"Ngươi có chắc là cho ta hạt giống này không?" Lý Niệm Phàm hỏi.
Hắn cảm thấy rất hứng thú đối với loại hạt giống này, rất muốn biết nó sẽ mọc ra thứ gì.
Triệu Sơn Hà thấy Lý Niệm Phàm cảm thấy hứng thú, lập tức chấn động toàn thân, mừng thầm trong lòng, vội vàng nói: "Lý công tử, hạt giống này đặt ở trong tay người bình thường căn bản là vô dụng, nói không chừng lúc nào đó sẽ chết đi, cho công tử mới thực xứng đáng!"
Lý Niệm Phàm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Cũng được, muốn cứu sống hạt giống này còn cần để ý một chút, chỉ sợ không có bao nhiêu người có thể làm được, nếu như cứ để chết đi như vậy thì thực đáng tiếc, vậy ta nhận."
Hạt giống này quả nhiên không tầm thường, ngay cả cao nhân cũng nói phải để ý một chút, vậy đối với những người khác mà nói thì càng không có khả năng làm được.
Nụ cười trên mặt Triệu Sơn Hà căn bản không che giấu được, hạt giống này để ở trong tay hắn chỉ là gân gà, nghĩ không ra thế mà được cao nhân thưởng thức, lầm này kiếm được, kiếm bộn rồi!
Những người khác ghen tị đến mức ngay cả đôi mắt cũng tái đi rồi, trong lòng chua xót mà nói: Thật là một tên gia hỏa gặp vận may.
Trong lúc nhất thời, hiện trường rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Lý Niệm Phàm ngồi vào chỗ của mình và nhìn năm người ở phía đối diện.
Hắn đang chờ đám người Bạch Vô Trần đưa tới yêu cầu.
Người ta nhiệt tình như vậy, hơn nữa đưa ra linh dược trân quý như vậy, Lý Niệm Phàm tự nhiên phải có chút biểu hiện.
Nhưng là, chờ tới một lúc, đám người Bạch Vô Trần thế mà không có một ai mở miệng đưa ra yêu cầu.
Cái này xấu hổ.
Cũng không thể tự mình mở miệng, nói muốn vẽ cho bọn họ một bức họa đi, như vậy sức hấp dẫn cũng quá thấp, phải có tự luyến tới cỡ nào mới có thể chủ động để người khác đi thu bức họa của chính mình.
Thời gian này giữ bọn họ ở lại ăn cơm cũng không phù hợp, mới buổi chiều sớm, khoảng cách tới giờ ăn cơm chiều còn có vài canh giờ.
Chính mình mở miệng tiễn khách thì càng không phù hợp.
Thật tình không biết, năm người Bạch Vô Trần càng thấp thỏm hơn, quả thực là đứng ngồi cũng không yên.
Cao nhân nhìn chằm chằm vào chúng ta như vậy làm cái gì?
Chẳng lẽ là mình có chỗ nào làm Lý công tử tức giận sao?
Ô ô ô, làm sao bây giờ? Áp lực thật lớn, sợ tới sắp tè ra quần rồi.
Ở cái nhìn soi mói của Lý Niệm Phàm, bọn họ cảm thấy chính mình giống như không có chút bí mật nào có thể dấu, thậm chí còn ảo tưởng rằng Lý Niệm Phàm biết Độc Tâm thuật.
Tóm lại, thật là đáng sợ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau lưng của bọn họ đã bị mồ hôi thấm ướt.
"Đúng rồi, cây trà ở hậu viện vừa đúng thành thục, ta tặng các ngươi một chút đi." Đám người này không mở miệng đòi tranh đòi chữ, Lý Niệm Phàm cũng hết cách rồi, cũng may cuối cùng cũng nghĩ ra nên tặng cái gì, thế là mở miệng ra nói.
