Chương 26: Rất quen thuộc

“…” Vẻ mặt của Tần thái phu nhân không hiểu gì nhìn về phía Vệ Hoàng hậu. Bà ta làm sai chỗ nào?

Một đám nữ quyến từ quý gia hoàng tộc đã đến Phượng Loan cung từ lâu, nghe thấy Vệ Hoàng hậu vừa nói như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp cao quý lộ ra một chút hứng thú.

Vệ Hoàng hậu lắc đầu, thở dài nói: “Xem ra còn chưa biết?”

Tô thị thầm than không ổn, dù sao nơi này chính là Phượng Loan cung, Hoàng hậu nói gì thì chính là như vậy, cứ phụ họa theo là được.

Chờ bọn họ đưa Tần Cửu về Hầu phủ rồi muốn dạy dỗ, muốn trừng phạt thế nào cũng được, đó là chuyện nhà của Hầu phủ, cho dù sau này Hoàng Hậu có phát hiện cũng không thể trách tội Hầu phủ.

Tô thị cười làm lành, nói: “Hoàng hậu nương nương, là thần phụ…”

Bà ta muốn nhận lỗi thay Tần thái phu nhân nhưng lại bị Vệ Hoàng hậu không hề khách khí ngắt lời: “Người đâu, đưa bọn họ đến chỗ quý phi đi.”

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Vệ Hoàng hậu không cho ba người Tần thái phu nhân chút thể diện nào.

Tần thái phu nhân, Tô thị và Tần Hân chỉ cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người giống như cây kim đâm lên mặt mình, làm cho gương mặt của bọn họ nóng lên.

Sắc mặt của Tần Hân cứng đờ, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đây là lần đầu tiên Tần Hân nhìn thấy Vệ Hoàng hậu sau khi Tần Cửu quay về, trước đây Vệ Hoàng hậu vẫn luôn coi Tần Hân là nữ nhi của muội muội, nhiều năm qua rất thân thiết với bọn họ, đây là lần đầu tiên Tần Hân bị Vệ Hoàng hậu đối xử lạnh nhạt như vậy.

“Tần thái phu nhân, Hầu phu nhân, Tần nhị cô nương, mời.” Một cô cung nữ gương mặt tròn trịa ôn hòa đưa tay làm động tác mời với ba người bọn họ.

“…” Tần thái phu nhân nháy mắt với Tần Cửu.

Tần Cửu cầm lấy khăn tay không ngừng lau những giọt nước mắt vốn không tồn tại, căn bản không nhìn Tần thái phu nhân: “Hu hu hu…”

“Tổ mẫu của ta tin Nhị tỷ, không tin ta…”

Bả vai của nàng khẽ run lên, dáng vẻ cực kỳ ấm ức.

Cung nữ có gương mặt tròn lại tiến gần đến ba người Tần gia nửa bước, nụ cười sâu hơn, trong đáy mắt lại một mảng lạnh như băng.

Tô thị có thể chắc chắn, nếu như bọn họ không đi, Vệ Hoàng hậu sẽ khiến cho bọn họ mất mặt hơn nữa.

Tô thị lén lút kéo cánh tay Tần thái phu nhân, ba người chỉ đành mang theo khuôn mặt xám xịt, đi sau cung nữ rời khỏi Phượng Loan cung.

Ba người chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên lưng bọn họ, bên tai vang lên tiếng cười nhạo và trào phúng rất khẽ của bọn họ.

Bước chân của Tần thái phu nhân lảo đảo. Lần này thể diện của Tần gia bọn họ mất hết rồi!

Hoàng hậu cũng không để ý đến ba người, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tần Cửu, tiểu nha đầu này thật thông minh.

Vừa rồi rõ ràng Tần thái phu nhân muốn Tần Cửu đứng ra cầu tình, Tần Cửu họ Tần, là cháu gái của bà ta, phớt lờ tổ mẫu là lỗi của nàng nhưng lúc này thì khác.

Không bao lâu sau, lại có không ít nữ quyến lục đυ.c đến Phượng Loan cung thỉnh an Vệ Hoàng hậu, trong chính điện càng ngày càng náo nhiệt.

Vệ Hoàng hậu trò chuyện cùng đám nữ quyến quý gia hoàng tộc một lát, thấy các cô nương trong điện càng ngày càng nhiều, bà ấy cười nói với Nhị công chúa: “Tân An, con mang mấy cô nương đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa giải sầu đi.”

Nhị công chúa Tân An năm nay mười lăm tuổi, mẹ ruột đã mất vì khó sinh, từ nhỏ đã được Vệ Hoàng hậu nuôi lớn.

Tân An mặc một cái áo choàng thêu trăm bông hoa hải đường, chân đi giày thêu hoa, tóc búi kiểu nguyệt kế, tướng mạo xinh đẹp dịu dàng, trên khuôn mặt như quả trứng ngỗng nở nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa.

Nàng ấy đứng dậy đáp một tiếng, lại đi cùng Tần Cửu dẫn một nhóm quý nữ ra khỏi Phượng Loan cung.

