Chương 24: Nguyên nhân

“Tiểu Cửu.”

Nhìn thấy Tần Cửu mới đi ngày hôm qua hôm nay lại trở lại, Vệ hoàng hậu vội vàng vẫy tay bảo nàng đi qua, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, là Tần gia khi dễ con sao?” Trong mắt Vệ hoàng hậu lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Tần Cửu thỉnh an, đi tới trước mặt Vệ hoàng hậu, cười tủm tỉm nói: “Dì yên tâm, con không bị khi dễ, muốn nói khi dễ, đó cũng là Tần Hân bị con “khi dễ”. Con tới chỗ người tránh đầu sóng gió.”

Cũng chỉ có nàng, mới có thể nói “tránh đầu sóng gió” đến lí lẽ hào hùng như vậy.

Vệ hoàng hậu bị Tần Cửu khơi lên lòng hiếu kỳ, nhướng mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tần Cửu cũng không nói dối bà, mang tất cả mọi chuyện đều nói ra hết một lần, trọng điểm là chỗ nàng oán hận Tần Hân như thế nào, quả nhiên, Vệ hoàng hậu nghe được vui mừng đến mức bật khóc.

Vệ hoàng hậu vươn tay như ngọc thạch xanh nhạt điểm một cái lên trán Tần Cửu , cười nói: “Con nha.”

Vệ hoàng hậu mặt mày hàm chứa nụ cười, trong lòng đắc ý: Tiểu Cửu không hổ là nữ nhi của muội muội, tính tình này cũng giống muội muội, không chịu thua thiệt bất kỳ ai!

Hồi tưởng lại, nha đầu Tần Hân kia hễ một chút chính là vẻ mặt đầy ủy khuất, muốn khóc nhưng lại không khóc, thật sự không phóng khoáng, với muội muội thật sự có sự chênh lệch quá lớn, mình cũng vậy, qua nhiều năm như vậy cũng không có nhìn ra!

Vệ hoàng hậu kéo tay Tần Cửu nói: “Tiểu Cửu, lần sau còn có chuyện như vậy, con cứ việc lên! Xảy ra chuyện gì, tự có bổn cung sẽ thay con làm chủ.”

Lời này của bà cũng giống y đúc như Tần Tắc Ninh nói lúc nãy, Tần Cửu nghe xong liền vui vẻ, đồng ý rất nhanh, nụ cười sáng ngời rực rỡ, không hề có thái độ nhăn nhó.

Vệ hoàng hậu lại nói: “Tiểu Cửu, con vừa nói Vân Quang đạo trưởng kia...”

Trong lúc nói chuyện, một thân ảnh nho nhỏ chạy tới, người chưa tới đã nghe thấy tiếng.

“Mẫu hậu, biểu tỷ.”

Người tới chính là Lục hoàng tử Cố Trăn vừa mới đi học từ ngự thư phòng trở về.

“Biểu tỷ, tỷ trở lại rồi à?” Cố Trăn vui vẻ kéo Tần Cửu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn tràn đầy vui sướиɠ.

“Tiểu Cửu, hôm qua Trăn nhi tan học thấy con không có ở đây, vẫn luôn buồn bã mất hứng.” Vệ hoàng hậu tươi cười phá lệ ôn nhu: “Còn nhắc tới một hồi lâu, hỏi con khi nào ‘trở về’.” Vệ hoàng hậu cùng Cố Trăn giống nhau đều nói là “Trở về”.

“Tiểu Cửu, con cứ an tâm ở lại trong cung.”

“Chờ tổ mẫu con biết mình sai ở chỗ nào, con mới nên trở lại đó.”

Vệ hoàng hậu cười nhẹ nhàng, nụ cười ung dung mà từ ái.

Tần Cửu cười tủm tỉm nói một câu: “Vâng ạ.” Ở trong cung thoải mái như vậy, lại không cần phải đấu trí đấu dũng với nữ chủ, nàng không ngại ở lâu một chút.

