Đến ngày xuất phát, Tiêu Trạch đã hoàn toàn biến thành một con người khác, từ một quý công tử vừa nhìn đã biết là được sống trong nhung lụa trở thành một thanh niên bình thường với làn da ngăm đen.
Hắn mặc một bộ y phục vải thô, chiếc nón che đi gần hết khuôn mặt, Tiêu Trạch còn cố tình thay đổi dáng đi, trừ phi là người rất thân thiết, nếu không chỉ nhìn thoáng qua sẽ không thể nhận ra hắn.
Sau khi tập hợp với tiêu đội, bọn họ bắt đầu lên đường.
Mấy tiêu sư của tiêu đội cưỡi ngựa, họ sắp xếp cho hai người Tần Cửu một chiếc xe ngựa, thậm chí còn kéo theo một chiếc xe có tiêu vệ để bảo vệ bọn họ, đoàn người rời khỏi huyện Diêu Khánh một cách thuận lợi. Chỉ khi ra khỏi thành, họ mới bị kêu lại kiểm tra. Mấy người quan binh đang cầm bức chân dung của một đôi vợ chồng ba mươi mấy tuổi, nghe nói là người của huyện Giang Dư bên cạnh, sau khi gϊếŧ người đã bỏ trốn. Thấy hai người Tần Cửu, Tiêu Trạch không cùng độ tuổi với người bị truy nã, quan binh đã lập tức thả họ đi.
Sau khi ra khỏi huyện thành, Tần Cửu vẫn rất căng thẳng, lo sợ rằng kẻ thù của Tiêu Trạch sẽ tìm tới, nhưng mà xem ra vận khí của bọn họ không tệ, mọi thứ trên suốt chặng đường đều khá thuận lợi.
Có điều, chặng đường này cũng không hề yên bình.
Theo như những gì tiểu thuyết đã viết, bởi vì tiên đế sau khi về già vô cùng hồ đồ và độc đoán, Triều đại Đại Kỳ cũng từ đó mà xuống dốc.
Vị vua tại vị đã từng bị giam cầm mấy năm chỉ vì bị Tiên đế nghi ngờ, lúc ấy long thể đã trở nên yếu ớt, tinh thần thường xuyên sa sút, mặc dù có tham vọng cùng chí lớn, nhưng vẫn không thể thay đổi được cục diện suy tàn của triều đại Đại Kỳ. Nhất là ở các địa phương, tham nhũng nhiều vô số kể, thổ phỉ thì hoành hành.
Suốt chặng đường, chỉ riêng lưu dân chạy nạn từ vùng Hoài Bắc xuống phía nam, bọn họ đã gặp đến hai nhóm, may mà có sự bảo vệ của tiêu đội nên bọn họ đã tránh được không ít phiền toái.
Đối với Tần Cửu mà nói, phiền toái lớn nhất vẫn là cơn ác mộng không thể dứt ra được kia.
Đêm nào nàng cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, nàng liều mạng chạy trốn trong tuyết, chạy mãi đến khi bị một mũi tên xuyên qua tim rồi chết.
Sau khi tỉnh lại lần nữa sau cơn ác mộng, Tần Cửu thẫn thờ ngồi dựa trên giường với vẻ mặt đờ đẫn.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả trung y, sền sệt dính sát vào người.
Mọi thứ trong giấc mơ đều vô cùng rõ ràng, thậm chí nàng còn có thể ý thức được rằng bản thân sẽ chết ngay lập tức, nhưng cho dù nàng có chạy trốn như thế nào đi nữa thì cũng không thể thoát khỏi kết cục đó.
Điều này đã không còn có thể giải thích là “do suy nghĩ quá nhiều” nữa rồi.
“Tại sao vậy chứ?”
Tần Cửu tự lẩm bẩm một mình.
Chẳng lẽ là vì nguyên chủ không cam lòng, nàng không cam tâm việc bản thân cứ như vậy mà chết, muốn mình thay nàng ấy lật ngược tình thế sao?
Rầm!
Tim Tần Cửu đập thình thịch, như thể có ai đã đáp lại lời của nàng từ trong bóng tối.
“Không phải chứ!”
Tần Cửu khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ thật sự muốn đi đến chỗ Hầu phủ xui xẻo kia, đấu tranh chống lại nữ chủ sao?
Tần Cửu chán nản ngã xuống giường, nhưng rốt cuộc vẫn không tài nào ngủ được nữa.
Thế nên, sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Trạch đã nhìn thấy tiểu nha đầu ủ rũ rời khỏi phòng, ngơ ngác thẫn thờ ngồi lên xe ngựa.
Dọc đường đi, nàng cũng không nói gì, cứ thẫn thờ ngồi một mình ở đó.
Lúc thì nàng cau mày, lúc thì nắm chặt tay, lúc lại cắn môi, khóc không ra nước mắt, biểu tình thay đổi vô cùng đặc sắc.
