Chương 10: Dì

Trong Linh Lung Thủy Các của hành cung Giang Lâm, Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử Cố Cảnh đang quỳ gối phía dưới, sắc mặt lạnh như băng.

“Phụ hoàng.” Cố Cảnh thắt lưng thẳng tắp, biện bạch nói: “Nhi thần vô tội!”

Một nén hương trước Cố Cảnh là bị hoàng đế gọi tới nơi này, hắn vừa đến, hoàng đế liền đem một khối lệnh bài ném tới trước mặt hắn, đó là lệnh bài của Đoan Vương thế tử. Lúc ấy, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đang hồi bẩm kết quả thẩm vấn, phạm nhân đã thú nhận là phụng mệnh Đoan vương thế tử đến ám sát Cố Trạch Chi.

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ bẩm báo xong, liền bị hoàng đế cho đuổi cho ra, sau đó, Cố Cảnh liền quỳ ở chỗ này, vẫn quỳ đến bây giờ.

Cố Cảnh biết, mình đã gây họa.

Đoan Vương thế tử cuối cùng là vẫn ra tay với Cố Trạch Chi, nhưng lại bị hắn “trong lúc vô tình” đâm tới chỗ phụ hoàng.

Hiện tại đã không phải là vấn đề Đoan Vương thế tử có thể thành sự hay không, mà là phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào?

Phụ hoàng có thể hay không cho rằng mình muốn tham gia vào cuộc tranh giành đích thứ Đoan vương phủ?!

“Phụ hoàng, nhi thần hôm nay bồi Tần nhị cô nương đi Thanh Vân huyện, Tần nhị cô nương bị tiểu tặc trộm đi ngọc bội thϊếp thân, cho nên, nhi thần mới có thể muốn mời quan phụ mẫu địa phương hỗ trợ tìm kiếm một chút.” Cố Cảnh vẻ mặt chân thành nói: “Nhi thần thật sự không biết Tam công tử Đoan vương cũng sẽ ở huyện thành này, nhi thần...”

Mặc kệ như thế nào, Cố Cảnh đều phải cắn chặt răng không nhận.

Trong lòng hắn âm thầm vui mừng, may mắn lúc ấy Tần Hân tìm một cái cớ coi như hợp lý.

“Cố Cảnh, ngươi còn dám lừa gạt trẫm!” Hoàng đế nhìn thẳng Cố Cảnh, khi hắn tức giận, một thân đế vương uy nghi làm cho người ta không dám nhìn thẳng: “Ngươi rốt cuộc muốn chơi trò gì?”

“Phụ hoàng!” Cố Cảnh đi đầu gối đi vài bước, nặng nề dập đầu với hoàng đế nói. “Phụ hoàng người hiểu lầm nhi thần rồi, nhi thần không dám có một chữ nửa câu nói dối!”

Hoàng đế hơi nheo mắt, trầm mặc, từ chối cho ý kiến.

Yên lặng lan tràn, trong lòng Cố Cảnh càng thêm thấp thỏm.

“Phụ hoàng…”

Cuối cùng, Cố Cảnh không đè nén được sự bất an trong lòng, mở miệng còn muốn giải thích, nhưng Hoàng đế đã không muốn nghe, phất phất tay, đuổi hắn đi xuống, nói: “Kể từ hôm nay trở đi, con đừng hòng ra khỏi hành cung.”

Da đầu Cố Cảnh có chút tê dại, nặng nề đáp một tiếng: “Vâng, phụ hoàng.”

Cố Cảnh cúi đầu lui xuống.

Đại thái giám Chu Tân hầu hạ tại Linh Lung Thủy Các đưa nước trà cho hoàng đế, trấn an nói: “Hoàng thượng, ngài bớt giận trước.”

Hoàng đế nhìn về phía rèm cửa hơi lay động phía trước, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh trào phúng, hỏi: “Chu Tân, hắn nói ngươi có tin không?”

“...” Chu Tân nào dám đáp.

Hoàng đế cũng không phải thật sự muốn từ chỗ Chu Tân lấy được đáp án gì, tay phải thành quyền gõ gõ trên bàn hai cái.

