Chương 38: Sự đau khổ của một người độc thân

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói của Lâm Thanh Vân.

"Lý công tử có ở nhà không?"

Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Đi thẳng vào đi."

Kẹt kẹt.

Lâm Thanh Vân đẩy cửa vào.

Khi thấy Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ thì lông mày không thể không nhíu một cái.

Chính mình quả nhiên vẫn là chậm nửa bước.

Tiếp theo, nàng ta thấy linh dược đầy đất, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ chấn kinh.

Xem ra Càn Long tiên triều lần này cũng bỏ ra hết cả tiền bốn, còn may chính mình có tính toán trước, đều mang linh dược trân quý nhất của Lăng Vân tiên các tới.

"Lý công tử, những thứ này là một chút tâm ý của Lăng Vân tiên các chúng ta."

Lâm Thanh Vân thuận tay vung lên, trước mặt lập tức xuất hiện mười sáu gốc linh dược.

Vẻ bề ngoài của những linh dược này vô cùng kỳ lạ, hơn nữa thế mà tản mát ra đủ loại màu sắc, phản chiếu toàn bộ nội viện, tiên khí mười phần.

"Đây, đây là ... linh dược cực phẩm!"

Đát Kỷ kinh sợ, Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ cũng trợn tròn mắt khó có thể tin.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, khóe miệng Lâm Thanh Vân lộ ra nụ cười mỉm, hừ hừ, Càn Long tiên triều đã đi số lượng vậy thì mình đi chất lượng!

Dựa vào nội tình của Lăng Vân tiên các ta, mười sáu gốc linh dược cực phẩm này chỉ sợ không có bao nhiêu thế lực có thể lấy ra được.

Đẳng cấp các loại linh dược ở giới tu tiên này được chia ra làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp và cực phẩm!

Linh dược cực phẩm đi lên chính là tiên thiên linh dược, lại lên cao nữa thì là tiên thiên linh căn!

Tiên thiên linh dược chỉ sợ chỉ có phi thăng Tiên giới thì mới có thể nhìn thấy, mà tiên thiên linh căn thì đó là tồn tại mà ngay cả tiên nhân cũng muốn nhận làm bảo vật vô giá, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.

Lý Niệm Phàm cũng hơi sững sờ, từ vẻ bề ngoài của những linh dược này và phản ứng của những người xung quanh cũng có thể thấy được, những linh dược này không tầm thường, độ hào phóng của Lâm Thanh Vân vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

"Tạ ơn, sau này nếu như có chuyện gì cần, có thể giúp ta sẽ không từ chối." Hắn không có từ chối nhưng nội tâm lại đang khe khẽ thở dài.

Ai, lần này nợ ân tình thế nhưng là lớn lắm.

Nhưng là mình căn bản không có biện pháp từ chối a, dù sao những linh dược này rất có ích lợi đối với thương thế của Đát Kỷ.

Đánh giá tình hình hiện tại, Lâm Thanh Vân hẳn là một người làm công tác văn hóa thêm ăn hàng, nếu như muốn cầu tranh chữ, hoặc là tới ăn chực, chính mình đáp ứng là được rồi.

Vì tương lai có thể kiếm được nàng dâu xinh đẹp, ta thật sự là phải bỏ ra hết tâm tư.

Ai có thể hiểu được sự khổ sở của một người độc thân a?

Lâm Thanh Vân thấy Lý Niệm Phàm nhận lấy, trong lòng lập tức vui mừng.

Khi nàng ta nói chuyện vừa rồi, nàng ta đã cố tình thêm một chút kỹ xảo và dành tặng nó cho cho Lý Niệm Phàm dưới danh nghĩa của Lăng Vân tiên các, mà không phải là của cá nhân nàng, vì chính là thử thái độ của Lý công tử đối với Lăng Vân tiên các một chút.

Lý công tử chẳng những nhận, hơn nữa còn tăng thêm một câu có thâm ý như vậy, chẳng phải là nói, từ nay về sau Lăng Vân tiên các có thêm một vị đại lão đứng đằng sau sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lâm Thanh Vân kích động tới ửng đỏ, nàng ta cảm thấy toàn thân như đang lơ lửng trong không khí, choáng váng, thật hạnh phúc.

Đát Kỷ ở một bên cắn môi, si ngốc nhìn vào Lý Niệm Phàm, bên trong đôi mắt hiện ra nước mắt cảm động.

Lý công tử rõ ràng là thế ngoại cao nhân, ban đầu ở ẩn cư ở phàm trần không hỏi thế sự, nhưng vì mình mà cam tâm nợ ân tình của Lăng Vân tiên các, ân tình ta nợ càng lúc càng lớn.

Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đều là một mặt hâm mộ nhìn vào Lâm Thanh Vân, Lăng Vân tiên các đây là đã ôm vào cái đùi của Lý công tử.

Đáng tiếc nội tình của Càn Long tiên triều không bằng Lăng Vân tiên các, bằng không làm sao lại để Lâm Thanh Vân chiếm trước tiên cơ.

"Lý công tử, ngài có ở nhà không?" Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói.

Bạch Vô Trần và Triệu Sơn Hà đến.

Mới vừa vào cửa, hai người bọn họ đã bị linh dược chất đầy sân làm cho kinh hãi, mím chặt miệng lại, trong lòng chua xót.

Sớm đã đoán được sẽ là như thế, chính mình còn tới tranh làm cái gì, tự rước lấy nhục sao.

