Chương 25: Ngươi có biết mình sai không?

Khối Rubik mới chế tạo tỏa ra mùi gỗ thông và mùi dầu thoang thoảng.

Tần Cửu cầm nó trong tay nghịch một hồi, mỗi một mặt bên xoay đều khá linh hoạt, so với khối Rubik đời sau thì cũng giống đến bảy tám phần rồi, hơn nữa khối rubik này còn được chế tạo vô cùng tinh xảo, mặt trên tô màu sắc tươi đẹp, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Sau khi Cố Trăn nhìn thấy khối rubik quả nhiên cậu bé rất thích, Tần Cửu chỉ dạy cách chơi cho cậu bé một lần, tiểu tử này liền chơi đến ra hình ra dạng.

“Xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt...”

Tiếng khối rubik chuyển động vang vọng trong không khí.

Cố Trăn giống như đang có tâm sự, chơi khối rubik một hồi, liền không nhịn được ghé sát đến bên tai Tần Cửu cắn một cái:

“Biểu tỷ, đệ nói cho tỷ biết một bí mật. Mẫu hậu hôm qua đi thỉnh an hoàng tổ mẫu, bị hoàng tổ mẫu mắng.”

“Hoàng tổ mẫu nói mẫu hậu vươn tay quá dài.”

“Còn nói, đừng quên quý phi cũng họ ‘Liễu’!”

“Biểu tỷ, cái gì gọi là duỗi tay quá dài?” Cố Trăn nhìn Tần Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đầy vẻ mơ màng khó hiểu, “Là do mẫu hậu làm sai cái gì sao?”

Cố Trăn nói không rõ ràng, làm cho Tần Cửu miễn cưỡng nghe hiểu được.

Nàng đã ở trong cung cũng một thời gian, biết Vệ hoàng hậu một mực điều tra chuyện lần trước Cố Trăn ở Thanh Tịnh bị rơi xuống nước, hơn nữa còn tra được đến trên đầu quý phi.

Mấy ngày nay, Vệ hoàng hậu mượn cớ thắt chặt quản lý hậu cung, thả một nhóm cung nữ xuất cung, dọn dẹp một số tai mắt của quý phi sắp xếp ở các cung.

Tần Cửu còn biết, quý phi không chỉ là mẹ đẻ của Nhị hoàng tử Cố Cảnh, mà còn là cháu gái ruột của Thái hậu, cũng có họ “Liễu” giống như Thái hậu.

Cho nên, Thái hậu ra mặt vì quý phi.

Tần Cửu sờ sờ đầu Cố Trăn, giải thích: “Thái hậu nương nương nói những lời này ý là nói dì không nên nhiều chuyện, thế nhưng...”

Nàng dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói, “Nhưng mà, dì là hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, quản lý hậu cung là trách nhiệm của người, cũng là quyền lực của người.”

Tần Cửu hơi cúi thấp người xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, gằn từng chữ nói: “Cho nên, dì không làm sai.”

“À!” Cố Trăn nở nụ cười, trên khuôn mặt bánh bao đáng yêu của cậu bé, nụ cười sáng lạn như tia nắng ban mai.

Cậu bé dùng sức gật đầu một cái, “Ta tin tưởng biểu tỷ!”

Cố Trăn đã yên tâm hơn rồi!

Vốn dĩ cậu bé nghe không hiểu lời nói của Thái hậu lắm, nhưng Lý ma ma bên người Thái hậu lại lặng lẽ nói với cậu bé, nói là Thái hậu đang giận mẫu hậu, khuyên cậu bé nói với mẫu hậu hãy đi nhận sai, chỉ có như vậy, thái hậu mới có thể nguôi giận.

Cố Trăn có chút ngây thơ, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không đúng cho lắm.

Cho nên, cậu bé mới lặng lẽ đi hỏi Tần Cửu.

Hiện tại Tần Cửu đã nói cho cậu bé biết, mẫu hậu không sai. Vậy là được rồi!

Đôi mắt của Cố Trăn như gương sáng tràn ngập sự tin tưởng, lại nói: “Thật ra thì, hoàng tổ mẫu cũng không thích đệ.”

