Chương 21: Mệnh quý

Tần Hân âm thầm nhìn thoáng qua Vân Quang đạo trưởng một cái, tỏ ý bảo bà ta đừng nói lung tung.

Vân Quang đạo trưởng: “…”

Trong lòng bà ta ngầm bực bội Tần Hân, nếu không phải bị Tần Hân bắt được nhược điểm mà lấy cớ uy hϊếp, làm sao bà ta có thể đồng ý làm một việc tốn công vô ích như này chứ!

Hiện giờ bước vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bà ta muốn nói rằng chính mình đã tính sai rồi, đó chính là tự đạp đổ bảng hiệu còn tự vả miệng đôm đốp!

“Bần đạo tuy học nghệ không tinh, nhưng vẫn biết chút ít về xem bát tự.”

Ý tứ của Vân Quang đạo trưởng là bà ta không nhìn sai đâu.

Bà ta thở dài, nhìn Tần Cửu rồi giở giọng điệu trách trời thương dân nói: “Tần Tam cô nương, bần đạo biết người không tin, nhưng việc đã đến nước này, mong rằng người đừng vô cớ gây sự nữa.”

Vân Quang đạo trưởng vẫy vẫy phất trần, phất tay áo bỏ đi: “Bần đạo xin cáo từ trước.”

Tần Cửu tất nhiên sẽ không để đối phương đi dễ dàng như thế, cười tủm tỉm chặn lại đường đi của bà ta mà hỏi đến cùng: “Đạo trưởng, bà còn chưa trả lời ta, Nhị tỷ của ta rốt cuộc là mệnh quý hay mệnh tiện?”

“Quý không sao tả xiết.” Vân Quang đạo trưởng quả quyết nói.

Tần Cửu đi theo lại hỏi: “Còn quý hơn cả Thái Hậu nương nương sao?”

Trên đời này lại có nữ nhân dám nói mệnh của mình quý hơn cả Thái Hậu à! Vân Quang đạo trưởng giật mình trong lòng, không chút do dự mà phủ nhận nói: “Đương nhiên không phải. Tần tam cô nương ăn nói cẩn thận, chớ bất kính…” với Thái Hậu nương nương.

“Vậy thì thật kỳ lạ.” Tần Cửu trực tiếp ngắt lời bà ta, nghi hoặc mà nhíu nhíu mày, “Bát tự của ta xấu như vậy, chỉ nhìn một cái đã làm hỏng bức tranh vốn định dâng cho Thái Hậu, Nhị tỷ lại mang bát tự của ta những mười năm…”

“Tần Cửu!”

Tần Hân theo bản năng mà gọi tên Tần Cửu.

Tần Cửu vốn dĩ không để ý đến nàng ta, tự mình nói hết câu: “Thế tại sao lại không ảnh hướng đến quý mệnh của tỷ ấy vậy?”

“...” Sắc mặt Tần Hân thay đổi, thân thể mềm mại không khống chế được mà hơi run rẩy. Tần Cửu thế mà thật sự nói ra rồi!

Từ lúc bốn tuổi Tần Hân đã được nuôi dưỡng ở Hầu phủ, trong mười năm qua sống như cành vàng lá ngọc, cuộc sống ti tiện đời trước đã cách xa nàng ta rồi, xa đến mức như thể chỉ là một cơn ác mộng.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh nàng ta khi nói chuyện đều rất hòa nhã lễ độ, quanh co lòng vòng, dù là hận ai đến ngứa răng, sau lưng tính kế tới lui, nhưng mặt luôn luôn mang vẻ “ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt”.

Nàng ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, một hai phải vạch mặt nhau ở trước nhiều người như thế!

Tần Hân oán hận mà trợn mắt nhìn Tần Cửu.

Kiếp trước năm Tần Cửu tám tuổi trở về Hầu phủ, mà nàng ta lại không thể không rời đi, hai người bọn họ chỉ gặp nhau đúng một lần, sau khi nhìn thấy Tần Cửu, Tần Hân liền vĩnh viễn khắc sâu gương mặt ấy ở trong lòng.

Mặt mày của thiếu nữ mười bốn tuổi ở trước mắt với thiếu nữ tám tuổi ở kiếp trước vẫn tương tự như thế, nhưng lại không quá giống nhau.

Nét cười trong trẻo của nàng thật xinh đẹp, thật thong dong, thật nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn không biết lời nói của mình khác người như thế nào.

Tần Hân trong lòng như có lửa đốt, cả người kéo căng ra.

Tần Cửu tựa như không cảm giác được hận ý trong mắt Tần Hân mà lộ ra biểu tình thích thú.

Dù sao nàng đã bất chấp tất cả, hơn nữa nữ chủ cũng đã bày mưu tính kế để đối phó chính mình, nếu tiếp tục nhịn thì chẳng phải là tự biến bản thân thành cái bậc cửa mặc cho nữ chủ dẫm sao!

Tần Cửu ý cười càng sâu, cười đến hết sức ác liệt, cố ý hỏi: “Nhị tỷ, muội nói có đúng hay không?”

