có mối liên hệ liền tâm.

Hoắc Mỹ Hợp hiền lành nhìn anh: "Đây, mẹ ở đây."

"Bà xã của con đâu?"

"Cái gì?"

Lục Thanh Bích: "Thẩm Cừ đâu?"

Hoắc Mỹ Hợp nhíu mày: "Ai?"

Trong lòng Lục Thanh Bích đờ đẫn, xem ra thế giới này anh cùng Thẩm Cừ còn chưa có đăng ký kết hôn.

Từ từ... Anh mười tám tuổi, Thẩm Cừ thì sao? Thẩm Cừ bao nhiêu tuổi? Nếu Thẩm Cừ vẫn hai mươi tám tuổi liệu có ghét bỏ anh ngây thơ không?

Lục Thanh Bích nhìn thấy di động bên mép giường, cầm lấy, ấn vân tay tự động mở khóa. Anh ấn vào danh bạ xem qua một lần, không có Thẩm Cừ, nghĩ nghĩ lại tìm ở mục không đưa vào danh sách.

Không tồn tại.

Lục Thanh Bích đoán rằng Thẩm Cừ cũng giống như anh, có một thân phận mới, đại khái cũng mười tám tuổi.

Thẩm Cừ mười tám tuổi.

Mười tám tuổi...

"Tê! Mẹ, sao người lại đánh con?"

"Nhìn anh cười đắc ý chưa kìa, chiếc xe mà cậu anh tặng anh mẹ tịch thu. Muốn làm anh hùng cái gì, cùng chú Lưu hợp mưu ép dừng xe chở hàng là rất đáng tự hào? Về sau nếu lấy được bằng lái có phải hay không đâm đầu vào xe lửa, trước mắt đừng hòng nghĩ mẹ đồng ý cho con đi thi..."

Hoắc Mỹ Hợp nhìn đôi mắt sáng ngời của con trai, không lưu lại chút tổn thương tinh thần gì nhiều, liền thở phào một hơi, sau đó trực tiếp mắng.

"Con nghe lời mẹ." Lục Thanh Bích bị dạy dỗ như một bé trai, cùng Hoắc Mỹ Hợp nói dăm ba câu thì biết được rằng anh có việc đi ra ngoài cùng bác tài xế vào đêm sinh nhật của mình. Lúc đó có một chiếc xe tải chạy cùng chiều, do tài xế xe quá mệt mỏi, đã chạy xe ở sát vỉa hè đường quốc lộ, lúc đó ở trên bồn hoa dường như có một người đang uống say.

Cả người nằm ở ven đường phía trước, mục tiêu quá nhỏ, người tài xế lại quá mệt mỏi nên không phát hiện.

Có hô hoán cũng vô dụng, chú Lưu hỏi Lục Thanh Bích phải làm sao bây giờ, nếu là ngày thường, ông dám chắc sẽ tiến tới làm ra động tĩnh lớn khiến chiếc xe dừng lại, nhưng hôm nay người ngồi trên xe lại là thiếu gia, ông không dám mạo hiểm.

Lục Thanh Bích nói như đinh đóng cột: "Ép chiếc xe đó dừng lại."

"Được." Chú Lưu lập tức qua mặt xe, ở phía trước từ từ giảm tốc, bấm còi và nháy đèn báo hiệu. Chiếc xe đến bất ngờ đã đánh thức tài xế xe tải đang ngủ gật, kịp thời đạp phanh.

Có điều Lục Thanh Bích cũng không khá hơn là bao, chiếc xe tải phanh gấp, khiến hàng hóa không được buộc kĩ lao ra ngoài va vào cửa kính của ghế lái phụ, đem người đánh ngất xỉu.

Lục Thanh Bích cúi đầu nghe giáo huấn, chờ Hoắc Mỹ Hợp ra ngoài lấy nước uống liền cầm lấy di động của mình, nghĩ cách tìm người.

Điện thoại di động run lên vài lần, mấy cái tin nhắn liên tiếp nhảy ra.

“Lục ca, em nghe nói anh tỉnh rồi? Thân thể như thế nào rồi?”

“Có thuận tiện cho bọn em đến thăm không? Thật hâm mộ anh nha, mấy hôm nay có rất nhiều bài tập đó.”

Những tin nhắn kế tiếp đều là thăm hỏi sức khỏe, Lục Thanh Bích đều thuận tay trả lời, sau đó theo tin tức trong bản ghi chú chọn ra một người anh em thoạt nhìn quan hệ khá là thân thiết "Nhị Oa Đầu", rồi nhấp vào vòng bạn bè của hắn.

Xa hoa trụy lạc.