Cố Trăn chỉ mới bốn tuổi, khi nói đến đề tài này, trong mắt cậu bé lộ ra một chút mất mát.

“Dì thích Trăn nhi nè, hoàng thượng cũng thích Trăn nhi nè, tỷ cũng rất thích Trăn nhi nữa.” Tần Cửu cười tủm tỉm nói, lúm má đồng tiền tươi như hoa, “Người mà không thích Trăn nhi, chúng ta không cần ép buộc họ.”

“Ừm!” Cố Trăn lại lần nữa dùng sức gật đầu một cái, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Đúng vậy, cậu bé còn có mẫu hậu, có phụ hoàng, có biểu tỷ!

Ánh mắt Cố Trăn rơi xuống khối rubik ở trong tay Tần Cửu, giật giật đuôi lông mày, chỉ vào khối rubik của nàng nói: “Sai rồi, nên xoay khối rubik theo bên này!”

“Rõ ràng là xoay bên phải mà!” Tần Cửu kiên trì nói.

“Biểu tỷ, tỷ không tin đệ, tỷ sẽ phải hối hận!”

“…”

Hai biểu tỷ muội cười cười nói nói, ai cũng không chú ý tới Vệ hoàng hậu đã lẳng lặng đứng ngoài cửa được một lúc.

Vệ hoàng hậu không đi vào, mà trực tiếp xoay người rời đi.

“Nương nương, ‘vị kia’ cũng không biết là an tâm cái gì.” Từ ma ma là nhũ nương của Vệ hoàng hậu, năm đó bà ấy đi theo của hồi môn bà gả vào đông cung, bà ấy đối với hoàng hậu toàn tâm toàn ý, “Lại còn xúi giục điện hạ, muốn điện hạ bất hòa với nương nương.” Từ ma ma tức giận bất bình nói.

Sắc mặt Vệ hoàng hậu hơi trầm xuống.

Những ngày gần đây, bà tra được chứng cứ từng cái đều chỉ về quý phi, bà cơ hồ có thể khẳng định, là quý phi muốn hãm hại nhi tử của bà.

Vệ hoàng hậu giấu bàn tay đang nắm thành nắm đấm ở trong tay áo, đầu ngón tay gắt gao bóp lòng bàn tay, suy nghĩ bay lượn: Nếu Trăn nhi thật sự bị thái hậu xúi giục náo loạn với bà, để cho bà đi nhận sai, vì Trăn nhi, bà tám chín phần mười sẽ thỏa hiệp.

Thái hậu quá hiểu bà, biết được nhược điểm của bà chính là Trăn nhi.

Giọng Vệ hoàng hậu lạnh như băng trào phúng nói: “Thái hậu thích Cố Cảnh, chỉ coi Cố Cảnh là tâm can bảo bối của bà ấy, mà Trăn nhi ở trong mắt của bà ấy, chính là một đứa cháu có thể lợi dụng như một món công cụ!”

“Cũng may có Cửu cô nương ở đây.” Từ ma ma vui mừng nói, “Nương nương thật sự không uổng công người thương yêu nàng.”

Vệ hoàng hậu mỉm cười khẽ gật đầu, trong con ngươi vừa rồi còn có chút lạnh lùng xẹt qua một nụ cười, nói: “Từ ma ma, bổn cung coi như đã biết, hàng giả thì chính là hàng giả.”

“Nương nương nói rất đúng.” Từ ma ma gật đầu đáp, “Lúc trước nô tỳ thấy giữa người và Tần Hân luôn có một khoảng cách nào đó.”

“Khi đó, bổn cung cũng muốn đối tốt với nàng ta, nhưng lại luôn cảm thấy thân thiết không nổi.” Vệ hoàng hậu thổn thức lại nói, “Nhưng đối với Tiểu Cửu, lại không như thế.”

“Nương nương, vậy bên phía quý phi và thái hậu…” Từ ma ma chần chờ hỏi, “Có cần phải nói cho Hoàng thượng biết không?”

Vệ hoàng hậu lắc đầu một cái, “Gần đây tinh thần của hoàng thượng không tốt, còn phải ứng phó với sứ thần của Bắc Yến.”