“Biểu tỷ, tỷ tới chơi Cửu Liên Hoàn với đệ đi.” Cố Trăn vội vàng phân phó tiểu nội thị đi lấy Cửu Liên Hoàn, ánh mắt lanh lợi trong suốt.

Cửu Liên Hoàn do chín cái vòng sắt nối liền thành chuỗi, đeo ở trên khung, Cố Trăn có một bộ Cửu Liên Hoàn trọn vẹn, cán khung có hình kiếm, cũng có hình hoa mai, hình đèn cung đình, hình hồ điệp, hình cá vàng vân vân.

Cố Trăn tuổi tuy nhỏ, nhưng rất thông minh, Cửu Liên Hoàn rất nhanh hoàn thành trong tay cậu bé, bánh bao đáng yêu tay linh hoạt cực kỳ, nhanh chóng hoạt động, hai ba cái liền cởi xuống một cái vòng.

“Thật giỏi.”

Tần Cửu vui tươi hớn hở cũng cầm một cái Cửu Liên Hoàn loay hoay, trong lòng cân nhắc có nên làm một khối rubik cho Cố Trăn chơi hay không.

Vệ hoàng hậu thần sắc ôn nhu nhìn biểu tỷ đệ hai người chơi, hỏi: “Tiểu Cửu, con vừa rồi nói Vân Quang đạo trưởng kia bị đưa đi Kinh Triệu phủ rồi sao?”

Tần Cửu gật đầu một cái: “Dì cũng biết Vân Quang đạo trưởng sao?”

“Đương nhiên biết.” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Những năm gần đây Vân Quang đạo trưởng ở trong kinh thành thanh danh lên cao, Thái hậu xưa nay tin tưởng, có một lần đi Huyền Thanh Quan dâng hương, đột nhiên bị bệnh đau đầu, Vân Quang vẽ một lá bùa giấy, đốt xong hòa vào trong nước cho Thái hậu uống, bệnh đau đầu của Thái hậu lập tức khỏi hẳn. Từ đó về sau, Thái hậu liền tin tưởng bà ta không nghi ngờ, thường xuyên gọi bà ta vào cung.”

Lúc này, Cố Trăn lại tháo xuống một cái vòng tròn, vẻ mặt mong đợi nhìn Tần Cửu, nhìn đến tâm Tần Cửu cũng đều mềm nhũn ra.

“Trăn nhi thật lợi hại!”

Tần Cửu vội vàng vỗ tay khen ngợi cậu bé, lại sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé. Cố Trăn ngượng ngùng nở nụ cười, mím cái miệng nhỏ nhắn, nam đồng mới bốn tuổi nhã nhặn nhu thuận lại đáng yêu.

Vệ hoàng hậu cười càng ôn nhu.

Cố Trăn lại vui vẻ chơi Cửu Liên Hoàn, Tần Cửu nhìn về phía hoàng hậu tiếp tục đề tài lúc trước: “Dì, Vân Quang đạo trưởng thật sự có năng lực đấy sao?”

Nàng như thế nào cảm thấy Vân Quang đạo trưởng nhìn không đáng tin như vậy?

Có điều không thể tưởng tượng nổi là “xuyên thư” làm thí nghiệm, Tần Cửu cũng không có từ nào để biểu thị là muốn tin tưởng khoa học.

Chẳng qua, nàng tin tưởng ngoại thế cao nhân chân chính có năng lực sẽ không dễ dàng bị Tần Hân lừa gạt được.

“Cùng lắm thì chỉ là một cái yêu đạo mà thôi.” Vệ hoàng hậu khẽ nhíu mày, khinh thường nói.

Nhắc tới Vân Quang đạo trưởng, trong lòng Hoàng hậu cũng không quá thoải mái, vốn có mấy lời bà giấu ở trong lòng không thể nói với ai, hiện tại Tần Cửu ở chỗ này, liền nhịn không được nói ra: “Thái hậu tín nhiệm Vân Quang thì thôi, bổn cung cứ coi như không nhìn thấy gì cả. Nhưng hết lần này tới lần khác Vân Quang tiến cống một ít đan dược đan phương cho Thái hậu, Thái hậu có được đan dược, nhất định phải để cho Hoàng thượng ăn mới thôi!”

