Chương 2.2: Tổ phụ

Khi nàng không nghĩ về nó, nàng liền không nhớ gì, nhưng chỉ cần suy nghĩ, ký ức liên quan liền sẽ xuất hiện ở trong đầu, khi nàng gặp những người mà nguyên chủ quen biết từ trước đó, những dòng ký ức trong quá khứ sẽ chậm rãi ùa về, có thể so sánh với việc tìm kiếm trên Baidu.

Nhưng việc tìm kiếm trên Baidu cũng yêu cầu thời gian, chưa kể đến thời gian đọc và tiếp nhận thông tin, cho nên nàng không thể nhận ra người trong lần đầu tiên, hơn nữa thời gian phản ứng hơi lâu, cho nên Triệu Hàm Chương dứt khoát tuyên bố mất trí nhớ, dù sao nàng cũng bị thương đầu, và thật sự…… Nàng không thực sự nhớ.

Đáng tiếc, dường như mọi người không quá tin tưởng chuyện nàng mất trí nhớ.

Triệu tam nương, khuê danh Hòa Trinh, không lâu trước đó vừa tròn mười bốn tuổi, cha nàng liền không cần nhắc đến, bởi vì ông đã chết từ lâu, không có danh tiếng lớn.

Đáng giá nhắc tới chính là tổ phụ của nàng.

Tổ phụ của nàng là Triệu Trường Dư nổi tiếng cả nước, tước vị Thượng Thái bá, và đã từng giữ chức Trung Thư Lệnh, đầy hứa hẹn chính thanh giản mỹ danh. Ông chỉ có một con trai, cũng chính là cha nàng, nhưng đã chết.

Chỉ có một cháu trai, cũng chính là thân đệ đệ nàng, kêu Triệu Vĩnh, năm nay mới mười hai tuổi, nhưng là …… đứa bé không quá thông minh.

Đây là cách nói uyển chuyển, mười hai tuổi, ngoài tên của chính mình, hắn còn biết tên cha, nương, tỉ tỉ và tổ phụ của hắn.

Mỗi lần hắn gọi đều lặp lại chữ “Triệu”.

Cho nên Triệu Trường Dư muốn đem tước vị giao cho cháu trai ông, cũng chính là đường bá của nàng, Triệu Tế.

Nhưng khoảng thời gian trước trong phủ đột nhiên có lời đồn đãi, nói Triệu Trường Dư muốn chuẩn bị một hôn sự hiển hách cho Triệu tâm thiểu thư, để đảm bảo cháu trai Triệu Vĩnh kế thừa tước vị, không để gia sản rơi vào tay nhị phòng.

Lời đồn đãi mới bắt đầu, Triệu Trường Dư còn chưa kịp phản ứng, năm ấy Triệu Vĩnh mười hai tuổi liền mang theo người ra khỏi thành săn thú.

Hoàng đế mới vừa lên ngôi, ngoài thành nơi nơi đều có loạn quân cùng dân tị nạn, đối với một tiểu công tử quý tộc trí tuệ không được thông minh, lúc này ra khỏi thành không khác gì tìm đường chết cả.

Tiểu cô nương nghe nói đệ đệ ra khỏi thành, lập tức liền mang theo người ra khỏi thành đi tìm, lúc tìm được đệ đệ thì hỗn loạn diễn ra bên ngoài thành, vì cứu Triệu Vĩnh, nàng ấy từ trên ngựa ngã xuống, bị khiêng trở về đã tắt thở.

Cùng lúc đó nàng ở thang máy xảy ra chuyện, vừa mở mắt ra liền đến thế giới này, lại nhắm mắt, vừa mở mắt, liền tỉnh lại trong thân thể này.

Mười ngày qua, Nhị Nương cùng Tứ Nương nhất quyết muốn gặp nàng, đều là con gái của Triệu Tế, đường tỷ đường muội của nàng, Triệu Hàm Chương còn chưa biết con đường phía trước đi thế nào mới tốt, cho nên không muốn gặp bọn họ.

Nàng muốn tìm được giáo sư Phó trước tiên.

Du hành xuyên thời gian vốn dĩ đã rất thần kỳ, hơn nữa nàng là mượn xác hoàn hồn, nói không chừng giáo sư Phó thông minh tuyệt đỉnh có thể từ chuyện này tìm được quy luật nào đó, để bọn họ xuyên không trở về?

Không biết thân thể của bọn họ ở thang máy, khi quay trở lại chắc bọn họ vẫn còn sống lại chứ?