Tốt lắm, đúng là một phú nhị đại.

"Giúp tôi tìm một người tên là Thẩm Cừ."

Hộp thoại ngay lập tức hiển thị đang soạn tin.

Mười giây sau, đối phương bên kia vẫn còn đang soạn tin.

Ngay lúc Lục Thanh Bích nghĩ rằng muốn gọi điện trực tiếp thì màn hình đã hiển thị một đoạn tin nhắn dài.

"Ca, anh bình tĩnh lại một chút, thực sự không cần đến mức đó đâu. Không phải chỉ là Thẩm Cừ lật lọng không đến dự tiệc sinh nhật của anh sao? Anh còn muốn tự mình đến nhà cậu ta dạy cho cậu ta một bài học, cho nên không may ở trên đường gặp tai nạn xe cộ đó sao? Nếu mà anh còn tức giận, anh em làm giúp anh, anh ngàn vạn lần đừng tự mình động thủ đánh nhau. Em nghĩ là anh cùng Thẩm Cừ có khả năng bát tự có chút không hợp nhau, mỗi lần anh muốn tự mình ra tay đều không có chuyện gì tốt cả, rất là đen đủi..."

Cái gì mà bát tự không hợp nhau hả, anh cùng bà xã mình bát tự rất hợp!

Lục Thanh Bích nhìn chữ Thẩm Cừ ở giữa đoạn tin nhắn, mở to mắt đọc kỹ mấy lần, xác định đó thật sự là Thẩm Cừ, chính giữa không hề có chữ nào khác.

Lục Thanh Bích: "Đưa tôi một vài bức ảnh của Thẩm Cừ."

Nhị Oa Đầu: "Hả, để em đi hỏi Trương Lệ Lệ xem có hay không đã."

Lục Thanh Bích: "Phải mặt chính diện."

Nhị Oa Đầu: "Được, anh là muốn ảnh chụp để tìm cao tăng làm phép phải không? Cần ngày sinh tháng đẻ không? Em biết một người..."

Lục Thanh Bích: "Câm miệng."

Tìm cao tăng cái rắm, muốn tìm cũng phải là tìm Nguyệt Lão.

Một lát sau, bên kia gửi qua vài tấm ảnh.

Những tấm ảnh chụp được chụp theo nhiều góc độ, có một bên mặt, có cả ảnh chụp sau ót, chỉ có một tấm duy nhất chụp chính diện, có lẽ được chụp từ danh sách lớp.

Lục Thanh Bích nhìn Thẩm Cừ trong ảnh, mười tám tuổi, còn chưa mất đi vẻ ngây ngô niên thiếu, thần sắc thản nhiên mà nhìn vào ống kính, mỗi một nét trên gương mặt đều là dáng dấp mười năm sau anh quen thuộc.

Thẩm Cừ, Thẩm Cừ...

Lục Thanh Bích gắt gao ôm chặt điện thoại trước ngực. Đời này, anh nhất định đối tốt với Thẩm Cừ, từ niên thiếu cho đến hết sinh mệnh, không bao giờ xa cách nhau nữa.

Từ khi phát hiện Thẩm Cừ mất tích, trái tim của anh vẫn luôn lo lắng đau đớn, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại rồi.

Điện thoại rung lên, Nhị Oa Đầu tiếp tục gửi tin nhắn: "Ca, anh cứ dưỡng bệnh cho tốt, Thẩm Cừ em giúp anh thu thập, anh của em cứ nằm viện, còn chuyện trong lớp cứ xem như không có việc gì xảy ra!"

Lục Thanh Bích lật lật ngón tay: "Không được."

Nhị Oa Đầu: "Cậu ta lúc nãy còn hỏi em là anh bị thương có nghiêm trọng không. Em nói là rất nghiêm trọng. Cậu ta liền nói A! Là A, anh nói xem cậu ta có buồn nôn không!"

Lông mày của Lục Thanh Bích nhướn lên, bà xã quan tâm mình, ngay lập tức có thể xua tan đi đau đớn của anh.

Bà xã của anh đúng là dịu dàng và quan tâm đến anh, khẳng định là hiện tại gấp đến độ không biết phải làm sao, ngay cả nói cũng không nói được thành lời, lại bị anh em của anh dọa sợ, chỉ có thể ủy khuất mà A một tiếng.

Anh phải đi tìm Thẩm Cừ ngay lập tức, rồi ôm lấy cậu mà dỗ dành.

- Còn tiếp -

Suy nghĩ của một anh trung khuyển công đúng là ko giống người thường mà _!!

Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.

Hãy Follow + Vote + Like + Comment nhiệt tình bạn nhé!