Bà thản nhiên nói: “Trước cứ để Thiên Thu Yến ‘qua’ xong rồi nói sau.”

Nói đến “Thiên Thu Yến”, Từ ma ma nhíu mày một cái, trên mặt lộ vẻ tức giận.

Mới vừa rồi Thái hậu còn lấy lý do hoàng hậu chuẩn bị yến thọ quá mệt mỏi, đề xuất để cho quý phi hỗ trợ chia sẻ việc trong cung, nhưng hoàng hậu lại tứ lạng bạt thiên cân*, chỉ coi như không hiểu.

*Tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng địch ngàn cân)- 四两拨千斤: là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.

Thiên Thu Yến hàng năm đều có, Vệ hoàng hậu chuẩn bị rất gọn gàng ngăn nắp, rất nhiều chuyện đều dựa theo lệ cũ mà làm là được.

Nhưng lời nói của Thái hậu, ngược lại làm cho Vệ hoàng hâu phải suy nghĩ, ngày hôm sau trong lúc xử lý cung vụ, bà dẫn Tần Cửu theo bên người.

Tần Cửu: “…”

Đối mặt với vẻ mặt mơ hồ của Tần Cửu, Vệ hoàng hậu nhịn không được bật cười, giải thích: “Tiểu Cửu, mẫu thân của con không có ở đây, tổ mẫu con lại là một người không đáng tin cậy… Con sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, trước hết cùng với dì học cách xử lý trung quỹ đi.”

“Thật ra biệt phủ cũng không khác hoàng cung là mấy, cũng chỉ có cơm ăn, áo mặc, nhà ở, phương tiện đi lại mà thôi. Chúng ta không cần tự mình làm tất cả, chỉ cần khống chế phương hướng chung là được. Bằng không, chúng ta nuôi nhiều hạ nhân như vậy để làm gì?”

Vệ hoàng hậu đã nói như vậy, Tần Cửu chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý, cầm lấy sổ sách Vệ hoàng hậu đưa.

Vệ hoàng hậu vui mừng nở nụ cười, lại nói: “Sang năm con cũng đến tuổi cập kê rồi, đến lúc đó, ta sẽ chọn cho con một mối hôn sự tốt.”

Tần Cửu đang chuẩn bị xem sổ sách, lại nghe thấy Vệ hoàng hậu nói một câu như vậy, giống như một tiếng sấm hạn vang lên trên mặt đất bằng phẳng, nổ vang đến nỗi nàng kinh hãi.

Đúng vậy, giống như nữ tử cổ đại sau khi tròn mười lăm tuổi cập kê là có thể bàn chuyện hôn sự rồi.

Nguyên chủ năm nay cũng đã mười bốn tuổi…

Hai mắt Tần Cửu trừng lớn, cả người nhất thời ỉu xìu, có chút không chú ý cho lắm.

“Tiểu Cửu, lát nữa con xem xong quyển sổ này…”

Thanh âm dịu dàng của Vệ hoàng hậu quanh quẩn ở bên tai, nhưng Tần Cửu lại đang đắm chìm trong “tin dữ” là nàng sắp phải lập gia đình, một chữ cũng nghe không lọt.

Ngày thường, Vệ hoàng hậu cũng giống như vậy, buổi sáng xử lý cung vụ, bởi vì bà muốn dạy Tần Cửu nên liền thả chậm tiết tấu.

Trước bữa trưa, Từ ma ma đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về liền bẩm: “Chủ tử, Thái hậu nương nương đã phái người đi Kinh Triệu phủ đón Vân Quang đạo trưởng ra.”

Vệ hoàng hậu tao nhã đặt thìa xuống, ngón tay hoa lan hơi vểnh lên, một bên dùng khăn lau khóe miệng, một bên gật đầu, hỏi: “Người hiện tại đang ở nơi nào?”

“Hiện tại đang ở Từ Ninh cung, giảng đạo và luyện đan phương cho Thái hậu.” Từ ma ma đáp.

Vệ hoàng hậu mỉm cười phân phó: “Ngươi tới Từ Ninh cung một chuyến, nói bổn cung biết Thái hậu tin đạo, cố ý an bài cho Vân Quang đạo trưởng một đạo đường ở gần Từ Ninh cung…”

Từ ma ma tuân lệnh lui về phía sau.