Hắn vừa mới hạ chỉ triệu Cố Trạch Chi vào kinh tập võ đọc sách, trong ý chỉ cũng không đề cập đến chuyện cố ý đổi thế tử, thậm chí cũng không tiết lộ nửa điểm với Đoan Vương thúc, ngay cả ở trên triều đình cũng không ai biết được ý nghĩ này của hắn, Đoan Vương thế tử sao lại khẩn cấp không tiếc phái người một đường đuổi gϊếŧ như vậy?!

Trừ phi Đoan Vương thế tử biết nếu để Cố Trạch Chi vào kinh, ngôi vị thế tử của hắn sẽ khó giữ được.

Hoàng đế còn nhớ rõ hắn cũng chỉ thuận miệng đề cập qua một câu “Đoan vương phủ đích thứ không thể loạn, phải để cho con trai trưởng thừa kế tước hiệu”, mà lúc ấy nghe được lời này của hắn, ngoại trừ Chu Tân, cũng chỉ có Cố Cảnh vừa vặn tới thỉnh an!

Tám chín phần mười là Cố Cảnh mượn chuyện này “lấy lòng” Đoan Vương thế tử.

“Khụ khụ khụ...”

Hoàng đế đột nhiên ho dữ dội, một chút lại dừng, ho đến mức gần như không thở nổi.

Đại thái giám Chu Tân vội vàng thuận khí cho hoàng đế, đang muốn gọi người đi truyền thái y, hoàng đế khó khăn giơ tay lên một cái, ngăn cản hắn.

“Khụ khụ khụ!” Hoàng đế còn đang ho không ngừng.

Chu Tân bất đắc dĩ, vội vàng đi lấy thuốc Thái y đặc chế, hầu hạ Hoàng đế uống vào.

Thật vất vả, Hoàng đế mới hòa hoãn lại, sắc mặt tái nhợt, hình dung đang lúc mệt mỏi vô lực.

“Đừng nói cho hoàng hậu, tránh cho nàng lo lắng.” Hoàng đế thản nhiên nói một câu.

Chu Tân muốn nói lại thôi, hắn thân cận hầu hạ ở bên người Hoàng đế, cũng là số ít trong những người biết long thể Hoàng đế đang dần xấu đi.

Hoàng đế mấy ngày nay long thể ngày càng sa sút, cũng là bí mật không thể nói ra.

Chu Tân biết đây là vì Lục hoàng tử.

Nếu triều thần biết long thể của hoàng đế đã kém đến mức này, trong triều trên dưới lại sẽ phải “bức bách” lập thái tử.

“Ầm ầm!”

Ngoài cửa sổ truyền đến từng trận tiếng sấm, bầu trời bên ngoài mây đen giăng tầng tầng, lộ ra một loại cảm giác mưa gió nguy hiểm sắp tới.

Mưa ào ào rơi xuống đất, mưa to như trút nước.

Trong khách điếm huyện Thanh Vân, Tần Cửu nhìn trận mưa to bất thình lình này, thuận miệng hỏi Tiêu Trạch: “Ngươi muốn đi sao?”

Tiêu Trạch gật đầu một cái: “Ừ” một tiếng.

Trong lòng Tần Cửu như trút được gánh nặng, trên mặt lại làm ra dáng vẻ một bộ lưu luyến không muốn chia tay, chúc phúc nói: “Lên đường thuận buồm xuôi gió, đừng có bị người khác đuổi gϊếŧ nữa nha!”

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Cho dù bị đuổi gϊếŧ, cũng ngàn vạn lần đừng tới tìm nàng!

Tâm tư của nàng quả thực viết hết ở trên mặt, Tiêu Trạch liếc mắt một cái liền nhìn ra, mày kiếm khẽ nhíu một cái.

“Thì ra muội quan tâm ta như vậy.” Tiêu Trạch nở nụ cười, phá lệ ôn hòa, vô cùng thân thiết. “Trước khi gặp lại muội, ta nhất định sẽ bảo toàn thật tốt.”

