Chương 40: Chỗ của ta làm sao có thể có yêu quái được?

"Trồng trọt linh dược khó khăn như thế sao?" Lý Niệm Phàm cảm thấy có chút kinh ngạc, "Ta cảm thấy nó ổn, thử một chút xem sao."

Linh dược tốt như vậy, nếu dùng hết thì thật là làm cho người đau lòng, có thể phát triển tiếp thì mới là vương đạo.

Đát Kỷ há to miệng, cố nhịn không nói gì.

Hóa ra trước kia công tử chưa trồng lần nào, lần này là đang trồng thử?

Thế giới này quá điên cuồng.

Tuy nhiên, nếu Lý công tử muốn trồng vậy thì trồng đi, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi.

Đát Kỷ ở một bên đã bắt đầu xắn tay áo lên.

Một lát sau, Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Được rồi, ta mang những linh dược này tới hậu viện, thuận tiện làm chút đất, làm thành bồn cây cảnh."

Đát Kỷ phủi một sợi tóc xanh trước mặt, mong đợi mà nói: "Ta có thể đi cùng với công tử không?"

Nàng ta cực kỳ tò mò đối với hậu viện của Lý Niệm Phàm.

Hậu viên có thể trồng ra loại dưa hấu thần kỳ kia đến tột cùng có dáng vẻ như thế nào?

"Đương nhiên có thể." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu.

Khuôn mặt Đát Kỷ hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng đi theo sau lưng Lý Niệm Phàm, vừa căng thẳng lại vừa chờ mong.

Dọc theo con đường đá cuội thẳng hướng về phía hậu viện, phía trước xuất hiện một cổng vòm hình mặt trăng, phía sau là cánh cửa gỗ màu đỏ son.

Cánh cửa gỗ trông hơi cũ kỹ, có dấu vết của thời gian.

Khi đến gần cánh cửa gỗ này, sự căng thẳng trong lòng Đát Kỷ càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí, nàng ta còn có loại ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy.

Cửu Vĩ Thiên Hồ, tâm tính thông linh, cảm nhận sinh ra đã vô cùng nhạy bén.

Nàng ta có một loại cảm giác, đằng sau cánh cửa này có một nỗi kinh hoàng lớn, đồng thời cũng có cơ duyên lớn.

Sau đó, chính mình sợ rằng sẽ nhìn thấy những điều khó tin nhất!

"Nếu có nguy hiểm thì Lý công tử chắc chắn sẽ bảo vệ mình đi." Đát Kỷ đưa mắt nhìn vào bóng lưng của Lý Niệm Phàm, nội tâm thấp thỏm thoáng bình tĩnh lại.

"Kẹt kẹt."

Cửa mở.

Ầm!

Từ sau cánh cửa, một cỗ đạo vận rạp trời kín đất không thể tưởng tượng nổi phả về phía Đát Kỷ, chỏ trong một cái nháy mắt, nàng ta bị những đạo vận này thôn phệ.

Tu hành ngàn năm của nàng, tất cả cảm ngộ, ở trước mặt những đạo vận này hoàn toàn trở thành một chuyện cười, chuyện không đáng giá nhắc tới.

Vào lúc này, nàng ta cảm thấy mình giống như là một giọt nước trong biển cả bao la, dung nhập vào trong đó và đánh mất chính mình.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Lý Niệm Phàm kéo nàng ta lại.

Sắc mặt Đát Kỷ trắng bệch, nàng ta liếc nhìn cánh cửa đang mở với vẻ sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Thật kinh khủng, vừa rồi chỉ là tàn tích của đạo vận đi.

Người ta đồn rằng khi sự lĩnh ngộ của một người về đạo đạt đến một cảnh giới siêu phàm thoát tục, đạo vận của người đó sẽ để lại vết tích trên thế giới này, được gọi là tàn tích của đạo vận.

Xem như hắn rời khỏi nơi này, tàn tích đạo vận vẫn sẽ giữ lại.

Hậu viện này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại có tàn tích đạo vận nồng đậm tới như vậy, vậy người để lại tàn tích của đạo vận này phải là người ở cảnh giới nào?

Tiên nhân? Chắc chắn không phải!

Vượt qua tiên nhân!

Đôi mắt đẹp của Đát Kỷ nhìn vào Lý Niệm Phàm, tâm trạng của nàng thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Lý công tử đến tột cùng là tu vi gì?

Lý Niệm Phàm quan tâm khẽ nói: "Có phải vết thương tái phát hay không?"

Đát Kỷ hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Lý công tử, ta không sao, tiếp tục đi thôi."

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, mang theo Đát Kỷ bước vào bên trong hậu viện.

Mới vừa bước vào hậu viện, Đát Kỷ càng có thể cảm nhận được cỗ đạo vận cường đại kia.

Trong toàn bộ hậu viện này, mỗi một góc thế mà đều có đạo vận đang lẩn trốn.

Những đạo vận này xem như tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút thôi, vậy cũng đủ để cho vô số người tu liên phải liều chết mà tranh đoạt!

Lại nhìn vào những thứ được trồng vào trong hậu viện.

Chẳng qua đều chỉ là hoa quả và các loại cây hoa màu bình thường, nhưng là, chỉ từ bề ngoài là có thể cảm nhận ra được, những hoa quả và các loại cây hoa màu này tuyệt không phải vật phàm!

"Khó trách, sinh trưởng ở bên trong nơi có hoàn cảnh ngập tràn đạo vận này, xem như thứ bình thường hơn nữa cũng sẽ biến thành thần vật!" Đát Kỷ thầm nghĩ trong lòng.