Người tu tiên chú trọng tu tâm dưỡng tính, thưởng thức trà ở thế giới tu tiên này vẫn là rất hót, chính mình trồng ra lá trà có phẩm chất cũng không tệ, ít ra sẽ không khiến cho mình phải mất mặt.
Đám người Bạch Vô Trần chỉ cảm thấy toàn thân như được thả lỏng, sau đó thì rất vui mừng, vội vàng nói: "Tạ ơn Lý công tử, tạ ơn Lý công tử."
Lá trà này chắc chắn không phải thứ tầm thường, không phải vậy, Lý công tử không có khả năng do dự lâu như vậy mới làm ra quyết định tặng cho chúng ta.
Huống hồ, ngay cả dưa hấu và cháo gạo trắng đều không phải vật phàm, lá trà có thể đơn giản sao?
Tám thành chính là vật của thần tiên!
Chắc chắn là lòng thành của chúng ta đã đả động Lý công tử, lúc này hắn mới nhịn đau cắt thịt, nguyện ý chia cho chúng ta một chút lá trà.
Trong lòng mọi người đều âm thầm làm ra quyết định.
Sau này nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tranh thủ nghe hiểu mỗi một cái ám chỉ của Lý công tử!
Nhìn một cái, đám người tu tiên này có tố chất rất cao, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây tuyệt đối là cảm kích phát ra từ nội tâm a.
"Các ngươi quá khách khí, ta mới cần phải cảm ơn các ngươi." Lý Niệm Phàm mỉm cười, sau đó nói: "Tiểu Bạch, đi hái bốn phần lá trà tới."
"Tuân mệnh, chủ nhân của ta."
Không bao lâu sau, Tiểu Bạch từ hậu viện hái được bốn túi lá trà đi tới.
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Lá trà vừa mới thành thục, hái không nhiều, một túi chỉ có một cân, còn xin không nên chê."
"Không chê, không chê." Đám người Bạch Vô Trần liên tục lắc đầu, cung kính từ trong tay Tiểu Bạch nhận lấy lá trà, sau đó cẩn thận cất vào trong người.
Bên người đã có thứ quý giá ngang nhau, bọn họ chỗ nào còn muốn ở lại lâu, thi nhau cáo từ một tiếng rồi rời đi.
Vừa đi ra khỏi Tứ Hợp viện, bọn họ ngay cả chào hỏi lẫn nhau đều không, nắm chặt lấy túi rồi cưỡi mây đạp gió mà đi.
Dáng vẻ vội vã kia giống như là trên người mang bảo vật vô giá trên đời này không sợ có người xông tới cướp đoạt vậy.
Khẩn trương nhất phải là Lâm Thanh Vân, nàng ta có tu vi thấp nhất, chỉ hận lần này đi ra không mang theo một tên hộ vệ nào.
Lạc Thi Vũ có chút thèm, nhịn không được nói: "Cha, trở về chúng ta có phải nên "ăn" thử trước hay không?"
"Không được!" Lạc Hoàng không cần suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt, ngưng trọng nói: "Thi Vũ, bảo vật cỡ này không phải là trò đùa, tổng cộng chỉ có chút này, thiếu một chút vậy chính là chuyện lớn, sao có thể "ăn" một cách tùy tiện?"
Hắn đã quyết định, chờ sau khi trở về sẽ giấu lá trà này tới chỗ sâu nhất trong bảo khố, chỉ chờ mỗi khi gặp chuyện lớn lấy ra một chút tới giải thèm một chút.
Bên trong Tứ Hợp viện, Đát Kỷ một mặt thâm tình cộng thêm vẻ áy náy nhìn vào Lý Niệm Phàm, "Lý công tử, thương thế của ta làm ngươi nhọc lòng rồi."
"Chuyện này không tính là gì, việc nhỏ mà thôi, ngươi tốt nhất chữa khỏi vết thương là được rồi." Lý Niệm Phàm nói không sao cả.
Tuy nhiên, hắn càng như thế thì Đát Kỷ lại càng cảm động hơn.