Linh dược tông phái bọn họ so ra hoàn toàn kém hơn Càn Long tiên triều và Lăng Vân tiên các, ở loại tình huống này, bọn họ làm gì còn có ý định lấy linh dược mà chính mình chuẩn bị ra.

Bạch Vô Trần và Triệu Sơn Hà nhìn nhau cười khổ, thu đi trữ vật giới chỉ mà mình đã chuẩn bị.

"Bạch Tông chủ, các ngươi cũng mang linh dược tới sao?" Lạc Hoàng cười hỏi.

Bạch Vô Trần bất đắc dĩ mà nói: "Lạc Hoàng, ngươi không cần trêu ghẹo chúng ta, chỉ là chút nội tình của Kiếm tông chúng ta, chúng ta có các ngươi đều có, chúng ta không có các ngươi vẫn có, cho nên không lấy ra bêu xấu."

Trông thấy Bạch Vô Trần như vậy thì nội tâm của Lạc Hoàng cuối cùng cũng cân bằng lại nhiều hơn, chính mình lần này tốt xấu gì cũng mang tới ân tượng tốt cho cao nhân, thu hoạch cũng không nhỏ.

Triệu Sơn Hà trầm ngâm thật lâu, lúc này mới nói: "Lý công tử, linh dược thì ta không có, nhưng lần này ta mang tới một hạt giống, hạt giống này là tổ sư của ta ở trong lúc lịch lãm trong một bí cảnh thượng cổ mà may mắn lấy được, chỉ tiếc không có ai biết đây là hạt giống gì."

"Tổ tiên ngươi cái thời kỳ đó?" Bạch Vô Trần lấy làm kinh hãi, không thể không hỏi: "Lão Triệu, ngươi cũng không nên ăn nói lung tung, tổ sư ngươi tới bây giờ ít nhất cũng có ngàn năm đi, hạt giống nào mà có thể sống tới lâu như vậy?"

Hắn đây là đang nhắc nhở Triệu Sơn Hà, sợ Triệu Sơn Hà đầu óc nóng lên mà lừa gạt Lý Niệm Phàm, tới lúc đó xem như thảm rồi.

Cao nhân há lại có thể bị bọn họ lừa?

"Ta biết nặng nhẹ, làm sao có thể nói dối?" Trong tay Triệu Sơn Hà xuất hiện một cái hộp gỗ nhỏ, "Ta có thể cảm nhận được, hạt giống này còn có sinh cơ, hơn nữa..."

Trên mặt Triệu Sơn Hà có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: "Khi ta còn bé thì tinh nghịch, đã từng ăn cắp hạt giống này, phát hiện nó đao kiếm khó làm tổn thương, hơn nữa thủy hỏa bất xâm! Ta thâm chí có chút nghi ngờ, nó có phải là hạt giống hay không."

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Triệu Sơn Hà lập tức trở nên cổ quái.

Nghĩ không ra lão nhân này khi còn bé cũng là đứa bé tinh nghịch, thật là nghịch ngợm.

Tuy nhiên lần này, tất cả mọi người cũng đều tò mò, hạt giống nào mà lại đặc thù như vậy?

Lý Niệm Phàm cũng bị khơi gợi lên sự hứng thú, nhận lấy hộp gỗ này rồi mở ra.

Chỉ thấy, bên trong hộp gỗ này có một hạt giống hình tròn nằm trong hộp gỗ.

Kích thước cùng với hạt giống bình thường là không khác mấy, màu sắc là màu xanh biếc, không có rực rỡ và không có bất thường, trông rất bình thường.

"Ngươi chắc chắn hạt giống này còn sống?" Lạc Hoàng đánh giá một lúc, nghi hoặc nhìn vào Triệu Sơn Hà.

Triệu Sơn hà lúng túng nói: "Có lẽ ... có thể, khả năng còn sống đi."

Lý Niệm Phàm khẽ chau mày, cầm lấy hạt giống đặt ở trước mũi ngửi một cái.

Kinh nghiệm làm nông nhiều năm nói cho hắn biết, đây đúng là một hạt giống, hơn nữa không chết, ở vào trạng thái nửa chết nửa sống.

Cái gì gọi là nửa chết nửa sống, chính là không hoàn toàn chết héo, nhưng lại không thể nảy mầm, và không bao giờ có thể mọc ra một thứ gì đó.

"Chính mình tốt xấu gì cũng là Thần Nông mà hệ thống tự phong, tuy rằng không biết cái xưng hào này có trình độ hay không, nhưng phán đoán cơ bản hẳn là sẽ không sai." Lý Niệm Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Hắn nhìn về phía Triệu Sơn Hà, hỏi: "Ngươi chắc chắn hạt giống này không sợ Hỏa?"

Triệu Sơn Hà gật đầu.

"Vậy ta cần phải thử một chút."

Lý Niệm Phàm cầm lấy Long Hỏa châu, "Bật lửa, đốt nó!"

Hô!

Một ngọn lửa nhỏ phụt ra từ Long Hỏa châu và viên hạt giống kia thật đúng là không bị tổn thương chút nào.

"A? Có chút ý tứ."

Lý Niệm Phàm vô cùng kinh ngạc, không cần biết là hạt giống gì, sợ lửa vốn là bẩm sinh, nhưng hạt giống này thế mà không sao cả, đạo lý là gì?