Hậu viện rất rộng, những tảng đá xung quanh tạo thành hàng rào tự nhiên, thoạt nhìn tạo cho người ta cảm giác rộng rãi thông thoáng, dễ chịu.

Ngoại trừ trồng các loại cây ăn quả và cây hoa màu ra, còn có một số loại cây thực vật mọc ở bên ngoài.

Ở giữa hậu viện còn có một cái hồ nước, nước trong hồ phản chiếu bầu trời, trong xanh vô cùng, mặt nước phẳng lặng như gương.

Thật là một thế giới kỳ diệu.

Đát Kỷ cảm thấy như thể nàng ta đã bị tách ra khỏi thế giới ban đầu và được đặt vào một thế giới khác.

Hơn nữa, nàng ta nhìn xung quanh, luôn cảm thấy mình đã bỏ qua thứ gì đó, hậu viện này này chắc chắn không đơn giản, chính mình chẳng qua chỉ có thể phát hiện ra một chút da lông bên ngoài mà thôi.

"Hậu viện này của ta có cảnh vật không tệ đi." Lý Niệm Phàm cười nói.

Nội tâm của hắn cũng có chút cảm khái, mỗi lần tới hậu viện thì đều không thể không nghĩ đến cảnh tượng mình bị hệ thống chèn ép.

Năm năm, ròng rã năm năm, chính mình không những ở nơi này học xong ngôn ngữ toán học lý hóa... ở đây, còn từ một cậu bé bình thường thành một người trưởng thành tinh thông mọi thứ như cầm kỳ thi họa, làm ruộng nhổ cỏ...

Tuy nhiên, sau khi bỏ sức ra học nhiều như vậy, hệ thống cuối cùng thế mà chuồn mất!

Ngươi có biết ta đã trải qua năm năm qua như thế nào không?

Ta sẽ khóc nếu như ta nghĩ tới.

Không thể nghĩ tới, Lý Niệm Phàm sợ chính mình sẽ khóc mất.

"Được rồi, những linh dược này cứ trồng ở nơi này đi." Lý Niệm Phàm tìm một chỗ đất trống không tệ.

Ở hậu viện công cụ trồng trọt có đầy đủ mọi thứ, Lý Niệm Phầm rất thành thảo cầm quốc lên, bắt đầu đào đất.

"Hả? Đất này ..."

Đát Kỷ nhìn thấy lớp đất mà Lý Niệm Phàm đào ra, lập tức ánh mắt dừng lại.

Đất màu đỏ sậm, trông rất bình thường, nhưng Đát Kỷ lại để ý tới, những lớp đất được đào ra này thực sự rất đều đặn!

Không sai, chính là đều đặn.

Đất thông thường chắc chắn sẽ có lẫn sỏi, hình dạng và màu sắc của đất sẽ khác nhau và kích thước của các hạt đất cũng sẽ khác nhau.

Nhưng là, đất ở đây hoàn toàn là bùn vụn, hạt nào cũng y chang nhau, đồng đều đến không thể tưởng tượng!

Mảnh đất dưới chân này dường như được tạo thành từ vô số hạt nhỏ của cùng một loại đất!

Nàng ta nhịn không được cúi người, tò mò nhặt lên một nắm.

Chỉ là một nắm nhỏ nhưng lại như một gánh nặng ngàn cân, suýt chút nữa nàng ta không nhặt lên được!.

Đây là loại đất gì? Thế mà lại nặng như vậy!

Chẳng lẽ là mang từ trên Tiên giới xuống sao?

Quá kinh khủng, không thể tưởng tượng nổi!

Trong lòng Đát Kỷ nhấc lên sóng to gió lớn, số lần chấn động trong một ngày này còn nhiều hơn số lần chấn động của nàng ta trong ngàn năm tu luyện cộng lại.

Gần như lật đổ thế giới quan của nàng ta.

Trong nội tâm nàng ta không thể không cười khổ, thầm nghĩ đến chuyện được và mất: "Trước đó ta thực sự là nghĩ nhiều rồi, thế mà lại lo lắng Lý công tử trồng không được linh dược, dựa vào chất đất này cũng đủ để trồng linh dược đi, tầm mắt của ta quá thấp, làm sao có tư cách đi chất vấn Lý công tử, hy vọng Lý công tử không bởi vậy mà trách tội ta."

"Soạt."

Trong hồ nước yên bình, đột nhiên nước gợn dâng lên một cái gì đó giống như ngọn núi nhỏ.

Nước gợn càng lên càng cao, cuối cùng từ từ tản mà đi, lộ ra Tượng Quy trong đó.

Tượng Quy trôi nổi trên mặt nước, bộ dáng uể oải nhìn vào Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ, sau đó từ từ di chuyển lên khỏi mặt nước, nằm trên bờ, nhắm mắt lại rồi ngủ.

Đát Kỷ bị giật nảy mình, ngạc nhiên nói: "Đây là ... Tượng Quy?"

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Quên giới thiệu, nó gọi lão quy, ta nhớ được lúc ta mua nó về chỉ lớn hơn so với bàn tay của ta một chút, không nghĩ tới mới hơn một tháng vậy mà đã lớn bằng nửa người ta, con Tượng Quy này lớn lên nhanh thật đấy."

Nhớ rõ khi đó còn bởi vì lo lắng trong hồ nước có yêu quái cho nên mới mua Tượng Quy về, sự thật chứng minh, chỗ này của ta làm sao có thể có yêu quái được?