Vì mình, Lý công tử không tiếc đắc tội với thiên đạo, cứu mình ở dưới thiên phạt, hơn nữa còn cam nguyện từ bỏ thân phận ẩn cư, bỏ xuống tư thái đi nợ ân tình đám người tu tiên kia, chính mình nợ công tử thực sự là nhiều lắm.
Sau này chỉ cần Lý công tử muốn ta sẽ dốc hết toàn lực để giải quyết mọi vấn đề cùng công tử, tuyệt không thể để công tử phải lo lắng cái gì!
Đúng, Lý công tử thích đánh cờ, chính mình nhất định phải học tập và hiểu ra, phải phấn đấu để Lý công tử được vui vẻ.
Lúc này, nàng ta mới phát hiện Lý Niệm Phàm thế mà đang loay hoay lấy những linh dược tiên thảo kia, giống như đang sắp xếp theo một loại phương thức nào đó.
Đát Kỳ tò mò mà nhìn, không thể không hỏi: "Lý công tử, công tử đây là đang làm gì đó?"
Lý Niệm Phàm nói ra: "Những linh dược này đều rất không tệ, ta xem một chút cái nào có trợ giúp với thương thế của ngươi, cái nào có thể dùng để trồng trọt."
"Trồng trọt?"
Đát Kỷ ngây ngẩn cả người, kinh ngạc mà nhìn vào Lý Niệm Phàm.
Linh dược cũng không phải dễ trồng như vậy, có yêu cầu cực cao đối với hoàn cảnh, hơn nữa muốn trồng một gốc linh dược cần phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết và chi phí, linh dược cao cấp còn cần dùng phương pháp trồng trọt đặc biệt, coi như như thế có thể còn sống sót được cũng chỉ là số ít.
Lùi lại một bước để mà nói, coi như ngươi trồng thành công, lúc linh dược thành thục bình thường cũng phải mất trăm năm thậm chí mấy trăm năm, hoàn toàn chính là tốn công mà không có kết quả a.
Ở trong thế giới tu tiên, linh dược là được liệt vào một loại cơ duyên, thiên sinh địa dưỡng.
Tại sao tính là cơ duyên, chính là chỉ phụ thuộc vào may mắn, có thể đạt được linh dược hay không hoàn toàn là phải dựa vào may mắn, muốn dựa vào nhân công trồng trọt thì gần như là chuyện không thể nào, muốn trồng lượng lớn thì đó càng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Lý Niệm Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy a, cọng tiên thảo này ta chuẩn bị làm thành bồn cây cảnh, đặt ở bên trong nội viện, thêm màu sắc cho nơi ở của chúng ta."
Vài cọng mà hắn nói này chính là mười sáu gốc linh dược cực phẩm mà Lâm Thanh Vân đưa tới.
Dùng linh dược cực phẩm để thêm màu sắc cho nơi ở?
Cái đầu nhỏ của Đát Kỷ choáng váng ngay tại chỗ, trên thế giới thế mà còn có loại thao tác này?
Trầm mặc một lát, nàng ta cuối cùng cũng khuyên nhủ: "Lý công tử, linh dược sinh trưởng nhiều hơn là dựa vào thiên ý, nếu như phương pháp trồng trọt sai thì linh dược này không chỉ không cách nào sống, khả năng sẽ bị hủy đi."
Linh dược bình thường còn chưa tính, nhưng linh dược càng trân quý thì trồng trọt có độ khó không thể nghi ngờ sẽ càng lớn hơn, mà một khi bị hủy đi thì đó chính là phung phí của trời a.
Nàng ta biết Lý Niệm Phàm là một vị đại lão ẩn thế, nhưng thái độ của Lý Niệm Phàm thực sự là quá tùy ý, nào có người đi trồng linh dược ở trong viện, ít nhất thì trước tiên phải thiết kế tỉ mỉ một cái vườn linh dược chứ?