Chương 2.3: Tổ phụ

Triệu Hàm Chương có chút lo lắng, tay chân bủn rủn, càng không muốn nhúc nhích.

Bên tai nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Thính Hà, Triệu Hàm Chương liền nhắm mắt lại nói: “Không phải nói không gặp sao?”

“Tam Nương, là gia chủ muốn gặp ngài.”

Triệu Hàm Chương mở mắt, từ trên giường ngồi dậy: “Tổ phụ ta?”

“Dạ, Thành bá mang theo người qua đây đón ngài qua chủ viện.”

Thành bá là tâm phúc* của tổ phụ, vẫn luôn đi theo hầu hạ tổ phụ, hiện tại đại quản gia trong phủ là đệ đệ của ông.

*Tâm phúc: rất thân, có thể tin cậy

Triệu Hàm Chương cụp mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy xiêm y tới thay quần áo cho ta.”

Người khác, nàng có thể không gặp mặt, nhưng Triệu Trường Dư lại không thể không gặp, ông là gia chủ.

Thính Hà vội vàng lấy bộ trang phục mới rồi thay quần áo cho Triệu Hàm Chương.

Triệu Hàm Chương ngắm nghía vừa lòng, nhìn nàng ấy tán dương một cái, sau khi thay quần áo xong liền có bốn vυ" già cường tráng nâng kiệu ngồi tiến vào phòng, ôm Triệu Hàm Chương ngồi lên kiệu rồi nâng đi ra ngoài.

Nga, đã quên nói, nàng từ trên ngựa ngã xuống, không chỉ bị thương đầu, còn bị thương chân, cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tiểu thư quý tộc, thương gân động cốt đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian, dám cử động một chút mẫu thân liền khóc, có thể ôm nàng khóc suốt một ngày một đêm.

Cho nên mấy ngày nay Triệu Hàm Chương đặc biệt ngoan ngoãn, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng.

Đây là nàng lần đầu tiên đi khỏi cửa ( không, là nâng ra ) sân nhà mình, ven bên đường có nhiều hoa nở rộ, cảnh xuân rực rỡ, con bướm tung bay, có thể nhìn ra được, sân vườn của nhà này được chăm sóc tỉ mỉ.

Suốt quãng đường nâng qua, hạ nhân trên đường nhìn thấy kiệu đến đều cúi đầu cong eo thối lui sang một bên nhường đường đi, chờ cho đến khi kiệu đi xa mới dám hơi hơi ngồi dậy tới tiếp tục công việc đang làm dở.

Càng đến chủ viện, hạ nhân gặp trên đường càng thêm cung kính.

Cửa chủ viện mở ra, trong viện trồng trọt một cây cây ngô đồng, lúc này cành lá cây ngô đồng tươi tốt, phía dưới có một cái bàn, một người trung niên thon gầy thanh tuấn đang ngồi ở bên cạnh bàn.

Triệu Hàm Chương vừa thấy người đó, trong đầu liền hiện ra hình ảnh trước kia hai ông cháu ở chung với nhau.

Trời ơi, người đàn ông trung niên đẹp trai này hóa ra là tổ phụ của nàng.