Vệ hoàng hậu ý vị thâm trường nháy mắt với Tần Cửu.

Tần Cửu hé miệng cười một tiếng, ánh mắt cười giống như trăng non, đơn thuần vô tội.

Để cho người cố ý nói ra tin tức Vân Quang đạo trưởng bị bắt vào Kinh Triệu Phủ cho Thái hậu nghe, là chủ ý của Tần Cửu.

Thái hậu tín nhiệm Vân Quang đạo trưởng, quả nhiên liền dễ dàng đưa bà ta từ Kinh Triệu phủ vào cung.

“Tiểu Cửu.” Vệ hoàng hậu lại một lần nữa xác nhận, nói: “Con có thể khẳng định được đan dược thật sự có vấn đề sao?”

Tần Cửu kiên định gật đầu một cái.

Chuyện này nàng có thể xác định, đan dược khẳng định là không thể dùng trong thời gian dài!

Vệ hoàng hậu vẫn tin tưởng Tần Cửu, cũng không nói thêm gì nữa, chuyển đề tài nói: “Tiểu Cửu, sau khi dùng bữa xong, con xem hết chỗ sổ sách kia đi.”

Tần Cửu: “…”

Nghĩ đến trên chỗ sổ sách kia có một đống các con số với chữ phồn thể, nàng đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng đều không ngon.

Mừng thọ Thái hậu là ngày hai mốt tháng mười.

Sáng sớm hôm đó, Tần thái phu nhân đại diện cho Tần gia mang theo con dâu Tô thị với Tần Hân cùng nhau tiến cung.

Các nàng tới Phượng Loan cung thỉnh an Vệ hoàng hậu trước, vừa mới bước vào chính điện, liền thấy Tần Cửu đang ngồi ở bên cạnh Vệ hoàng hậu.

Ánh mắt của mẹ chồng nàng dâu Tần thái phu nhân khó tránh khỏi rơi vào trên người nàng.

Mười ngày không gặp, Tần Cửu trở nên có chút khác so với lúc trước, làn da trắng nõn hơn ba phần, khí chất cũng xảy ra một ít thay đổi, thêm một chút điềm đạm tao nhã, khóe môi hơi nhếch lên, trông có vẻ dịu dàng thư thái, có vài phần khí độ cao quý của đích nữ trong các gia đình quý tộc.

Tâm tình Tần thái phu nhân có chút phức tạp.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Sau khi hành lễ với Vệ hoàng hậu, Tần thái phu nhân nhíu mày nói với Tần Cửu: “Cửu tỷ nhi, hôm nay con theo chúng ta trở về đi, đừng ở trong cung quấy rầy hoàng hậu nương nương nữa.”

Ngày hôm đó, sau khi Tần Cửu lao ra khỏi Vinh Hòa đường, Tần thái phu nhân bối rối, còn chưa kịp phản ứng, Tần Hân liền lo lắng nói: “Tổ mẫu, không phải tam muội muội đi tìm Hoàng hậu nương nương cáo trạng chứ?”

Vừa nghe Tần Hân nói như thế, Tần thái phu nhân càng tức giận, bà ta không tiến cung đón, mà muốn chờ Tần Cửu tự mình chịu thua, kết quả Tần Cửu không những không chịu nhượng bộ, mà cứ như vậy bình yên ở lại hoàng cung.

Giờ phút này khi nhìn thấy dáng vẻ Tần Cửu thân thiết ở bên người Vệ hoàng hậu như hai mẫu tử, sắc mặt của Tần thái phu nhân khó tránh khỏi lộ ra một tia xấu hổ lúng túng.

Bất luận như thế nào, hôm nay bà ta cũng đã nhìn thấy Tần Cửu, nếu không đón người đi thì không thể nói được.

Tần Cửu chỉ mím môi cười, không tiếp lời của Tần thái phu nhân.

Vệ hoàng hậu chậm rãi lấy nắp trà phủi bọt nổi trên nước trà, lạnh nhạt nói: “Tần thái phu nhân, ngươi có biết mình sai không?”