Chương 8: Tần Hân

Kiếp trước chịu nhục cả đời, Tần Hân làm sao cũng không thể quên được.

Từ khi sống lại tới nay, nàng ta không lúc nào là không nhớ đến ngày hôm đó, ngày Tần Cửu được đưa tới trước mặt nàng ta.

Từ đó về sau, nàng ta liền không còn là Đích nữ của Hầu phủ nữa.

Nàng ta trở thành con gái của tội nhân.

Là Tần Cửu hủy hoại cả đời nàng ta!

Trong mấy năm đầu sau khi sống lại, vào ban đêm Tần Hân còn thường gặp ác mộng, sợ ngày đó sẽ đến.

Gương mặt của Tần Cửu, nàng ta không lúc nào là không nhớ!

Khắc cốt ghi tâm.

Tiểu nhị rất nhanh đã thu thập xong đống hỗn độn trên mặt đất, Tần Hân tâm thần hoảng hốt nhìn về phía cô gái bàn bên kia đang ngồi trở lại bàn của mình một lần nữa, vẫn đưa lưng về phía mình, đang dùng khăn lau nước canh trên vai, động tác của nàng không lớn, cũng không có quay mặt lại nữa.

“Hân nhi?” Thấy vẻ mặt của nàng ta có chút khác thường, nhị hoàng tử Cố Cảnh hỏi: “Muội làm sao vậy?”

Tần Hân miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Muội vừa mới bị dọa cho nhảy dựng lên. May mắn vị cô nương kia không có sao, nếu không bị chén canh này đổ lên người, ngẫm lại một chút liền cảm thấy nóng.”

“Hân nhi, muội nha.” Cố Cảnh khóe môi nhếch lên, khẽ cười rồi lắc đầu, vẻ mặt mang theo một chút bất đắc dĩ, cùng mang theo cưng chiều.

Hân nhi của hắn chính là ôn nhu hiền lành như vậy.

“Muội luôn quan tâm người khác như vậy, chưa thấy muội săn sóc vị hôn phu của muội một chút nào đâu.” Ánh mắt Cố Cảnh sáng quắc nhìn chằm chằm nàng ta, đôi mắt hẹp dài thâm tình kia dường như chỉ phản chiếu hình bóng của một mình nàng ta.

Gương mặt Tần Hân liền ửng đỏ, trong lòng ngược lại càng thêm bất an.

Nàng ta có được tất cả những thứ này cũng không dễ dàng, không muốn bị bất kỳ kẻ nào phá hủy!

Kiếp trước, Tần Cửu cướp đi tất cả mọi thứ của nàng ta, kiếp này, chẳng lẽ Tần Cửu còn muốn đến phòng ngừa nàng ta sao?!

Tần Hân cụp mi xuống, trong con ngươi lóe ra sự thay đổi không ngừng.

Tiểu nhị lục tục mang thức ăn lên, tay nghề Túy Phong Lâu quả thật không tệ, nhưng bữa cơm này Tần Hân lại ăn không yên lòng.

Tần Hân luôn không nhịn được nhìn về phía bàn kia, nhưng không còn cơ hội nhìn thấy mặt cô gái kia, chỉ có thể từ bóng lưng đối phương phán đoán, cô gái kia hẳn là cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Thật sự là “nàng” sao?

Thấy hai người bàn bên sau khi dùng xong bữa liền đi xuống lầu, Tần Hân có chút nóng nảy, muốn đề nghị với Cố Cảnh nói bọn họ cũng nên đi thôi, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy thúc giục như vậy hiển nhiên quá đột ngột, cũng quá giống cố ý.

Tần Hân cái khó ló cái khôn, nhanh trí chỉ vào cái bàn vừa rồi nói: “Nhị hoàng tử, huynh có phát hiện vị công tử vừa rồi tướng mạo có chút quen mắt hay không?”

“Quen mắt sao?” Cố Cảnh ngược lại không có chú ý.

