Chương 3.1: Chữ “Hàm Chương”

Triệu Hàm Chương không ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, vì thế sắc mặt có chút méo mó.

Nàng bị hạ nhân đặt xuống bên cạnh bàn, vυ" già muốn ôm nàng ngồi vào ghế, nàng giơ tay ngăn cảnh, tự mình nắm lấy tay Thính Hà đứng dậy, có chút lảo đảo hành lễ với Triệu Trường Dư: “Tổ phụ.”

Không gọi cũng phải gọi.

Triệu Trường Dư nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn chân nàng nói: “Cần gì phải thực hiện nghi thức xã giao làm gì? Cẳng chân con không tiện, bảo vệ bản thân mới là đạo hiếu, mau ngồi xuống đi.”

“Đúng vậy.” Triệu Hàm Chương cung kính, ngồi đối diện trước mặt ông, rũ mắt nhìn ấm trà trên bàn.

Triệu Trường Dư cẩn thận đánh giá nàng, kỳ thật thời gian ông cháu bọn họ ở chung cũng không nhiều lắm, ông bận về việc triều chính quốc gia, cho nên chuyện ở nhà có chút lơ là, sơ sẩy.

Nhưng điều đó không có nghĩa ông không hiểu hai đứa cháu trai cháu gái của mình, mà ngược lại ông hiểu rất rõ.

Tuy rằng ông cháu bọn họ không thường xuyên gặp mặt, nhưng hai đứa đọc sách gì, tính tình như thế nào, ăn mặc ra sao. Những chuyện đó ông đều hỏi hạ nhân và nắm rõ hết thảy.

Cho nên ông biết, cháu trai trời sinh ngu dốt, nhưng cháu gái lại rất thông tuệ cứng cỏi, bởi vì trong nhà sớm định đem tước vị cho nhị phòng, đứa nhỏ này đối với huynh đệ tỷ muội của nhị phòng vẫn luôn nhường nhịn, là một đứa bé hiểu chuyện.

Nhưng lúc này phản ứng của nàng hoàn toàn khác so với trước đây, không giống nhau, mạnh mẽ hơn một chút, thiếu một chút sự nhẫn nhịn.

Triệu Hàm Chương cúi đầu, Triệu Trường Dư không nhìn được biểu tình trên mặt nàng, chỉ có thể nhìn đỉnh đầu nàng nói: “Nghe Thành bá nói, con mất trí nhớ?”

Triệu Hàm Chương dừng một chút mới khẳng định trả lời: “Đúng vậy.”

Triệu Trường Dư nhịn không được cười một chút, “Ngẩng đầu lên trả lời.”

Triệu Hàm Chương liền ngẩng đầu nhìn người phía đối diện, ánh mắt trong trẻo cùng kiên định, cũng không thay đổi lý do thoái thác.

Triệu Trường Dư liền nhìn nàng hỏi: “Mất trí nhớ, con còn nhớ những chuyện khác không?”

Triệu Hàm Chương nghĩ nghĩ rồi nói: “Con còn nhớ rõ đệ đệ, mẫu thân cùng tổ phụ.”

Nụ cười trên gương mặt của Triệu Trường Dư dần dần vụt tắt, ngón tay ông gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn đá, sau một hồi ông nói: “Ông định chuẩn bị cho con một mối hôn sự hiển hách, quốc gia đại loạn, người dân lưu lạc tứ phương, có một mối hôn sự tốt không chỉ có thể bảo vệ con, cũng có thể bảo hộ đệ đệ con nữa.”

Ông nói nói: “Huệ đế là vết xe đổ, ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giao vị trí bá tước phủ cho đệ đệ con, ông nghĩ, định ra hôn sự cho con xong, dù tương lai bá tước phủ xảy ra chuyện gì cũng không liên lụy đến con, hai tỷ đệ cũng có thể bình yên vô sự.”

Triệu Hàm Chương nói: “Tổ phụ, nếu người thân như thúc tổ đều không thể tín nhiệm, lại làm sao có thể tin tưởng vào mối quan hệ thông gia?”

Triệu Trường Dư trầm mặc không nói.

Triệu Hàm Chương nói: “Võ đế nếu không lập Huệ đế, Huệ đế có thể sống tốt sao?”

Triệu Trường Dư nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Con muốn đệ đệ kế thừa bá tước sao?”

“Không.” Triệu Hàm Chương nói: “Năm đó tổ phụ khuyên nhủ Võ đế không lập Huệ đế, con tán thành quan điểm của người, Huệ đế thuần cổ*, không thể làm một quân chủ quốc gia, nếu năm đó Võ đế nghe theo khuyên nhủ của người, Đại Tấn cũng sẽ không phải chịu tai họa ngày hôm nay.”

*Thuần cổ: phí phạm tuổi xuân vì những ham muốn vô ích bồng bột

Nói Huệ đế thuần cổ là câu nói nguyên văn của Triệu Trường Dư năm, kỳ thật Huệ đế quá mức thành thật ngu dốt, không thích hợp làm hoàng đế.