Chương 3.2: Chữ “Hàm Chương”

Sau khi Triệu Hàm Chương tỉnh lại, trừ bỏ kinh ngạc chuyện nàng mượn xác hoàn hồn, chính là kinh ngạc triều đại lịch sự mà nàng xuyên qua, hơn nữa, nàng nhập vào người tiểu cô nương là cháu gái của Triệu Kiệu người có ảnh hưởng lớn đến triều đại Tấn.

Tháng 11 năm trước, Tấn Huệ đế với Lạc Dương đột nhiên qua đời, rồi sau đó hoàng thái đệ lên ngôi, định niên hiệu là Vĩnh Gia.

Hiện tại là tháng hai năm thứ nhất Vĩnh Gia, tân đế mới vừa lên ngôi chưa đầy ba tháng, ngoài thành nơi nơi đều có binh lính, dân chạy nạn.

Nàng nghiêm túc nói với Triệu Trường Dư: “Vĩnh đệ si ngu, đệ ấy không thể gánh vác vinh quang gia tộc, cũng không thể bảo hộ gia tộc, tổ phụ quyết định như vậy không sai, đệ ấy thật sự không thể kế thừa bá tước.”

Đem bá tước phủ giao cho Triệu Vĩnh, khả năng kết cục cũng giống việc đem quốc gia giao cho Huệ đế, đừng nói vinh quang của Triệu gia, chỉ sợ nền tảng của gia tộc đều sẽ bị tổn hại.

Triệu Trường Dư sắc mặt tốt hơn chút.

“Nhưng tổ phụ, đem đại phòng đều giao cho nhị phòng, nhị phòng thực sự đáng giá phó thác sao?” Đây không chỉ là câu hỏi của nàng, cũng là câu hỏi canh cánh trong lòng nguyên thân.

Câu hỏi này đè nặng trong lòng nàng, vẫn luôn nghi ngờ và không ngừng tìm kiếm đáp án, nhưng mãi đến khi nàng đuổi theo để cứu đệ ấy, nàng mới tìm được đáp án thì đã quá muộn, nàng đã không kịp nói cho tổ phụ biết.

Hiện tại Triệu Hàm Chương muốn thay mặt nàng ấy nói ra, “Chỉ là một lời đồn đại vô căn cứ chưa chứng thực, thúc tổ không có tới tìm tổ phụ xác nhận, bá phụ cũng chưa từng hỏi chuyện, vờ như không biết chuyện này, Nhị Lang liền ra khỏi thành, thiếu chút nữa liền mất mạng ngoài thành, tổ phụ yên tâm đem mẫu thân cùng tỷ đệ con phó thác cho nhị phòng sao?”

Triệu Trường Dư nắm chặt chén trà trong tay, khóe miệng mím chặt.

Trong lòng ông khó chịu giống như bị dầu nóng lăn qua lăn lại, thật lâu sau, ông mới gian nan nói: “Một cây chẳng chống vững nhà, nếu không dựa vào gia tộc cùng nhị phòng, tỷ đệ con chỉ sợ khó có thể sống sót trong thời loạn lạc này.”

Hắn thở dài một tiếng nói: “Tuy tân đế lên ngôi, lại không thể tự chủ triều chính, nội bộ quốc gia lục đυ.c, bên ngoài có Hung Nô gây loạn, Yết Hồ cùng dân tộc Khương cũng như hổ rình mồi, thiên hạ trước mắt sắp đại loạn, nếu các con không dựa vào gia tộc, làm thế nào có thể sống sót trong thời đại này?”

Triệu Hàm Chương nhớ tới lúc gọi tàn hồn như thế nào cũng không được, có chút đau thương hỏi: “Nếu dựa vào mà họ lấy tính mạng chúng con thì sao?”

Triệu Trường Dư nhìn về trong sân chỉ có duy nhất Thành bá, Thành bá ngầm hiểu, lập tức vào nhà lấy ra một cuốn sổ con.

Triệu Trường Dư đem sổ con đặt ở trên bàn nói: “Đây là sổ con xin Triệu Tế làm thế tử, có sổ con này rồi, bọn họ sẽ yên tâm hơn.”

Đây là một biện pháp, nhưng là……