“Hình như có vài phần tương tự với Tam công tử của Đoan vương phủ.” Nói tới đây, mặt Tần Hân vừa đúng lúc biểu hiện ra vẻ do dự.

Cố Cảnh vừa rồi không có chú ý Tiêu Trạch, hiện tại cẩn thận nhớ lại một chút, không khỏi phải suy nghĩ. Bộ dáng vị công tử áo xanh kia tựa hồ có chút giống Đoan Vương tam công tử.

Đoan Vương Cố Tiêu là phiên vương trấn thủ phía bắc chư châu, cũng là hoàng thúc hiện tại của hắn, nắm trong tay trọng binh.

Phiên vương không có chiếu thư thì không được vào kinh, cho nên số lần Cố Cảnh gặp Đoan vương có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chín năm trước, vào đại thọ ba mươi tuổi của Hoàng đế, Đoan vương từng mang theo Đoan vương thế tử và hai vị công tử tới kinh thành.

Lúc đó hoàng đế để cho đệ đệ là Túc Vương chiêu đãi ba vị huynh đệ Đoan Vương thế tử, Cố Cảnh chỉ gặp Đoan Vương tam công tử Cố Trạch Chi ở ngự thư phòng cách cung yến cũng không gần không xa.

Năm đó Cố Trạch Chi mới mười tuổi, hiện tại hắn hẳn là đã mười chín, tướng mạo cùng thời niên thiếu ít nhiều cũng có chút bất đồng.

Ánh mắt Cố Cảnh lóe lên, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhưng hai người kia đã đi xa, hắn chỉ thấy được xa xa là bóng lưng của họ.

“Hân nhi, muội có nhìn thấy rõ không?” Cố Cảnh quay đầu hỏi Tần Hân.

Tần Hân lắc đầu một cái: “Chính là lúc bọn họ đi xuống cầu thang, nhìn thấy một cái. Cũng có lẽ là do muội nhìn lầm rồi.”

Tay phải Cố Cảnh theo bản năng nắm lấy cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, suy nghĩ xoay chuyển.

Đoan vương phủ mấy năm nay có thể nói là sóng ngầm mãnh liệt, khởi nguồn từ cuộc tranh giành ngôi vị đích thứ.

Đoan vương phi có con nối dõi gian nan, gả cho Đoan vương hai mươi năm cũng không sinh hạ con trai trưởng, Đoan vương bất đắc dĩ không biết làm sao liền tại ba mươi lăm tuổi lập con trai thứ là trưởng tử làm thế tử. Ai cũng không nghĩ tới chính là năm sau, Đoan vương phi cư nhiên lại mang thai, lão trai sinh châu vì Đoan vương sinh hạ con trai trưởng Cố Trạch Chi.

[lão trai sinh châu: ý nói là ngọc trai già vẫn có ngọc, lớn tuổi nhưng vẫn có con.]

Vì thế, cục diện Đoan vương phủ cũng có chút xấu hổ.

Đoan vương thế tử không có lỗi, cho dù là Đoan vương cũng không thể nói phế thế tử liền có thể phế thế tử, huống chi Cố Trạch Chi còn nhỏ, nói khó nghe một chút, có thể sống sót lớn lên hay không cũng khó nói.

Đầu năm nay, Cố Cảnh ngẫu nhiên nghe được Hoàng đế cùng Đại thái giám bên cạnh nhắc tới muốn gọi Cố Trạch Chi tới kinh thành đi học, còn nói chờ Cố Trạch Chi tới, khảo nghiệm một chút, nếu là hữu dụng, vậy thì vẫn phải do con trai trưởng kế thừa Vương vị mới là chính thống.

Lập tức, Cố Cảnh liền lặng tiết lộ tin tức này cho Đoan vương Thế tử, nhằm lấy lòng đối phương.

Cố Cảnh hơi nhíu mày, môi mỏng mím chặt.

