Trong quán trà u tĩnh, Tần Cửu cầm chén trà, thích ý uống hai ngụm.
Ánh mắt của nàng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ hé mở một nửa nhìn Tiêu Trạch từ quán trà Hương Trà đi ra trên đường phố phía dưới.
Tiêu Trạch bình tĩnh đi về phía hai nha sai đang tuần tra trên đường, dừng chân nói chuyện với bọn họ.
Hắn khí chất ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh, trong lúc nói chuyện, mỗi một biểu tình, mỗi một cử chỉ đều tao nhã không chê vào đâu được.
Hắn cười cùng nha sai nói chuyện trong chốc lát, sau đó lại từ trong tay áo lấy ra một khối bạc vụn lén lút đưa cho đối phương, lúc này mới theo đường cũ trở về quán trà.
Tần Cửu thu hồi ánh mắt.
Ngoại trừ nàng ra, còn có hai người đang lén lút nhìn chằm chằm hành tung của Tiêu Trạch.
Đó là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người mặc trang phục màu xám, một người mặc trang phục màu xanh, bọn họ ẩn núp ở một ngõ hẻm nhỏ trong góc, ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh của Tiêu Trạch, vẻ mặt âm lệ.
“Tiểu Lục, Tam gia sẽ không phát hiện ra chứ?” Người đàn ông mặc áo xám trầm ngâm nói.
“Phát hiện thì phát hiện đi, chúng ta sớm dứt khoát một chút động thủ đem hắn giải quyết!” Người đàn ông mặc áo xanh Tiểu Lục hừ lạnh giơ tay lên, làm một cái động tác chém người.
“Không được.” Người đàn ông mặc áo xám nhanh chóng ngăn hắn lại: “Thánh giá đang ở hành cung Giang Lâm, nếu Tam gia ở chỗ này xảy ra chuyện, nói không chừng sẽ kinh động Thánh giá, đến lúc đó, vùng này nhất định sẽ tăng cường đề phòng, vạn nhất tra được trên người chúng ta liên lụy thế tử gia vậy thì không ổn.”
Cũng trách bọn họ mất dấu người ở huyện Diêu Khánh, không biết làm sao chỉ có thể chia nhau thành nhiều tốp nhỏ để làm việc, nếu không, nơi này cũng sẽ không chỉ có hai người bọn họ, đến nỗi làm việc có quá nhiều băn khoăn.
“Không thể đợi thêm nữa.” Tiểu Lục không kiên nhẫn nói: “Nếu để Tam gia gặp được Hoàng thượng, đợi Hoàng thượng hạ chỉ phế thế tử... Vậy thì đã muộn. Đừng chờ những người khác nữa, chúng ta hiện tại tiên hạ thủ vi cường, công lao này ta và ngươi cũng có thể độc chiếm.”
[tiên hạ thủ vi cường: nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu rat ay sau đối phương sẽ gặp tai họa.]
Người đàn ông áo xám nhíu mày trầm tư.
Tuy nói hắn cũng không đồng ý hành động thiếu suy nghĩ, nhưng vừa mới nhìn bộ dáng Tam gia cùng nha sai nói chuyện, thần sắc rất quen thuộc, chẳng lẽ Tam gia thật sự phát hiện bọn họ?!
Cho nên, hiện tại những nha sai này là nghe lệnh cho Tam gia đang lục soát tung tích của hai người bọn họ?
Lúc này, bọn họ phải từng bước từng bước hành động.
“Tiểu Lục, ngươi trở về khách điếm, ta đi theo dõi hắn trước.” Người đàn ông mặc áo xám nói.
Tiểu Lục còn muốn nói gì đó, nhưng bị người đàn ông áo xám dùng ánh mắt ngăn cản lại, vì thế, đành phải rầu rĩ đáp một tiếng: “Được.”
Tiểu Lục một mình trở về khách điếm, trong lòng vẫn rất không phục, cảm thấy đồng bạn chính là băn khoăn quá nhiều.
“Cho dù chỉ có hai người bọn họ thì sao, vẫn có thể không tiếng động mà thu thập Tam gia, Tam gia muốn cáo trạng? Đến địa phủ cáo trạng đi!”
Trong lúc tức giận bất bình, Tiểu Lục vào khách điếm, vừa lúc có hai nha sai đến khách điếm thẩm vấn, vừa thấy hắn trở về, chưởng quỹ vội vàng nói: “Sai gia, vị khách quan này cũng là từ nơi khác tới, mấy ngày trước mới vào ở nơi này.”
Vì vậy, hai nha sai ánh mắt cảnh giác nhìn Tiểu Lục, một người trong đó nói: “Này, ngươi là từ đâu tới, có lộ dẫn hay không?”
Đây vốn là một câu hỏi bình thường, nghe vào trong tai Tiểu Lục cũng có chút vi diệu.
Hơn nữa, hắn cùng đồng bạn vừa rồi ở ngoài quán trà nhìn thấy Tam gia cùng nha sai quan hệ thân mật nói chuyện.
Nha Sai thấy Tiểu Lục không có phản ứng, liền cao giọng lặp lại một lần: “Lộ dẫn của ngươi đâu?”
