Chương 3: Tiêu Trạch

“Ngươi…” Tần Cửu rụt người lại một cái, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta? Đừng đến đây... ngươi mà tới đây nữa ta sẽ kêu người đến đấy!”

Dường như con ngươi đen láy của thanh niên có thể nhìn thấu mọi thứ, nhếch môi, cười nói: “Tiểu nha đầu, làm bộ làm tịch cũng không còn ý nghĩa gì nữa đâu.”

Giọng của hắn nhẹ nhàng như nước, nhưng lời nói ra lại làm cho da đầu người ta tê dại: “Mùi máu tươi này...a, là ta đã bất cẩn rồi.”

Tần Cửu khóc không ra nước mắt.

Thật ra thì nàng cũng chỉ ngửi thấy một chút xíu mùi máu tươi.

Ban đầu còn tưởng rằng là ảo giác do cơn ác mộng mang đến, nhưng mùi máu tươi này lại chậm chạp không tan biến, nên nàng mới nhận ra được có gì đó không đúng lắm.

Chỗ duy nhất trong phòng này có thể giấu người chính là tủ đứng ở góc tường và dưới gầm giường, dựa theo ánh nến, Tần Cửu xui xẻo phát hiện ra trên cửa tủ còn sót lại một giọt máu đã khô lại.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Cửu âm thầm cân nhắc, không chút do dự lựa chọn chạy trốn.

Kết quả là nàng vẫn chậm một bước.

Nàng, nàng thật sự quá xui xẻo rồi!

Tần Cửu ảo não, bất lực sờ trán hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Nàng không cho rằng đối phương sẽ là coi trọng thân thể nhỏ bé không đến lượng thịt của mình mà muốn cướp sắc, có lẽ là bị người ta trả thù nên trùng hợp trốn ở nơi này, nói không chừng còn là tội phạm chạy trốn gì đó!

Nàng đã rất bất lực, xui xẻo vì phải trở thành một nữ phụ ác độc, nếu còn chết sớm hơn so với nguyên chủ, vậy cũng thảm quá đi mất.

Hắn không trả lời còn hỏi ngược lại nàng: “Ngươi sắp đi Lũng Châu đúng chứ?”

Tần Cửu trừng mắt nhìn, sao người này biết mình muốn đi Lũng Châu?

Trừ phi...

“Hôm nay ngươi cũng đến tiêu cục sao?” Tuy là dùng giọng điệu nghi vấn, nhưng trong lòng Tần Cửu đã đại khái xác nhận được đáp án.

Thanh niên nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tiểu nha đầu, thuận đường đưa ta đi một đoạn, như thế nào?

Tần Cửu mím chặt môi, không nói một lời.

Hành tung của người này mờ ám, lại có vết thương trên người, có khả năng rất lớn là đang bị người đuổi gϊếŧ, mang theo hắn, chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình hay sao!

Sự im lặng của nàng là câu trả lời tốt nhất.

Đối mặt với tiểu nha đầu đã viết chữ “Không muốn” đầy ở trên mặt, thanh niên cũng không tức giận, mà ngược lại nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai trong ánh nến mờ nhạt lại có thêm vài phần quyến rũ.

Tần Cửu thầm nghĩ không ổn.

Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy trên tay trái thanh niên xuất hiện một con dao găm màu vàng đen, con dao linh hoạt xoay chuyển ở giữa ngón tay của hắn, tựa như là một bộ phận thân thể của hắn, cử chỉ lộ ra chút tùy ý thờ ơ.

Thanh niên một bên chơi đùa với con dao găm, một bên thản nhiên lặp lại: “Thuận đường dẫn ta đi một đoạn, như thế nào?”

Trái tim Tần Cửu trong nháy mắt tựa như bị nước đá thấm ướt, càng lạnh lẽo hơn nhiều.

Đây quả thực là bảo nàng chọn một cái giữa “Bây giờ chắc chắn sẽ chết” và “Sau này có thể sẽ chết”!