Thanh niên trước mắt mặt mày xinh đẹp như thế, khi hắn chăm chú nhìn một người như vậy, làm cho người ta khó tránh khỏi tim đập liền bỏ lỡ hai nhịp.

Khóe miệng Tần Cửu tươi cười cứng đờ, luôn cảm thấy những lời này của hắn giống như đang nguyền rủa nàng.

Tiêu Trạch cùng ngày liền rời đi.

Mà những nha sai kia rốt cuộc cũng không tới kiểm tra qua, Tần Cửu lười để ý tới nguyên nhân phía sau, tóm lại, chính mình hữu kinh vô hiểm vượt qua một kiếp này!

Cùng ngày, Tần Cửu liền hướng Từ Tiêu Đầu đề xuất ngày hôm sau khởi hành rời khỏi huyện Thanh Vân.

Đối với Tiêu Trạch, Tần Cửu liền đơn giản nói một câu “Hắn có việc đi trước”, Từ Tiêu Đầu cũng không hỏi nhiều, bọn họ thu dọn hành lý, sáng sớm hôm sau liền xuất phát.

Một đoàn xe thuận lợi ra khỏi thị trấn, lại chạy hai ngày đường, sau khi tới huyện Phong Cốc Lũng Châu, công việc của Tiêu đội coi như là kết thúc.

Huyện Phong Cốc cách kinh thành cũng chỉ hơn nửa ngày lộ trình, đây là nơi Tần Cửu nhiều lần nhớ lại nội dung tiểu thuyết sau đó chọn lựa ra một chỗ.

Vốn là, nàng lên kế hoạch thật tốt, ở chỗ này mở cái cửa hàng nhỏ, chờ về sau liền lập nữ hộ, khoái trá mà né tránh trở thành số phận pháo hôi, ai có thể nghĩ đến...

“Này.”

Tần Cửu thở dài, sau khi nghỉ ngơi hai ngày, nàng tìm một người trong đó, vẫn theo kế hoạch ban đầu xem vài cái cửa hàng.

Quanh đi quẩn lại vài ngày, cuối cùng Tần Cửu cũng thuê một cửa hàng nhỏ trên đường chính.

Cửa hàng này có trước sau hai gian, phía trước mở cửa hàng, phía sau có thể cho người ở, còn có một cái sân nhỏ có thể trồng hoa, trồng rau gì đó, tiền thuê một năm cũng chỉ ba mươi lượng bạc, đối với Tần Cửu mà nói, không thể thích hợp hơn.

Kỳ thật trong lòng nàng biết, mình ở chỗ này không lâu, nhưng diễn trò luôn phải làm trọn bộ.

Quả nhiên...

Sau khi nàng thuê cửa hàng không được mấy ngày, một cỗ xe ngựa cao quý màu đen đỉnh phẳng dừng ở trước cửa hàng.

Khi đó, Tần Cửu mới vừa mua một ít nguyên liệu nấu ăn trở về, còn chưa vào cửa, đã thấy một lão ma ma được tiểu nha hoàn đỡ xuống xe ngựa.

Lão ma ma này Tần Cửu cũng nhận ra, chính là Từ ma ma hôm đó ở huyện Thanh Vân đưa nàng về khách điếm, nàng mặc một bộ tỷ giáp màu xanh đen, nhất cử nhất động giống như dùng thước đo ra như tiêu chuẩn.

Nàng vừa mới đứng lại, liền nhìn thấy Tần Cửu cách đó không xa, lập tức lộ ra nụ cười, nghênh đón, nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”

“Từ ma ma, sao người lại tới đây?” Tần Cửu lộ ra kinh ngạc vừa đúng, lập tức nở nụ cười: “Tiểu công tử đã khá hơn chút nào chưa?”

Từ ma ma lập tức trả lời: “Tiểu chủ tử đã khỏe hẳn, thường nói muốn gặp lại cô nương, tự mình cảm tạ cô nương. Chủ tử chúng ta cũng muốn gặp cô nương.”

“Cố phu nhân cũng ở huyện Phong Cốc sao?” Tần Cửu hỏi.