Các quý nữ xung quanh lộ ra thần sắc khác nhau, có kinh ngạc, có khó hiểu, có đã tưởng tượng ra cả một vở kịch trong đầu, nhìn hai người Tần Cửu cùng Tần Hân với ánh mắt càng thêm vi diệu.

Tần Hân tức giận đến nỗi tay phát run.

Lúc này, nàng ta giống như đang đứng ở bên bờ vực thăm, nếu tiến thêm một bước chính là vực sâu vạn trượng.

Chuyện về sinh thần bát tự đã rất khó giải thích, nếu nàng ta tự nhận mệnh còn còn quý hơn Thái Hậu thì đó chính là tìm chết!

Nàng ta không dám, Vân Quang đạo trưởng cũng không dám.

Thái Hậu là trời sinh mang phượng mệnh, ở Đại Kỳ sẽ không tìm ra được người tôn quý hơn bà ấy, bao gồm cả đương kim Hoàng Hậu.

Vân Quang đạo trưởng thầm đồng cảm: Tần Cửu này đúng là nhanh mồm dẻo miệng, thật sự là quá khó giải quyết.

Vân Quang đạo trưởng không biết Tần Hân có thật là dùng sinh thần bát tự của Tần Cửu hay không, bây giờ sự tình đã tới nước này, bà ta cũng không hỏi han được nữa…

Trong lòng bà ta vội vàng cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Là bần đạo học nghệ không tinh, xác thật là nhìn sai rồi.”

Những lời này gần như dùng hết sức lực toàn thân của vị đạo cô đây.

Bà ta biết rằng sau hôm nay, thanh danh mười mấy năm qua tích góp được sợ là sẽ bị huỷ hoại hơn phân nửa.

Mà ngay lúc này, bà ta cũng chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng mà cứu vãn một chút.

Bà ta làm bộ làm tịch mà bấm ngón tay tính toán, thở dài nói: “Bát tự của Tần tam cô nương quả thực không tốt, nhưng trong bát tự lại có tướng quý nhân, năm nay gặp được Thiên Ất, gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa phúc nên lúc này mới được hóa giải. Bởi vì tướng mạo của cô nương thật sự rất hiếm thấy, trăm năm khó gặp được một lần nên làm cho bần đạo nhất thời nhìn sai.”

“Thì ra là thế!” Tần Cửu như gặp được chuyện lạ mà gật gật đầu, cười càng thêm xán lạn: “Vậy còn bức ‘Tây Vương Mẫu’ thì sao?”

Vân Quang đạo trưởng hơi nghẹn một chút, miễn cưỡng duy trì phong thái tiên phong đạo cốt, nói: “Đương nhiên không bị sao cả.”

“Thế thì ta an tâm rồi.” Tần Cửu vỗ ngực mà thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi ta thật sự rất sợ đó.”

Dáng vẻ ngây thơ vô tội của nàng làm Vân Quang đạo trưởng tức giận đến trợn trừng mắt, thầm nghĩ: Nàng sợ? Nàng sợ gì chứ?! Nàng toàn gây chuyện làm khó dễ, muốn sợ cũng phải là ta sợ đó!

Vân Quang đạo trưởng không dám lại ở lâu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trở về đạo quán lại cẩn thận nghĩ xem nên cứu vãn thanh danh của bản thân như thế nào.

Sắc mặt Tần Hân càng khó nhìn.

Nàng ta hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt của những người xung quanh, từ khi trọng sinh tới nay thì đây là lần đầu tiên nàng ta rơi vào tình huống khó xử như vậy.

“Bần đạo cáo từ.” Vân Quang đạo trưởng lại xin cáo từ lần nữa.

Đáng tiếc, hôm nay hình như bà ta ra đường mà quên tự xem cho chính mình một quẻ, vừa nói dứt câu thì một giọng nam điềm đạm bình tĩnh vang lên: “Bắt bà ta lại!”

Mọi người dồn dập nhìn về người vừa phát ra tiếng nói, cũng chính là Cố Trạch Chi.

Cố Trạch Chi vẫn ngồi ở vị trí cũ, phong thái ưu nhã tự nhiên, tựa như dương liễu trong gió xuân, lại sừng sững như núi cao, ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trong tay.

Cố Trạch Chi khẽ mỉm cười, ôn nhuận như ngọc, nói: “Tính không đúng mà còn ăn nói lung tung, e rằng là một kẻ lừa đảo, tốt nhất nên đưa đến Kinh Triệu Phủ cẩn thận thẩm vấn đi.”

Lúc Cố Trạch Chi đến kinh thành cũng không dẫn theo ai, vẫn là sau khi vào kinh hoàng đế ban cho hắn hai tên thị vệ, bây giờ Cố Trạch Chi ra lệnh, hai thị vệ đó lập tức tiến lên, ôm quyền hành lễ với Cố Trạch Chi, chần chờ mà nhận lệnh.

Vân Quang đạo trưởng quả thực sắp điên rồi, cuối cùng không thể duy trì được dáng vẻ thế ngoại cao nhân nữa, thanh âm khẽ run mà nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?!”