“Sai gia, đây là lộ dẫn của ta.” Tiểu Lục lấy lại tinh thần như không có việc gì lấy lộ dẫn ra đưa tới.
Nha sai sau khi xem qua lộ dẫn, lại truy hỏi: “Ngươi đến huyện Thanh Vân khi nào?”
“Năm ngày trước.”
“Đến làm gì?”
“Đi ngang qua.”
“Đi ngang qua?” Nha sai liếc Tiểu Lục một cái, nói tiếp: “Vậy ngươi muốn đi đâu, nghe chưởng quầy nói, các ngươi một hàng có hai người, một người khác đâu?”
Tiểu Lục sắp cười không nổi, nghĩ thầm: những người này sao lại dong dài như vậy! Thường ngày, ngoại trừ vào thành muốn tra lộ dẫn ra, trong thành cũng sẽ không tra xét nữa. Cho nên, mấy nha sai này khẳng định chính là đang điều tra bọn họ đi?! Nhất định là Tam gia muốn mượn nha sai huyện Thanh Vân đến diệt trừ bọn họ.
Nghĩ hay lắm! Tiểu Lục âm thầm cắn răng.
Thấy Tiểu Lục thật lâu không trả lời, nha sai cũng có chút không kiên nhẫn, âm thanh cứng rắn nói: “Hỏi ngươi đó, nói!”
Tiểu Lục kìm nén tức giận nói: “Đi kinh thành thăm bạn.”
“Vậy các ngươi định khi nào thì rời khỏi Thanh Vân huyện?” Nha Sai lại hỏi.
“Chờ thêm vài ngày nữa sẽ đi.” Tiểu Lục thuận miệng qua loa lấy lệ.
Nha sai nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiểu Lục, tức giận hỏi lại: “Rốt cuộc là mấy ngày nữa?”
“Ba ngày.”
“Tại sao phải ở huyện Thanh Vân ba ngày?”
“Thăm bạn bè!”
Nha sai lạnh mặt: “Không phải nói là đi kinh thành thăm bạn sao?”
“Ta...” Bị hỏi đi hỏi lại Tiểu Lục hoàn toàn không kiên nhẫn: “Ngươi có phiền hay không, lão tử có lộ dẫn, còn hỏi cái gì mà hỏi!”
Tiểu Lục nhận định những nha sai này là lòng không có ý tốt, mà hai nha sai càng nhìn Tiểu Lục càng cảm thấy khả nghi, trước không nói câu trả lời của hắn trước sau không đồng nhất, chỉ nhìn thái độ ngang ngược kiêu ngạo này cũng không phải lương dân gì!
Nói cái gì muốn đi kinh thành thăm bạn bè, rồi lại không vội lên đường, nhất định phải ở lại huyện Thanh Vân thêm mấy ngày, thật coi bọn họ là kẻ ngốc mà dỗ đâu!
Người này tuyệt đối khả nghi, khẳng định chính là hắn cùng đồng bọn trộm ngọc bội vị hôn thê của Nhị hoàng tử!
Thà rằng bắt nhầm, cũng không thể buông tha!
Nghĩ vậy, hai nha sai trao đổi với nhau một ánh mắt, một người có râu quai nón trong đó nghiêm mặt nói: “Ngươi, theo chúng ta về nha môn đi.”
Hai nha sai không nói hai lời đi lên bắt người.
Tiểu Lục vốn không có kiên nhẫn, thấy thế, lửa giận nhảy vọt lên, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào các ngươi, mà cũng muốn bắt ta?!”
Hắn trở tay bắt lấy cánh tay phải của nha sai có râu quai nón, trực tiếp ném đối phương xuống đất, ngay cả bàn ghế bên cạnh cũng bị đυ.ng đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chưởng quỹ khách điếm cùng nhóm tiểu nhị đều bị hù dọa, lui về phía sau quầy.
Cục diện ngay lập tức rối loạn.
Nha sai vốn đối với Tiểu Lục chỉ có ba phần hoài nghi, giờ này khắc này nhất thời liền biến thành chín phần, một nha sai mắt tam giác khác rút bội đao bên hông ra, liền hùng hùng hổ hổ lên nghênh đón.
Thân thủ của Tiểu Lục đích thực tốt hơn hai nha sai này rất nhiều, hai ba chiêu liền đoạt được bội đao của nha sai. Trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, giơ tay lên vung một đao về phía đùi nha sai mắt tam giác kia, sau đó tiện tay ném bội đao xuống liền đi ra ngoài.
Hắn ta cũng biết mình đang gặp rắc rối, nhưng vậy thì thế nào?
Tam gia nếu đã đả thông các đốt ngón tay của huyện Thanh Vân, để cho những nha sai này đến lùng bắt bọn họ, bọn họ vốn không thể ở đây lâu.
“Nhanh, mau bắt lấy hắn!”
Lúc này, có một đội nha sai tuần tra đến nơi này, hai nha sai trong khách điếm vội vàng kêu to ra tiếng.