Gió thu hơi lạnh thổi đến, trong gió còn mang theo một mùi thơm thấm vào trong ruột gan.

Ngự Hoa Viên ngày thu mặc dù không có trăm hoa đua nở như ngày xuân nhưng cũng là cảnh đẹp muôn hoa khoe sắc, các loại cây hoa cúc, hoa quế, cây phù dung đang chờ để nở rộn, trong gió tràn ngập mùi hương hoa.

Các cô nương tụ tập tốp năm tốp ba chạy đi khắp nơi, có người tiếp tục tản bộ, có người đi bắt bướm, có người ngắm hoa, có người đi tới cái đình ven hồ ngồi xuống, chơi đủ mọi trò.

Tần Cửu ngồi ở trong đình, một cô nương mặc xiêm y màu hồng nhạt đi tới.

“Tần Tam cô nương.” Nàng ta tự nhiên hào phóng giới thiệu mình: “Ta ở Uy Viễn bá phủ, ở trong nhà cũng đứng thứ ba, nhũ danh là Kiều Nương.”

Vẻ mặt Tần Cửu rối rắm nhìn nàng ta.

Từ lúc Tần Cửu đi theo Vệ Hoàng hậu quay về kinh thành, Vệ Hoàng hậu có nói qua cho nàng về một vài phủ đệ trong kinh thành và mối quan hệ rối rắm phức tạp của bọn họ nhưng lúc nàng nghe thì đầu óc choáng váng, căn bản không nhớ được bao nhiêu.

Nàng lục tìm lại trí nhớ một chút, thật sự không nhớ nổi Uy Viễn bá phủ là nhà nào vì vậy chỉ vào hộp thức ăn cho cá bên cạnh, nói: “Cho cá ăn không?”

Vân Kiều Nương cười ngồi xuống bên cạnh Tần Cửu, tiện tay cầm một nắm thức ăn cho cá ném xuống hồ, hàng trăm con cá vẫy đuôi bơi về phía này...

Nàng ta thân thiết nói: “Tần Tam cô nương, ta đã không thích Tần Hân từ lâu rồi.”

Tuy rằng ngày đó không có nhiều người ở Thịnh Hoa Các chứng kiến trò khôi hài kia nhưng chuyện này làm người nghe thật sự sợ hãi, một truyền mười, mười truyền trăm, trong vài ngày ngắn ngủi đã truyền đến tai các quý nữ trong thành.

Chỉ là Vân Kiều Nương bỗng nhiên nghe được vài câu chuyện cũ, có người nói phụ mẫu ruột của Tần Hân là phạm nhân gϊếŧ người, cũng có người nói nàng ta là thiên sát cô tinh, khắc phụ, khắc mẫu lại khắc phu, cũng có người nói nàng ta và Nhị hoàng tử yêu nhau thật lòng, không sợ bị khắc, không phải nàng ta thì không cưới.

Tần Cửu: “...”

Vân Kiều Nương tự kể chuyện rồi lại tự mình tức giận: “Ngươi không biết đâu, Tần Hân luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn người khác, giống như chúng ta đều là phàm phu tục tử, chỉ có nàng ta là tiên nữ hạ phàm, cũng không biết đang đắc ý cái gì...”

Nàng ta căn bản không trông cậy Tần Cửu sẽ đáp lại, tự mình nói rất vui vẻ, cho đến khi một giọng nữ ngắt lời nàng ta: “Hoàng thượng tới!”

Vừa nghe thấy Hoàng thượng tới đây đã thu hút sự chú ý của nhóm quý nữ xung quanh đình, mọi người đều nhìn về hướng Đông Nam.

Cách đó mười trượng, Hoàng đế mặc long bào màu vàng cùng với mấy nam tử trẻ tuổi đi về phía này, thong dong đi trong sân vắng.

Ngoại trừ mấy hoàng tử lớn tuổi, Cố Trạch Chi của Đoan Mộc vương phủ đi cùng còn có một bóng người xa lạ.

Đó là một nam tử dị tộc tuấn lãng, thân hình cao lớn, ngũ quan sâu sắc, trong hốc mắt sâu là một đôi mắt màu xanh lam, xanh như biển rộng tựa như trời xanh, trên người tỏa ra nét đẹp hoang dã không giống như người Trung Nguyên.

Tân An và nhóm các quý nữ vội vàng tiến lên tiếp đón, tất cả mọi người đều quỳ gối hành lễ với Hoàng thượng.

Tâm trạng của Hoàng thượng hôm nay không tồi, cười khanh khách ý bảo mọi người miễn lễ.

Lúc này nhóm quý nữ mới tạ ơn đứng dậy. Lúc Tần Cửu đứng thẳng dậy vừa liếc mắt đã nhìn thấy Cố Trạch Chi.

Khóe môi Cố Trạch Chi mỉm cười, ôn tồn tao nhã, giống như một cây trúc cao và thẳng, phong thái rất tốt.

Nhìn thì dễ thân cận nhưng lại không dám làm càn trước mặt hắn.

Tần Cửu nở nụ cười với hắn, ngoan ngoãn chào hỏi: “Đại ca.”

