Triệu Hàm Chương nhìn cuốn sổ con rồi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Triệu Trường Dư, “Không có xung đột ích lợi, thúc tổ cùng bá phụ sẽ không thiếu chén cơm cho đại phòng, nhưng tương lai sẽ có những lúc động chạm đến lợi ích, tổ phụ cũng nói, thiên hạ đại loạn rối ren, đại phòng có thể mãi mãi dựa vào người khác sao?”
Triệu Trường Dư nhìn vẻ kiên định trong mắt nàng, kinh ngạc nói: “Vậy ý con muốn như thế nào?”
Triệu Hàm Chương nói: “Quyền lực an toàn nhất khi nó nắm ở trong tay chính mình, dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình còn đáng tin cậy hơn.”
Triệu Trường Dư kinh ngạc nhìn nàng, sau một lúc lâu, ông ngửa đầu cười ha ha lên, hai mắt sáng ngời, “Được, được! Không hổ là cháu gái của Triệu Trường Dư ta!”
Hắn đứng dậy đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng dừng bên cạnh cây ngô đồng, ở trước mặt nàng, ánh mắt sáng ngời sắc bén nhìn nàng nói: “Con sắp trưởng thành rồi, ông nhớ không lầm, sang năm liền cập kê đi?”
Còn quá nhỏ, Triệu Hàm Chương đã hai mươi tám tuổi rơm rớm nước mắt gật đầu: “Đúng ạ.”
Triệu Trường Dư liền duỗi tay xoa nhẹ đầu nàng, dịu dàng ôn nhu nhìn nàng nói: “Được, được, được a, có thể tổ phụ không tham gia lễ cập kê của cháu, ông lấy tên cho con trước.”
Triệu Hàm Chương sửng sốt, cụp mắt xuống suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tổ phụ, con có thể đặt tên cho chính mình không?”
Nàng vẫn muốn lấy tên trước kia.
Triệu Trường Dư cười nói: “Con không định nghe xem ông lấy tên gì sao? Ông cảm thấy con nhất định sẽ thích.”
Triệu Hàm Chương liền cười chờ ông nói.
Triệu Trường Dư ôn nhu nhìn nàng nói: “Năm đó phụ thân đặt tên con là Hòa Trinh, đó là bói toán mà đặt, từ trong quyển 《 Dịch Kinh 》, hôm nay ông sẽ lấy hai chữ ‘ Hàm Chương ’ làm tên con.”
Triệu Hàm Chương ngơ ngác nhìn ông, trong mắt dần dần ướŧ áŧ, nàng cố nén nước mắt, khan giọng lẩm bẩm, “Hàm chương khả trinh……”
Năm đó cha nàng cũng là lấy câu thơ này đặt tên nàng.
“Đúng vậy,” Triệu Trường Dư ngậm cười nhìn nàng, “Hàm chương khả trinh, Hoặc tòng vương sự, vô thành, hữu chung*.”
* Hàm chương khả trinh, Hoặc tòng vương sự, vô thành, hữu chung. 六三。含章可貞,或從王事,旡成,有終。
Hàm 含– ngậm trong miệng.
Chương 章– văn chương, chương trình, tấu chương.
Khả trinh 可貞– có thể giữ bền được.
Hoặc tòng 或從 – đi theo cũng được, không theo cũng chẳng sao.
Vương sự 王事 – việc nước, việc quốc gia.
Vô thành 旡成 – Không có thành tích, không có công trạng.
Hữu chung 有終 – đi đến cùng, có kết quả.
Ngậm chứa đức tốt, theo người trên làm việc mà không dám chiếm lấy sự thành công, đó là đạo của đất, của vợ, của bề tôi (
địa đạo, thê đạo, thần đạo). Đó là cách cư xử của người dưới đối với người trên.
“Hòa Trinh, con là đứa trẻ ngoan, cháu gái ta vẫn luôn có mỹ đức, nhưng trước nay đều ẩn nhẫn không khoe khoang, tổ phụ hy vọng tương lai con cũng như thế, tương lai có thể có một kết quả tốt.” Triệu Trường Dư nói tới đây có chút đau thương.
Ông vẫn luôn biết đứa nhỏ này thông minh, nhưng không để quan tâm đến đứa nhỏ, nếu không phải lần này nàng biểu hiện sự nhảy bén, suýt chút nữa ông liền bỏ lỡ, cũng bỏ lỡ cả đại phòng Triệu gia.