Đội nha sai kia chú ý tới hỗn độn trong khách điếm, lập tức khí thế hung hăng vây quanh Tiểu Lục.
Lần này, mặc kệ Tiểu Lục rốt cuộc có phải là “tặc nhân” hay không, cũng không quan trọng, Thánh giá đang ở hành cung Giang Lâm, hắn dám động thủ ở huyện Thanh Vân, liền tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Trưởng nha sai ngay lập tức hạ lệnh bắt người: “Bắt tên trộm có hình dáng khả nghi này lại cho ta!”
Mười nha sai đáp một tiếng, chen chúc vây quanh Tiểu Lục, tất cả đều rút trường đao trong vỏ ra, lưỡi đao tự nhiên là tất cả đều nhắm ngay Tiểu Lục.
Song quyền khó địch tứ thủ.
Lần này, Tiểu Lục rất nhanh đã bị những nha sai này chế phục, hai thanh trường đao hàn quang lấp lánh gác ở trên cổ của hắn.
“Lục soát!”
Trưởng nha sai ra lệnh một tiếng, thì có một nha sai đứng dậy lục soát người Tiểu Lục, Tiểu Lục sắc mặt đều đen, ra sức giãy dụa, hô: “Buông ta ra!”
“Bùm!”
Một khối lệnh bài bằng đồng từ trên người hắn rơi xuống, một nha sai khác lập tức nhặt lệnh bài lên.
Sắc mặt nha sai trong nháy mắt thay đổi.
Đây rõ ràng là lệnh bài của Đoan Vương thế tử!
Tất cả nha sai nhìn sắc mặt Tiểu Lục đều thay đổi.
Không khí trên đường phố dường như đông cứng lại.
Nếu Tiểu Lục không phải tặc nhân bình thường, trưởng nha sai tự nhiên cũng không dám tùy ý xử trí hắn, vội vàng thét to: “Mang về huyện nha!”
Cái tên phỏng tay này vẫn phải là mau chóng giao cho Huyện thái gia.
Một nhóm nha sai lập tức áp giải Tiểu Lục lên đường, khi bọn họ đi qua quán trà Hương Trà, Tần Cửu còn đang phẩm trà ở lầu hai quán trà cũng nhìn thấy. Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Trạch tươi cười ôn nhu như gió xuân, cảm thấy người này từ trong ra ngoài, từ túi da đến xương tủy đều là màu đen.
“Đây chính là người luôn theo dõi huynh?” Tần Cửu khẳng định hỏi.
Tiêu Trạch mỉm cười gật đầu một cái, cũng không giải thích người này bất quá chỉ là một trong những số đó.
Sau khi cùng Tần Cửu đồng hành, ngay từ đầu quả thật thoát khỏi theo dõi của những người đó, nhưng sau đó, vào ngày tiến vào huyện Thanh Vân, hắn liền phát hiện mình lại bị hai người theo dõi. Chỉ có điều, có lẽ là do nhân thủ ít, bọn họ không lập tức động thủ.
Đã như vậy, vậy thì giờ đến phiên hắn động thủ.
Thánh giá ở chỗ này đối với hắn mà nói là một cơ hội tốt, hắn nguyên bản liền lên kế hoạch đem hai cái đinh này ở trước mặt thánh giá rút ra.
Lần này ngược lại là một công đôi chuyện.
Tiêu Trạch cầm chén trà sứ trắng lên, nhấp một ngụm nước trà, nước trà màu hổ phách chiếu sáng đôi mắt hắn.
“Hợp tác vui vẻ.” Âm thanh của hắn ôn nhuận, tao nhã thong dong như quý công tử, mỗi động tác đều đẹp mắt nói không nên lời.
Tần Cửu cũng không dám giành công: “Tôi cái gì cũng không làm.”
“Những nha sai kia là hướng muội tới.” Tiêu Trạch cười híp mắt nói.
“Nói vậy thì cũng đúng.” Tần Cửu gật đầu như thật, cười đến mặt mày cong cong.
Tiêu Trạch cúi đầu cười khẽ, nụ cười trong trẻo, mặt mày rực rỡ.
Tần Cửu tâm tình thật tốt, lại quay đầu nhìn về phía bên ngoài đường phố, ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ cái người đàn ông bị nha sai chế trụ, hỏi: “Tiếp theo sẽ như thế nào?”
Tiêu Trạch cười không nói, lại bắt đầu uống trà.
Tần Cửu tò mò nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Trạch chậm rãi uống thêm vài ngụm trà, đang lúc Tần Cửu cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn đột nhiên lên tiếng:
“Tiếp theo, nỗi lo của ngươi cũng sẽ được giải quyết.”
Vẻ mặt Tiêu Trạch mang theo một loại cảm giác bí hiểm.
Tần Cửu nghe đến đầu óc mơ hồ, một đôi mắt hạnh sáng ngời chớp chớp.
Nàng không biết Tiêu Trạch rốt cuộc biết bao nhiêu, cũng lười hỏi, dù sao cho dù có hỏi, hắn hơn nửa lời cũng sẽ không nói.
“À, cứ như vậy đi!”