Có thể sống tất nhiên là phải sống.

Tần Cửu sợ hãi nói: “Được.”

Thanh niên cười híp mắt thu hồi cánh tay phải đang giữ cửa lại, tựa hồ không lo lắng Tần Cửu sẽ nhân cơ hội chạy đi, một mình ngồi xuống trước bàn Bát Tiên, giơ tay chỉ vào một cái ghế khác bên cạnh, đảo khách thành chủ nói: “Ngồi đi.”

Tần Cửu quay về như một khúc gỗ, kéo ghế dựa ngồi xuống, rót cho mình một ly nước, kìm nén sự sợ hãi.

“Nói cho ta biết về kế hoạch của ngươi.” Tần Cửu uống xong nước, nói với vẻ mặt cam chịu, trong lòng cân nhắc: Nếu thật sự quá nguy hiểm, nàng vẫn phải nghĩ cách chạy trốn mới được.

Thanh niên cũng rót cho mình một ly nước, lại mỉm cười nói: “Ta họ Tiêu, tên chỉ có một chữ Trạch.”

“Ta bị kẻ địch theo dõi suốt đoạn đường từ phía bắc đến đây, bọn họ không thể gϊếŧ được ta, ta cũng không thể thoát khỏi bọn họ.”

“Dọc trên đường đi, ta đều là một mình đến một mình đi, mà đối phương... bọn họ vẫn có chút kiêng dè, không dám tùy tiện truy tìm, ngươi và ta giả trang thành huynh muội, chỉ cần may mắn, thì sẽ thoát được tai mắt của bọn họ.”

Thanh niên nói hai ba câu liền đem tình cảnh của mình kể ra, giọng điệu rất nhẹ nhàng hời hợt.

Tần Cửu lập tức bắt được trọng điểm, mặt không chút thay đổi hỏi: “Nếu không may mắn thì sao?”

Khóe miệng Tiêu Trạch cong lên, thật thật giả giả nói: “Không phải ngươi rất thông minh sao.”

“...” Tần Cửu hơi mở to hai mắt.

Được rồi, nàng xem như đã hiểu, bởi vì nàng quá cơ trí, nên mới đưa tới vị đại gia này.

Uống xong ly nước này, Tần Cửu cũng coi như đã hiểu rõ Tiêu Trạch được bảy bảy tám phần, đương nhiên là hiểu một cách hời hợt ở bên ngoài, người ta một câu thật ba phần, giấu ba phần, bốn phần còn lại là thật hay giả, nàng cũng khó đoán được.

Nói tóm lại, nhất thời sợ là nàng không thể trốn thoát khỏi Tiêu Trạch.

Chỉ nghĩ như vậy, Tần Cửu liền cảm thấy nhân sinh không còn gì để luyến tiếc.

Nàng hối hận, còn không bằng vừa rồi cứ coi như cái gì cũng không phát hiện, nói không chừng vừa tỉnh lại, Đại Phật này cũng đã đi rồi.

Tần Cửu càng nghĩ càng đau đầu, bất cần nói: “Ngươi ngủ dưới sàn nhà!”

Tiêu Trạch bật cười, thấy nàng mặt mày ủ rũ suy nghĩ lâu như vậy, còn tưởng rằng đang muốn tìm cách làm thế nào để thoát khỏi hắn!

Tần Cửu không để ý tới hắn nữa, nàng trở lại giường, kéo rèm lên.

Đêm nay, Tần Cửu nửa tỉnh nửa mê, ngủ một cách trằn trọc.

Khi nàng thức dậy một lần nữa từ cơn ác mộng mũi tên xuyên tim, trời cũng đã sáng choang.

Đầu nàng ong ong đau đầu, cả người đều rất mệt mỏi, tựa như thật sự bị người đuổi gϊếŧ cả đêm.

“Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì lại dùng bữa sáng đi.” Giọng nói dịu dàng và ấm áp của thanh niên vang lên bên tai nàng.