“Đúng vậy, hoàng thúc.” Cố Cảnh khôi phục lại tinh thần, hắn tiến lên một bước, ân cần mà bảo vệ Tần Hân ở sau lưng rồi khuyên nhủ Cố Trạch Chi: “Vân Quang đạo trưởng từ trước đến nay luôn được Hoàng tổ mẫu tín nhiệm, Hoàng tổ mẫu thường xuyên triệu bà ta vào cung để giảng đạo, huống chi bà ta cũng khá có tiếng tăm ở kinh thành, vẫn luôn bói toán rất linh nghiệm, đạo pháp lại cao thâm.”

“Thỉnh hoàng thúc suy nghĩ kỹ rồi mới định đoạt!”

Cố Trạch Chi lại cười nói: “Đích thị bởi vì Thái Hậu nương nương tín nhiệm vị đạo trưởng này nên mới không thể nhân nhượng.”

“Đúng thế.” Tần Cửu ôm chặt đùi vàng mà vội vàng phối hợp. “Không thể để người đời nói Thái Hậu nương nương lại đi tín nhiệm vào một cái yêu đạo, thế thì chẳng phải muốn Thái Hậu mang tiếng là quen biết một người có lai lịch bất minh sao.”

Nàng đã quyết định rồi.

Nàng đã đắc tội cả nam chủ lẫn nữ chủ, lúc này e rằng bọn họ chỉ muốn diệt trừ nàng thật nhanh, về sau nàng chỉ có thể ôm đùi vàng thôi.

Dù sao thì đùi vàng này còn mấy năm nữa mới đi đời nhà ma, không ôm thì phí lắm!

Cố Trạch Chi tùy ý mà phất tay. Hai tên thị vệ liền áp giải Vân Quang đạo trưởng đi, bà ta muốn kêu gào nhưng lại sợ làm hỏng hình tượng cao nhân của chính mình, trên mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ nói một câu “Bần đạo không thẹn với lương tâm”.

Mọi người đều im lặng.

Bọn họ đều không ngốc, ai cũng có mắt cả, chuyện xảy ra hôm nay liên tục biến đổi bất ngờ làm họ xem đến mù mà mù mờ, nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì đều có thể xâu chuỗi được một số chuyện.

Hiện giờ Tần gia tuyên bố với bên ngoài rằng Tần Hân là thân sinh của nhị phòng phu nhân Tô thị.

Nhưng mà có vẻ đây là một lời nói dối khác của Tần gia, dùng dối trá mới che giấu dối trá cũ trước đây, vậy chẳng lẽ Tần gia có việc xấu muốn giấu giếm sao?

Còn nữa, Tần Cửu luôn miệng nói phụ mẫu thân sinh của Tần Hân đã phạm tội gϊếŧ người lại là chuyện gì nữa?!

Việc này e là có chỗ dấu giếm!

Các quý nữ thản nhiên trao đổi ánh mắt với nhau. Trong thủy các lúc này đều là các quý nữ ngày thường có quan hệ không tồi với Tần Hân, nhưng trong tình huống bây giờ, các nàng dù muốn hỏi cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

“Khụ.” Anh Lạc quận chúa ho nhẹ một tiếng, hoà giải nói. “Hân muội muội, chúng ta tiếp tục vẽ tranh đi.”

Cuộc hội xướng này là do Anh Lạc quận chúa tổ chức, nếu thật sự xảy ra chuyện, người mất mặt không chỉ có Tần Hân, mà còn có nàng ta nữa!

Anh Lạc quận chúa nhanh nhẹn mà trở lại đề tài cũ, giống như các nàng vẫn luôn ở đây vẽ tranh rồi ngắm tranh mà chưa có sự tình Vân Quang đạo trưởng vậy.

Các quý nữ hai mắt nhìn nhau rồi đều cho Anh Lạc quận chúa chút mặt mũi, mặc kệ trong lòng các nàng có tò mò đến đâu thì hiển nhiên lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để hỏi thăm.

Chỉ có thể đợi chút nữa mới nói tiếp vậy…

Cố Cảnh mím chặt môi mỏng, thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.

Hắn đường đường là Nhị hoàng tử, sinh ra đã cao quý không gì sánh bằng, được người người tôn kính, còn chưa từng bị mất mặt ở trước nhiều người như vậy đâu, hắn nhìn về phía Tần Hân không khỏi có chút bực bội.

Tần Hân bị hắn nhìn như thế, trong lòng càng run rẩy.

Nàng ta sợ.

Từ lúc trọng sinh vào mười năm trước cho tới nay, nàng ta đã tự nói với chính mình tuyệt đối không thể thua Tần Cửu, không, nên nói là Tần Cửu ở đời trước, cho nên nàng ta đã chủ động tiếp cận Nhị hoàng tử.

Để cho Nhị hoàng tử thích mình, nàng ta đã hiểu rõ tính tình của hắn, biết hắn là một người thích sĩ diện nên bây giờ nhất định đang bực dọc nàng ta làm cho hắn mất mặt.

Nàng ta không thể làm cho hắn chán ghét mình.

Con ngươi Tần Hân chớp lóe lúc sáng lúc tối.