Tiêu Trạch ngồi ở một bên nhìn, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Hắn nhàn rỗi quá đâm ra nhàm chán, tiện tay lấy một quả hồng giòn từ trong đĩa trái cây nhét vào miệng nàng.
Tần Cửu vô thức há miệng cắn một cái, sau đó hai tay cầm quả hồng giòn, ngây ngốc ăn.
Nàng ăn xong quả hồng, Tiêu Trạch lại nhét một miếng bánh ngọt vào tay nàng, Tần Cửu nửa tỉnh nửa mê, tiếp tục ăn với vẻ mặt thẫn thờ.
Tiêu Trạch nghi ngờ rằng cho dù bản thân có nhét một quả ớt vào tay nàng, nàng cũng sẽ đưa vào miệng.
Tiêu Trạch nhíu mày, có hứng hỏi một câu: “Nha đầu, muội đang nghĩ cái gì vậy?”
“Có phải nên nhận người thân hay không?”
Tần Cửu thuận miệng trả lời, sau đó, nàng mới ý thức được bản thân đã nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở.
Lời nói này chẳng khác gì nước đã đổ đi, nếu đã nói rồi, thì cũng không có cách nào để rút lại, Tần Cửu chỉ có thể như một con đà điểu, không thể nào quay đầu, bất cần nói với bản thân, dù sao thì họ cũng sớm đường ai nấy đi, không có gì phải lo lắng!
Đúng vậy!
Tần Cửu vừa nghĩ, vừa cắn thật mạnh miếng bánh gạo chiên đang cầm trên tay, cái bánh gạo chiên giòn lúc cắn phát ra âm thanh giòn tan.
Ơ? Tần Cửu vẫn còn hơi mơ hồ, cúi đầu nhìn xuống cái bánh gạo trên tay. Kỳ lạ? Sao nàng có thể cầm cái này chứ?
Tiêu Trạch bị bộ dạng ngốc nghếch của Tần Cửu chọc cười, nụ cười dịu dàng như một làn gió mát khẽ lướt qua mặt.
Tần Cửu yên lặng nhìn hắn, cắn hai ba phát bỏ hết cái bánh gạo chiên vào trong bụng, nàng lại cầm lấy miếng thứ hai.
Nàng quyết định rồi, nàng phải trở về Trung Nghĩa Hầu phủ!
Thay vì mỗi đêm đều bị ác mộng hành hạ như vậy, tốt hơn hết là quay về cốt truyện cũ, đợi đến khi kết thúc, nàng sẽ yên tâm mà mở một cửa tiệm nhỏ.
Tần Cửu ăn bánh gạo chiên, đầu óc lại nhanh chóng rơi vào trạng thái trầm tư.
Trong cốt truyện, vào khoảng thời gian này, chắc là Tần Hân đã đính hôn cùng với Nhị hoàng tử.
Sau khi Tần Hân được đón về Hầu phủ thì vào năm sau, Lão Hầu gia liền qua đời, cha mẹ ruột của nguyên chủ chết ở nơi lưu đày, cho nên con trai thứ Tần Chuẩn chủ là người thừa kế tước vị.
Để tang ba năm, đến khi Tần gia quay về triều đình thì cũng đã không còn nắm quyền lực trung tâm.
Ở kinh thành giàu có và quyền lực, Tần Chuẩn – Hầu gia mới phải đảm đương một số một công việc vặt vãnh, vì vậy cảm thấy buồn bực và không hài lòng.
Cho đến khi nhị hoàng tử cầu hôn Tần Hân.
Vị hoàng đế đang tại vị có bảy người con trai, trưởng hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, đã mất từ khi còn nhỏ. Trong số những người còn lại, chỉ có Lục hoàng tử là con trai trưởng, nhưng tuổi còn quá nhỏ, mà hoàng thứ tử thì lại là do quý phi sinh ra, tử dĩ mẫu quý, ngoại trừ Lục hoàng tử ra thì thân phận của nhị hoàng tử là tôn quý nhất.
Mấy năm gần đây, thân thể của hoàng đế càng ngày càng kém, vì chuyện lập đích hay lập trưởng mà triều thượng đã tranh cãi ầm ĩ.
Bởi vì chuyện ban hôn này mà Tần Chuẩn bắt buộc phải đứng trên chiến tuyến của vị nhị hoàng tử này.
Nếu như vào lúc này, bản thân xuất hiện nói cho Tần gia biết Tần Hân thật ra là con của vυ" nuôi thì sẽ như thế nào nhỉ?
Chuyện có thể chắc chắn là, với thân phận này Tần Hân hoàn toàn không xứng với Nhị hoàng tử, một khi không có Tần Hân, quan hệ giữa Tần gia và nhị hoàng tử sẽ không còn vững chắc.