Đầu Tần Cửu càng đau hơn.

Cháo trắng và ba bốn món điểm tâm đã được bày sẵn trên bàn bát tiên, Tiêu Trạch ngồi ở trước bàn, môi nở một nụ cười, dung mạo xuất chúng, ưu nhã cao quý, giống như quý công tử được nuôi dưỡng từ trong nhung lụa, cả người đều toát ra một loại khí chất quý phái, lại mang theo ba phần xa cách.

Rõ ràng là hắn đã xử lý xong vết thương, mùi máu tươi trên người không còn nặng như trước nữa.

Tần Cửu cũng không khách khí, sau khi rửa mặt, liền ăn lấy ăn để.

Một hơi ăn hết hai miếng bánh đậu đỏ, Tần Cửu cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi còn chưa nói, sao ngươi biết ta muốn đi Lũng Châu?”

Tiêu Trạch thuận tay đẩy l*иg bánh bao hấp về phía nàng, thân thiết nói: “Cẩn thận nóng.”

Hắn dịu dàng nói: “Nói ra thì dài, hôm qua ta trốn dưới một chiếc xe tiêu của Long Uy tiêu cục vào huyện thành, lúc chuẩn bị rời khỏi tiêu cục, đúng lúc nhìn thấy ngươi đến thuê người, thuận tai nghe một hai câu.”

Rõ ràng là rất ngắn gọn, sao lại nói là dài dòng!? Tần Cửu mắng thầm trong lòng, hung hăng cắn một cái bánh bao, bị nước canh làm nóng đến nhíu mày, mơ hồ truy hỏi: “Sau đó thì sao?!”

Tiêu Trạch trả lời: “Sau khi ra khỏi tiêu cục, suýt chút nữa ta lại bị bắt lại, sau đó, đã đến đây.”

Nói cũng như không! Tần Cửu chậm rãi ăn bánh bao hấp bằng đũa, cũng lười hỏi lại.

“Ăn từ từ thôi.” Tiêu Trạch còn săn sóc múc cho nàng một chén cháo, mỗi động tác đều vô cùng tao nhã, giống như là dùng thước để ước tính.

Thực ra, chỉ là hắn đúng lúc nấp ở quán trọ này, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại gặp được tiểu nha đầu này, hơn nữa còn bị nàng phát hiện ra tung tích, hắn liền nảy ra ý tưởng, lợi dụng nha đầu này để che mắt người khác.

Tần Cửu chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, ăn hết sạch như một cơn lốc, dường như điểm tâm trên bàn hầu hết đều vào trong bụng nàng.

Mỗi thứ Tiêu Trạch gọi lên cũng chỉ mới nếm được hai ba miếng, nếu không phải chính hắn cũng nếm thử, tự thấy mùi vị của mấy món ăn này rất bình thường, suýt chút nữa còn tưởng rằng đang cho nàng ăn là sơn hào hải vị gì.

Nha đầu này nhìn thì trông khá gầy gò, nhưng khẩu vị lại rất tốt.

Hơn nữa, tính cách cũng khá thông suốt, có thể ăn liền ăn, có thể ngủ liền ngủ... vốn dĩ hắn nghĩ rằng tối qua nàng sẽ trằn trọc mất ngủ, kết quả là nha đầu này còn ngủ ngon hơn cả mình, một khi ngủ là đến tận sáng!

Chờ đến giờ hẹn với Long Uy tiêu cục, Tần Cửu liền đi ra cửa, Tiêu Trạch lấy thân phận huynh trưởng cũng đi ra cùng.

Tiêu Trạch đội nón lá đi bên cạnh Tần Cửu, vào mùa này, giữa trưa trời nắng nóng, trên đường không ít người đội nón, cũng không có gì quá bất ngờ.