Cố Trạch Chi nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nghe nói gần đây muội muội làm ra một món đồ chơi rất thú vị.”

Món đồ chơi? Tần Cửu ngẩn ra một chút, hắn đang nói đến khối rubik mà nàng làm cho Cố Trăn chơi đúng không?

Đối với yêu cầu nhỏ của cái đùi vàng này, Tần Cửu vội vàng nói: “Ngày mai… Lát nữa ta sẽ cho người mang đến cho đại ca một cái.”

Hai người cười cười nói nói, cực kỳ hòa hợp.

Ánh mắt của những người xung quanh bao gồm hoàng đế và Tân An nhìn hai người có chút kỳ lạ, hoàng đế nhíu mày.

Nhóm quý nữ ở đây đều đã từng nghe nói Tần Cửu gọi Tam công tử Đoan Vương là đại ca trong hội Vịnh Nhứ nhưng ít nhiều vẫn còn chút nghi ngờ, hai người này mỗi người ở một thế giới sao có thể dính dáng đến nhau cơ chứ?

Có người đang nhìn Cố Trạch Chi, cũng có người đang lén lút đánh giá nam tử dị tộc đứng bên tay trái hoàng đế, trong lòng cũng đoán được thân phận của người này.

Vài ngày trước, nhị vương tử Bắc Yến dẫn đầu đoàn sứ thần Bắc Yến đến Đại Kỳ, người này dám đi sóng vai với hoàng đế chắc chắn là nhị vương tử Gia Luật Loan.

Nghe nói, lần này vị nhị vương tử Bắc Yến đến Đại Kỳ là để hòa thân với Đại Kỳ, củng cố mối quan hệ giữa hai nước.

“Trạch Chi, đệ và Tiểu Cửu rất quen thuộc sao?”

Hoàng đế nhìn hai người, tò mò hỏi một tiếng. Cố Trạch Chi đã đến kinh thành được một thời gian ngắn, hoàng đế chưa thấy hắn bày ra vẻ mặt ôn hòa với cô nương nào như vậy.

Cố Trạch Chi nở nụ cười ôn hòa, gật đầu.

Tần Cửu: “…” Được rồi, nghe lời cái đùi vàng vậy.

Hoàng đế có chút đăm chiêu xoa nhẫn ngọc trên ngón tay cái.

Cố Trạch Chi sinh ra và lớn lên ở phương Bắc, chín năm trước mới đến kinh thành một lần, năm đó Cố Trạch Chi mới mười tuổi.

Năm đó, Cố Trạch Chi đi theo Đoan vương đợi ở kinh thành ba tháng rồi mới rời đi, hoàng đế cũng hiểu biết đôi chút về vị đường đệ nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi này.

Tính tình Cố Trạch Chi ôn hòa, năm mười tuổi đã có dáng vẻ giống như ông cụ non, cẩn thận tỉ mỉ, nụ cười tao nhã.

Hoàng đế chưa bao giờ thấy hắn thất thố, có đôi khi nhìn nụ cười trên mặt Cố Trạch Chi giống như một chiếc mặt nạ, ngược lại lúc nói chuyện với nha đầu Tần Cửu kia, hoàng đế chú ý tới chiếc ‘mặt nạ’ này dường như thả lỏng hơn một chút, chuyện này làm cho hoàng đế để ý.

Ba ngày trước, hoàng đế nhận được thư của Đoan vương.

Ở trong thư, Đoan Vương bày tỏ ông ấy nhất định sẽ điều tra rõ chuyện Cố Trạch Chi bị đuổi gϊếŧ, nếu thật sự là từ chỗ của thế tử Đoan Vương – Cố Thần, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Cố Trạch Chi.

Ngoài ra, Đoan vương còn trình tấu mong hoàng đế chọn cho Cố Trạch Chi một mối hôn sự.

Năm nay Cố Trạch Chi đã hai mươi tuổi, vốn nên đính hôn từ lâu nhưng thứ nhất là hắn luôn từ chối, thứ hai, thật ra Đoan vương cũng rất khó xử với chuyện hôn nhân của Cố Trạch Chi.

Năm đó, con trai lớn của Đoan Vương – Cố Thần thành thân khi vẫn chưa được lập làm thế tử, cưới một cô nương nhà quan tứ phẩm bình thường.

Nếu hiện tại chọn thê tử cho Cố Trạch Chi dòng dõi quá cao, chỉ sợ sẽ khiến mâu thuẫn của hai huynh đệ trở nên gay gắt, cũng sẽ làm cho nội bộ bất hòa.

Nhưng nếu chọn như thế tử, Cố Trạch Chi thân là con trai trưởng của thân vương, cưới cô nương nhà quan tam tứ phẩm thì không tương xứng.

Đến tận lúc này rồi, Cố Trạch Chi vẫn kéo dài không chịu đính hôn, thế tử đến tuổi này đã hai ba đứa con rồi, Đoan Vương bắt đầu nóng nảy.

Cố tình bản thân Cố Trạch Chi lại không vội, Đoan vương không còn cách nào khác chỉ có thể cầu xin hoàng đế.