“Hoàng thượng tính tình tốt, không lay chuyển được Thái hậu, cũng chỉ có thể nghe theo mà ăn.” Vệ hoàng hậu càng nói càng giận, đôi tay được bảo dưỡng quanh năm gắt gao nắm chặt chiếc khăn: “Một năm trước, từ lúc bắt đầu dùng những đan dược này, long thể Hoàng thượng cũng càng ngày càng kém, hết lần này tới lần khác Thái hậu còn làm như không thấy, kiên trì nói những đan dược này có thể kéo dài tuổi thọ!”

“Mấy ngày trước, Vân Quang lại tiến cung, lần này cho Thái hậu một tờ đan phương, nói cái gì rất mơ hồ, cái gì có thể trị bệnh nan y của Hoàng thượng, Thái hậu như nhặt được bảo vật, kêu người luyện thành đan cho Hoàng thượng ăn.”

Tần Cửu nghe vậy mắt hạnh khẽ mở, nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

Thì ra hoàng đế vẫn luôn ăn đan dược?!

Tần Cửu trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nhớ tới trong tiểu thuyết giống như đã từng đề cập qua một điều, nói là hoàng đế mê luyến đan phương tiên thuật, ngày ngày ăn đan dược, sau đó đối với triều chính càng bỏ mặc không quan tâm, may mà có Nhị hoàng tử Cố Cảnh giúp đỡ xử lý triều chính...

Thế nhưng, nghe ý tứ trong lời nói của Vệ hoàng hậu, hoàng đế không giống như là “mê luyến” đan dược đến mức không thể tự kiềm chế dáng vẻ.

Tần Cửu biết đan dược cổ đại đa số do chu sa luyện chế, chu sa có độc, trong lịch sử không thiếu hoàng đế vì theo đuổi tuổi thọ bất tử mà ăn đan dược, nhưng những hoàng đế kia cũng không sống được lâu.

“Dì!” Tần Cửu hơi nhíu mày, hỏi: “Người có cho thái y xem qua đan dược không?”

“Thái y trước đó đều thử độc qua rồi.” Vệ hoàng hậu thở dài nói.

Đồ ăn ăn vào miệng Hoàng đế đều là do chuyên gia kiểm tra thử độc, đan dược cũng giống như vậy, nếu không phải họ khẳng định những đan dược kia không có độc, Vệ hoàng hậu như thế nào cũng sẽ không thỏa hiệp.

Vệ hoàng hậu lo lắng nhíu mày.

Mười bốn năm trước, lúc Hoàng đế còn là thái tử, từng suýt nữa bị Tiên đế phế. Về sau là nhờ các văn võ bá quan lần nữa cầu xin xem xét lại, Tiên đế mới miễn cưỡng không có hạ chiếu thư phế thái tử kia, nhưng cũng vì vậy hoàng đế mới bị giam cầm ba năm, thậm chí trong đó có một lần bị Tiên đế nhốt ở trong chuồng ngựa khoảng hơn nửa năm.

Ba năm kia, cuộc sống của bọn họ rất không dễ chịu, trưởng tử của bà chết non, hoàng đế cũng là bởi vì đủ loại tham vấn kia làm tổn thương căn cơ, long thể yếu hơn người thường không ít.

Bất quá, thái y cũng nói, chỉ cần dưỡng long thể tốt, tuổi thọ Hoàng đế cũng có thể như người bình thường.

Nhưng từ một năm trước lúc bắt đầu dùng đan dược đến bây giờ, Hoàng đế long thể chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng kém, thường xuyên thức trắng đêm khó ngủ, gần đây trên lưng còn sinh mủ lở loét.

Vệ hoàng hậu càng nghĩ càng sầu, trái tim cũng thắt chặt lại.