Sau khi Tiêu đầu của Long Uy tiêu cục biết chuyến đi này sẽ có thêm một người, cái gì cũng không hỏi, chỉ yêu cầu thêm một trăm lượng bạc, vì thế, ngân phiếu của Tần Cửu lại mất đi một tấm.

Sau khi ra khỏi Tiêu cục, Tần Cửu đột nhiên dừng chân, cười tít mắt nói với Tiêu Trạch: “Đại ca, muội muốn mua chút son phấn.”

Nàng cười đến hai mắt cong cong, bên môi lộ ra một đôi lúm đồng tiền nông, ngây thơ đáng yêu.

“Muội muội muốn chọn chút son phấn sao?” Tiêu Trạch vẫn ôn hòa như cũ, giống như một công tử nhẹ nhàng khiêm tốn: “Nữ tử thì nên ăn mặc thật đẹp.”

Tần Cửu nhìn chằm chằm hắn, cười híp mắt lắc ngón trỏ: “Không không, phấn son này là dùng cho đại ca.”

Tiêu Trạch giật mình, sau đó nở nụ cười, khẽ trách móc nói: “Nói bậy”

Thanh niên mỉm cười, phong thái ôn nhu, tựa như một huynh trưởng kiên nhẫn nhìn muội muội đang đùa giỡn.

Tần Cửu biết người này còn lâu mới vô hại như cách hắn biểu hiện ra ngoài, cảm nhận được mối nguy ngay lập tức liền nói: “Ta là muốn mua chút son phấn cho đại ca làm da đại ca giảm màu một chút, ngụy trang một chút.”

Không phải vì Tiêu Trạch, mà cho dù vì mạng nhỏ của chính nàng, nàng ít nhiều cũng phải tận tâm.

Tiêu Trạch nhíu mày, biểu cảm có thêm vài phần khó nói, giơ tay ấn cái nón xuống.

Nếu là mua cho Tiêu Trạch dùng, Tần Cửu cũng không khách sáo với hắn, để cho hắn tự mình trả tiền, mua một đống chai lọ rồi trở về khách điếm.

Động tác của Tần Cửu thành thạo, chưa đến thời gian một tách trà, đã giúp da của Tiêu Trạch chuyển thành màu lúa mạch.

Tần Cửu tỉ mỉ quan sát mặt của Tiêu Trạch.

Không thể không thừa nhận, gương mặt Tiêu Trạch đẹp hơn nhiều so với hầu hết mấy cô gái.

Lông mày rậm, mắt như hàn tinh, môi như son, ngũ quan của hắn tựa như được ông trời ưu ái, bút mực khó có thể miêu tả, không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, khôi ngô đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tiêu Trạch vốn có làn da trắng ngần, khiến cho hắn trông rất có phong thái cao quý, lại mang theo một phần lạnh lùng.

Màu da hiện tại của hắn so với lúc trước đã đen đi không ít, nhưng điều này chẳng những không làm hắn bị xuống sắc mà ngược lại còn cho khuôn mặt hắn trông khá nhu hòa và thân thiết...

Giống như...

Giống như Cửu Thiên Tiên Nữ đột nhiên hạ phàm!

Tần Cửu xấu xa đề nghị: “Ngoại hình của đại ca vô cùng đẹp, dung mạo trời cho, mặc nữ trang nhất định rất đẹp, có muốn thử một chút không?”

Ánh mắt Tần Cửu lóe lên. Hai chữ “Đại ca” kêu đã có phần quen miệng.

Dừng một chút, nàng lại bổ sung một câu: “Vừa hay có thể tránh tai mắt người khác.”

Tiêu Trạch lẳng lặng quay đầu nhìn về phía Tần Cửu, khóe môi đỏ thẫm hơi nhếch lên tạo thành đường cong, cười mà như không cười, ánh mắt như ngọn đuốc.

Trong lòng Tần Cửu thoáng chốc dâng lên một đợt rùng mình, cảm giác như mình đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm vào.

Tần Cửu trong nháy mắt sợ hãi nói: “Ta sai rồi!”