Tần Hân đánh giá sắc mặt Cố Cảnh, đưa ra chủ ý: “Muốn muội sai người đi theo sau hai người họ không?”

Cố Cảnh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không cần đâu.”

Nếu vừa rồi người nọ thật sự là Cố Trạch Chi, cũng chỉ có thể nói rằng Đoan Vương thế tử không có động thủ? Đoan Vương thế tử này không khỏi cũng quá nhân từ, không giống với người có thể thành đại sự......

Hắn phải suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc ai mới là đối tượng hợp tác thích hợp hơn.

Câu trả lời này của Cố Cảnh nằm trong dự liệu của Tần Hân, vì thế, nàng ta chuyển đề tài: “Nhị hoàng tử, ngọc bội của muội không thấy đâu, chính là khối mà tổ mẫu cố ý đến Hoàng Giác Tự cầu cho muội trước khi rời kinh.”

Cố Cảnh nhìn nàng ta, nhíu mày.

Tần Hân nháy mắt với hắn một cái, tiếp tục nói: “Ngọc bội vừa rồi vẫn còn ở đây, sau đó bị người đυ.ng một cái liền không thấy đâu, chẳng lẽ là bị ai trộm đi.”

Tần Hân nói ý tứ không rõ, nhưng Cố Cảnh ngay lập tức hiểu ra.

Muốn biết người vừa rồi rốt cuộc có phải Cố Trạch Chi hay không cũng không khó, chỉ cần tìm lý do để kiểm tra lộ trình là được.

Hai người trao đổi với nhau một ánh mắt ăn ý.

Cố Cảnh trầm ngâm tiếp lời nói: “Trị an huyện Thanh Vân thật sự không tốt. Đông Thuận, ngươi cầm lệnh bài của ta đi huyện nha một chuyến.”

Đông Thuận là tiểu thái giám từ nhỏ đã theo bên người Cố Cảnh, hiểu rõ nhất là tâm tư của chủ tử, nghe vậy vội vàng tuân mệnh, mang theo lệnh bài của Cố Cảnh liền vội vã chạy một chuyến đến huyện nha.

Vì vậy, huyện lệnh huyện Thanh Vân liền biết vị hôn thê của Nhị hoàng tử ở trong huyện mất đi một khối ngọc bội.

Huyện lệnh lập tức luống cuống.

Từ sau khi thánh giá đi vào hành cung Giang Lâm, làm quan địa phương, hắn mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ xảy ra sai lầm gì, mũ cánh chuồn khó giữ được, không nghĩ tới, cư nhiên liền có chuyện xảy ra thật!

Vì muốn lấy công chuộc tội, huyện lệnh lập tức tỏ vẻ sẽ phái nha lại cùng binh lính đi lùng bắt tặc nhân.

“Trương đại nhân.” Đông Thuận giọng chói tai giả bộ nói nhỏ: “Điện hạ không muốn vì một khối ngọc bội mà quấy nhiễu dân chúng.”

Trương Huyện lệnh hiểu, vội nói: “Vậy hạ quan để người âm thầm đi điều tra.”

Đông Thuận làm xong việc liền cáo từ, Trương huyện lệnh nhanh chóng gọi ban trưởng tới phân phó một hai, liền lệnh cho nha sai đi điều tra.

[nha sai: nha lại và binh lính.]

Manh mối Đông Thuận đưa ra có hạn, chỉ nói tiểu tặc trộm ngọc bội kia không phải người địa phương, tuổi còn rất trẻ, những manh mối khác cũng không có, ngay cả một bức họa cũng không cung cấp.

Điều này làm cho nha sai suy nghĩ nát óc, cuối cùng, bọn họ quyết định đem trọng điểm đặt ở khách điếm, kiểm tra tất cả khách trọ từng người một.

Không bao lâu, khắp phố lớn ngõ nhỏ huyện Thanh Vân liền xuất hiện không ít nha sai đấu đá lung tung.