Tần Cửu cân nhắc dùng từ nói: “Dì, đan dược này có chứa vi độc hay không? Ăn một lần không sao, ăn hai lần cũng không sao, nhưng nếu ăn trong thời gian dài, độc tố này sẽ tích góp từng chút một trong cơ thể. Cho nên, lúc thái y thử độc mới không tìm ra vấn đề gì, nhưng hoàng thượng ăn lâu ngày rồi, nhược điểm này liền sẽ lộ ra.”

Tần Cửu nói những lời này, Vệ hoàng hậu làm sao không nghĩ tới, thần sắc ngưng tụ.

Bà ấy cũng suy đoán như vậy, cũng đã nói với Thái hậu, nhưng Thái hậu không tin, không phải nói là Hoàng đế ăn ít đan dược, cho nên nặng nề mãi không khỏi. Mà Hoàng đế hiếu thuận, không muốn Thái hậu lo lắng, cũng chỉ có thể tiếp tục ăn đan dược.

Vệ hoàng hậu khẽ thở dài, nói: “Bổn cung đã cho người cầm mấy viên đan dược, lặng lẽ đi cho đại phu dân gian xem qua rồi.”

Tần Cửu suy nghĩ một lát, như có điều suy nghĩ nhếch khóe môi lên, vừa muốn nói chuyện, lúc này, Cố Trăn đang vùi đầu giải Cửu Liên Hoàn phát ra một tiếng hoan hô sung sướиɠ: “Cửu biểu tỷ, tỷ mau nhìn mau nhìn, đệ tháo ra được rồi!”

Ánh mắt Cố Trăn đen nhánh sáng ngời, nụ cười sáng lạn kia giống như tia sáng mặt trời soi sáng trong mây đen, có thể thổi tan hết thảy lo lắng.

“Trăn nhi thật lợi hại!” Tần Cửu lại vỗ tay cổ vũ cho Cố Trăn, sau đó quơ quơ Cửu Liên Hoàn trên tay nói: “Trăn nhi, nhưng mà tỷ mới giải được một cái vòng, đệ tới dạy tỷ có được hay không?”

“Được!” Cố Trăn ưỡn cái ngực nhỏ, dùng ngón tay mập mạp chỉ vào Cửu Liên Hoàn của Tần Cửu: “Biểu tỷ, tỷ phải như vậy...”

Cậu bé nghiêm túc giải thích với Tần Cửu, một bộ dáng tiểu tiên sinh, khóe môi nhếch lên cao cùng gò má nhuộm đỏ bởi ánh nắng, biểu hiện ra hưng phấn trong lòng cậu bé.

Vệ hoàng hậu mỉm cười nhìn đôi biểu tỷ đệ ở chung hòa hợp này, tích tụ trong lòng tiêu tán một chút, ánh mắt càng nhu hòa.

Ngoài cửa sổ gió thu thổi từng trận, thổi đến cành lá phát ra tiếng xào xạc, không khí Phượng Loan cung thanh thản mà ấm áp.

Ngày hôm đó Tần Cửu liền ở lại trong cung, vẫn luôn ở thiên điện Phượng Loan cung.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Cửu dương dương tự đắc ở trong cung, mỗi ngày hoặc là bồi Vệ hoàng hậu nói chuyện, hoặc là mang theo Cố Trăn chơi, hoặc là tự mình đọc sách, ngày ngày trôi qua vui đến quên cả trời đất.

Vệ hoàng hậu cố ý phân phó thái y làm cao bôi ngoài da cho nàng, mỗi ngày nàng đều bôi, một ít sẹo cũ lâu năm trên người cũng dần dần phai nhạt không ít, da thịt bởi vì nhiều năm dầm mưa dãi nắng mà hơi thô ráp cũng trở nên mịn màng.

Nàng còn bớt chút thời gian vẽ ra bản vẽ của rubik, nhờ Vệ hoàng hậu sai thợ thủ công đi chế tác.

Tần Cửu chỉ đưa ra một bản vẽ đơn giản, mặt trên vẽ hình khối rubik, lại ghi rõ kích thước và cách chơi đại khái của các bộ phận, mới chỉ ba ngày ngắn ngủi, thợ thủ công đã làm ra khối rubik.