Đứng trước lợi ích, huyết mạch cũng phải nhường đường.
Khi đó, bản thân ngược lại sẽ bị rơi vào thế bị động.
Cho dù có muốn trở về làm con cá muối, ít nhất cũng phải biến bị động thành chủ động, nàng không muốn biến thành tro bụi dưới lớp hào quang mạnh mẽ của nữ chủ!
Vì vậy, nàng cần một cơ hội.
[cá muối: thuật ngữ chỉ những người không muốn động tay động chân làm bất kỳ việc gì.]
Trong mấy ngày Tần Cửu trầm tư suy nghĩ, đoàn người đã đến huyện Thanh Vân ở Lang Châu.
Mọi người xếp hàng vào thành rất dài, tiêu đầu đã cho người đi nghe ngóng một chút.
Vì vậy, bọn họ vừa xếp hàng vừa chờ đợi.
“Huyện thành nhỏ này thật đúng là rắc rối!”
Một giọng nữ õng ẹo ở phía sau cách đó không xa vang lên.
“Tần Hân tỷ tỷ, muội không muốn xếp hàng chung với đám tiện dân bẩn thỉu này đâu, nhất định là tỷ có cách đúng không?”
“Trước khi ra khỏi cửa, ta nhìn thấy biểu ca đưa cho tỷ tỷ một lệnh bài.”
Nghe thấy hai chữ “Tần Hân”, bả vai Tần Cửu cứng đờ, theo bản năng vô thức quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Cách xe ngựa của Tần Cửu năm sáu người, bốn năm công tử và cô nương mặc y phục đắt tiền, khí thế cưỡi trên những con ngựa cao to, bọn họ bất quá cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng ai ai cũng ăn mặc y phục sang trọng hoa lệ, đối lập hoàn toàn với dân chúng bình thường xung quanh.
Tần Cửu chỉ đọc tiểu thuyết nên không biết trong bọn họ ai là Tần Hân, nhưng có thể biết được, Tần Hân, người có được ký ức của kiếp trước, chắc chắn biết được diện mạo của nguyên chủ.
Tần Cửu vội vàng rụt đầu trở về, trốn vào trong xe ngựa, trong đầu chỉ còn một dòng suy nghĩ quanh quẩn.
Sao Tần Hân lại ở chỗ này?!
Tiêu Trạch nhíu mày, cũng liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, ánh mắt hiện lên sự hứng thú.
Thật thú vị!
Tiểu nha đầu này đang trốn ai?
Đến khi mấy người kia vào thành, Tần Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại hoàn toàn không phải là thời cơ tốt để nữ chủ phát hiện ra nàng!
“Lão đại.”
Lúc này, tiêu sư nghe ngóng thông tin trước đó cũng đã trở về, nói với tiêu đầu: “Ba ngày trước hoàng đế đã đến hành cung ở Giang Lâm, nghe nói sẽ có cải trang vi hành, vì vậy mấy ngày này sẽ kiểm tra nghiêm ngặt việc ra vào thành...”
Tần Cửu ngồi trong xe ngựa không để ý những lời tiếp theo mà tiêu sư nói, toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung vào bốn chữ “hành cung Giang Lâm”.
Hai ngày nay nàng ra sức nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết, tuy rằng cũng chỉ nhớ được rải rác ba bốn phần, nhưng nàng vẫn nhớ hành cung Giang Lâm đã xảy ra tình tiết vô cùng quan trọng trong phần đầu của tiểu thuyết.
Thảo nào Tần Hân lại xuất hiện ở chỗ này!
“Đại ca.” Ánh mắt Tần Cửu sáng lên, khuôn mặt trong trẻo, tươi cười nói với Tiêu Trạch đang ngồi đối diện: “Chúng ta ở đây thêm vài ngày đi, nói không chừng có thể gặp được hoàng đế cải trang vi hành, các vở kịch đều diễn như vậy.”
Khi nàng cười, đôi mắt hạnh nhân linh động, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò cũng có thêm vài phần sức sống.
Tiêu Trạch sờ cằm một cái, dịu dàng nói: “Muội muội thích xem náo nhiệt, ở thêm mấy ngày cũng không sao.” Nói xong, Tiêu Trạch thò nửa mặt ra khỏi cửa xe nói với Từ tiêu đầu: “Từ tiêu đầu, chúng ta ở đây thêm một khoảng thời gian đi.”
Đối với yêu cầu nhỏ này, Từ Tiêu Đầu sảng khoái đồng ý.
Đợi gần một canh giờ, rốt cục cũng đến phiên bọn họ, sau khi kiểm tra lộ dẫn và hỏi thân phận, thủ vệ đã cho bọn họ vào thành.
Tần Cửu vốn còn đang lo lộ dẫn có bị xem là một trở ngại hay không, bây giờ cuối cùng cũng yên tâm, nghĩ thầm: tiêu tốn một trăm lượng bạc này thật sự rất đáng!