Trong nháy mắt tiếp theo, rèm cửa xe ngựa bị một bàn tay trắng nõn kéo ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp ung dung, đối phương mỉm cười nhìn nàng.

Tần Cửu trừng mắt, nàng không nghĩ tới Hoàng hậu lại đích thân tới.

“Cố phu nhân.” Tần Cửu vui mừng nói: “Sao ngài lại tới đây, mau vào ngồi đi.”

Vệ hoàng hậu nhìn Tần Cửu không chớp mắt, dường như muốn khắc khuôn mặt của nàng trong đầu, sau đó nở nụ cười. Bà ấy được Từ ma ma đích tay đỡ xuống xe ngựa.

Tần Cửu vội vàng dẫn chủ tớ hai người vào cửa hàng.

Cửa hàng này Tần Cửu đã bố trí bảy tám phần, còn mời thợ mộc đến làm một bộ ngăn tủ để điểm tâm cho cửa hàng phía trước, trong cửa hàng tràn ngập một cỗ hương gỗ nhàn nhạt.

“Cố phu nhân!” Tần Cửu ngượng ngùng nhăn mũi nói: “Chỗ ta còn rất loạn, không kịp dọn dẹp.”

Nàng vừa nói, vừa dẫn các nàng tới gian sau.

Phía sau cửa hàng cách một cái sân nhỏ, chính là một loạt sương phòng, Tần Cửu liền ở nơi này.

Khách thuê lần trước còn để lại một ít đồ dùng không cần, Tần Cửu ước tính số bạc còn lại trên tay một chút, chỉ quét dọn đơn giản một chút, không có thay đổi, lại làm mấy chậu hoa cỏ khác, nhìn thanh mát sảng khoái.

“Ngươi dọn dẹp chỗ này rất tốt.” Vệ hoàng hậu cười khích lệ một câu.

“Ngài quá khen rồi.” Tần Cửu mời bà ấy ngồi xuống: “Ta đi pha cho ngài một tách trà...”

Tần Cửu còn chưa nói xong, Vệ hoàng hậu đột nhiên vội vàng kéo cổ tay phải của nàng, lại gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

“Đứa bé ngoan, ngươi, ngươi chịu khổ rồi...”

Giọng Vệ hoàng hậu nghẹn ngào, bà ấy có thể cảm giác rõ ràng thân thể nhỏ nhắn gầy gò trong lòng có chút cứng ngắc, sợ dọa đứa nhỏ này, chỉ có thể không nỡ mà buông nàng ra.

Quả nhiên, bà ấy vừa buông tay ra, liền nhìn thấy đứa nhỏ này vẻ mặt mờ mịt nhìn mình. Bà ấy nhanh chóng gói gọn cảm xúc, nói: “Tiểu Cửu, con đừng sợ. Ta là dì của con.”

“Hả?”

Tần Cửu "khϊếp sợ" nhìn Vệ hoàng hậu, một hồi lâu, nàng mới chậm rãi trừng mắt nhìn.

Mũi Vệ hoàng hậu có chút chua xót, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này mấy năm nay, thật sự là gặp không ít vất vả.

Nghĩ tới lần trước Ấu Bạch đã miêu tả với mình những vết thương lớn nhỏ trên người nàng, cùng với đủ loại chuyện Tắc Ninh hỏi thăm từ huyện Giang Dư trở về, Vệ hoàng hậu đã đem vợ chồng Triệu A Mãn thiên đao vạn quả trong lòng.

“Con đừng sợ, có dì ở đây, không ai dám khi dễ con nữa.” Vệ hoàng hậu ôn nhu nói, hốc mắt hơi ươn ướt.

“Ngài là dì của con?” Tần Cửu kinh ngạc hỏi.

“Ừ.”

Vệ hoàng hậu dùng sức gật đầu, trong lòng đã tính toán: Ngoại trừ lúc mới nghe nói mình là dì nàng, tiểu nha đầu rất khϊếp sợ, biểu hiện của nàng xem như thập phần bình tĩnh, rất hiển nhiên, nàng nhất định là đã sớm biết nàng không phải là con do Triệu A Mãn sinh ra.