Trong quán trà Hương Trà đối diện đường cái, Tần Cửu nhìn nha sai lui tới trên đường, sắc mặt có chút khó coi.

Nàng gọi tiểu đồng bê trà đi ngang qua lại, mỉm cười hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì, tại sao lại ồn ào như thế?”

“Bọn nha sai đang kiểm tra người ngoài huyện.” Tiểu đồng bê trà hiển nhiên đã bị vài người khách hỏi qua, trả lời thập phần trôi chảy. “Thánh giá hiện giờ đang ở trong hành cung Giang Lâm, cũng không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”

Trong mắt tiểu đồng bê trà, nha sai là đang trị tội kẻ trộm, bảo đảm trị an, đương nhiên là chuyện tốt.

Tần Cửu tỏ vẻ tò mò hỏi: “Mấy ngày hôm trước cũng điều tra sao?”

“Trước khi thánh giá đến đã điều tra qua một lần.” Tiểu đồng bê trà hỏi gì đáp nấy. “Khách quan, ngài còn cần gì nữa không?”

Tần Cửu lại gọi một đĩa hạt dưa xào, đưa cho tiểu đồng bê trà hai đồng xu, liền đuổi người đi.

Nàng từ chỗ Tiểu đồng bê trà lấy được một cái tin tức, kiểm tra như bây giờ cũng không phải là thường lệ, chỉ điều tra qua một lần trước khi thánh giá đến.

Cho nên, hôm nay kiểm tra tám chín phần mười là khác nhau, hết lần này tới lần khác đều trùng hợp như vậy, xảy ra sau khi nàng vô tình gặp Tần Hân trong hôm nay.

Đây hơn phân nửa chính là hướng về phía mình mà tới!

Vừa mới nãy ở Túy Phong lâu, Tần Cửu liền chú ý tới ánh mắt Tần Hân luôn luôn hướng tới trên người mình, sau khi rời đi, nàng không có trực tiếp trở về khách điếm, mà là lôi kéo Tiêu Trạch cùng nhau tìm quán trà này ngồi xuống, muốn nhìn một chút tình huống.

Thật sự là tốt không linh, xấu lại linh mà!

Nàng vừa mới lộ mặt trước mặt Vệ hoàng hậu, hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để nữ chính phát hiện ra nàng.

Nếu không, hay là suốt đêm chạy trốn đi? Rời khỏi huyện Thanh Vân trước rồi nói sau.

Nàng cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vẫn bác bỏ ý nghĩ này.

Rất hiển nhiên, Tần Hân còn chưa xác định thân phận của mình, bằng không, hiện tại cũng sẽ không phải là nha sai đang điều tra. Nếu mình chạy, chỉ sợ sẽ rơi vào thế bị động.

Tần Cửu tay trái nâng quai hàm, tay phải đưa hạt dưa lên cắn, nàng càng nghĩ càng sầu, bất tri bất giác, một đĩa hạt dưa nhỏ đã bị nàng cắn sạch.

Nàng giơ tay định phân phó tiểu đồng bê trà phục phục vụ thêm một đĩa, lúc này, Tiêu Trạch đang thản nhiên thưởng thức trà liền hòa nhã nói: “Có cần ta trợ giúp một tay hay không?”

Bộ dạng ôn hòa bình tĩnh kia tựa như rất rõ ràng việc Tần Cửu gặp phải phiền toái không nhỏ.

Tần Cửu lười biếng liếc hắn một cái: “Huynh lại có lòng tốt như vậy?”

Tiêu Trạch cười nhạt, giống như gió xuân ấm áp thổi qua mặt đất, nói: “Hai bên cùng có lợi.”

Hắn đổi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Tần Cửu, ngoắc ngoắc ngón trỏ với nàng, đôi mắt như ngọc kia đặc biệt trong suốt, phá lệ sáng ngời.

Tần Cửu phối hợp đưa đầu lại gần.

Rất nhanh, ánh mắt Tần Cửu liền sáng lên.