Sau khi vào thành, bọn họ tìm một quán trọ để ở lại, sáng sớm hôm sau, Tần Cửu đã một mình ra ngoài.
Nơi mà nàng muốn đến là chùa Thanh Tịnh ở ngoại ô huyện Thanh Vân.
Chùa Thanh Tịnh nằm trên núi Thanh Tịnh, hương khói nghi ngút.
Bây giờ đang là tháng chín đầu thu, thời tiết trong lành và mát mẻ, rừng phong là cảnh đẹp nổi bật nhất của chùa Thanh Tịnh, bầu trời đầy sương mù với hàng lá đỏ, đẹp không sao tả xiết. Mỗi ngày đều có rất nhiều khách hành hương đến chùa Thanh Tịnh dâng hương ngắm cảnh.
Tần Cửu đi đến chùa Thanh Tịnh liên tiếp trong ba ngày, lần nào cũng đợi cho đến khi hoàng hôn buông xuống núi mới quay trở về, mãi cho đến ngày thứ ba, nàng vừa vào chùa liền phảng phất cảm giác được chuyện canh gác ở trong chùa Thanh Tịnh trở nên nghiêm ngặt hơn.
Không chỉ có nhiều tăng nhân sa di trong chùa hơn, mà còn có thêm một mấy vị khách hành hương ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, đứng thẳng lưng, hùng hồn tiến vào, ngay cả Đại Hùng Bảo Điện mà ngày thường cho hương khách ra vào tùy ý cũng đóng cửa, tăng nhân giải thích Đại Hùng Bảo Điện cần phải đóng lại để chỉnh đốn, đến chiều sẽ mở lại.
Tần Cửu vui mừng, cuối cùng cũng đợi được rồi!
Nàng không nhớ rõ trong nguyên văn có nhắc tới ngày tháng cụ thể hay không, cho dù nhắc tới nàng cũng không nhớ được, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ ở đây mỗi ngày.
Cuối cùng cũng không uổng phí công sức mà nàng đã bỏ ra
Mấy ngày nay, gần như nàng đã chạy khắp chùa Thanh Tịnh, cũng hiểu rõ được bố cục ở nơi này, vì vậy ngay lập tức đi đến nơi xảy ra tình tiết trong truyện —— “Hồ Kính”. Hồ Kính nằm ở phía sau ngôi chùa, gần rừng phong, không ít khách hành hương đến đây để ngắm lá phong.
Tần Cửu kiên nhẫn chờ đợi, tựa như một vị khách hành hương bình thường đến đây ngắm phong quan sát hồ, nàng chậm rãi đi dọc theo bờ hồ.
“Hôm nay thật sự là một chuyến đi đáng giá.”
“Phong cảnh rừng phong ở chùa Thanh Tịnh này có thể nói là trên thiên hạ không chỗ nào sánh bằng.”
...
Hai vị khách hành hương cười nói, đi ngang qua Tần Cửu.
Tần Cửu sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được nàng đã bỏ qua cái gì đó!
Tần Cửu vội vàng gọi một tiểu Sa Di đang đi ngang qua, cười hỏi: “Tiểu sư phụ, ta nghe người ta nói ngắm lá phong ở Hồ Kính vô cùng tuyệt vời, chỉ là nơi này có quá nhiều người, còn có chỗ nào để ngắm phong tốt hơn không?”
Tiểu Sa Di cũng chỉ năm sáu tuổi, hắn chắp tay hành lễ phật, nhẹ nhàng đáp: “Nữ thí chủ, xuyên qua rừng phong, có hồ Tiểu Kính, ngày thường rất ít người qua lại, nếu nữ thí chủ muốn ngắm lá phong, có thể đi tới đó.”
Mắt Tần Cửu sáng lên, làm ra vẻ mặt vô cùng vui mừng hỏi: “Tiểu sư phụ có thể dẫn ta đi đến đó được không?”
Tiểu Sa Di lập tức đồng ý nói: “Nữ thí chủ, mời đi bên này.”
Khoảng cách từ nơi này đến hồ Tiểu Kính cũng không xa, chỉ là có rất nhiều ngã ba trong rừng phong, có Tiểu Sa Di dẫn đường, Tần Cửu cũng không đi lạc.
“Nữ thí chủ, phía trước chính là hồ Tiểu Kính…”
“Á——”
Thanh âm của Tiểu Sa Di vừa dứt, một tiếng hét chói tai vang lên ở phía hồ Tiểu Kính, vừa nghe đã biết là tiếng của một đứa trẻ.
Trong lòng Tần Cửu rơi “lộp độp”, không phải là nàng đã đến trễ rồi chứ?!
Tần Cửu tăng tốc lao ra khỏi rừng phong.