Chương 22: Tố cáo

“Điện hạ…”

Nàng ta nhẹ nhàng kêu một tiếng, dường như muốn đi về phía hắn nhưng lại bất giác lui về phía sau một bước. Nàng ta vừa nhìn thấy trong mắt Cố Cảnh đang phủ một lớp sương mù mỏng, vẻ mặt không thể giấu nổi sự tổn thương bên trong, thật sự rất đáng thương.

Nàng ta đưa tay lên che trán, loạng choạng đến nỗi nghiêng người qua một bên…

“Hân nhi!”

Vốn dĩ còn đang tức giận, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tần Hân như vậy Cố Cảnh liền trở nên hoảng hốt, vội chạy tới đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của Tần Hân, quan tâm nói: “Hân nhi, muội không sao chứ? Hân nhi…”

Đôi mắt Tần Hân nhắm chặt nhẹ nhàng tựa vào l*иg ngực ấm áp của hắn, lông mi khẽ run, sự bất an trong lòng nàng ta cuối cùng cũng được giải toả.

Tần Hân hôn mê khiến cho Thuỷ Các trở thành một mớ hỗn độn.

Các quý nữ xì xào bàn tán qua lại, có người hầu được cử đi lấy muối thơm, có người thì đi bưng ghế, cũng có người chạy đi hỏi ý kiến Anh Lạc công chúa xem cô ta có muốn gọi đại phu hay không…

Cố Cảnh thuận thế ôm eo Tần Hân, bế nàng ta lên rồi đặt trên chiếc ghế do người hầu bê tới, trong lòng lo lắng nhưng cũng không quên liếc nhìn Tần Cửu một cái, trong mắt tràn đầy căm ghét.

Tần Cửu: “…”

Thôi kệ đi, dù sao thì nàng cũng là nữ phụ độc ác mà, đã ghét rồi thì ghét thêm một chút cũng chả sao đâu… không sao!

“Tiểu nha đầu, pha trà cho ta.” Lúc này, Cố Trạch Chi ra lệnh.

Pha trà? Tần Cửu lúc này mới hoàn hồn, trong lòng thầm nghĩ: Vị tổ tông này thật biết cách sai người khác!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Cửu thuận tay cầm lấy ấm trà rồi tự an ủi bản thân, dù sao hôm nay nàng cũng ôm được đùi vàng rồi, pha trà thì pha trà thôi.

Tần Cửu tuỳ ý rót cho hắn một chén trà rồi nói: “Đại ca, mời uống trà.” Thái độ trông cực kỳ qua loa lấy lệ.

Sau đó, nàng cũng tự rót cho mình một chén.

Cố Trạch Chi nhìn thấy dáng vẻ cười ngây ngô một mình của Tần Cửu, cúi xuống lại nhìn thấy chén trà vẩn đυ.c trước mặt làm hắn không thể nhịn cười, ánh mắt sáng lên: “Tiểu nha đầu, trà này không uống được rồi.”

Khuôn mặt đang đắm chìm trong tách trà của Tần Cửu dần ngẩng lên, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội. Chỉ là một chén trà thôi sao lại không uống được?!

Cố Trạch Chi vừa hất tay một cái, lập tức có người hầu liền mang bộ ấm trà đầy đủ lên.

Cố Trạch Chi bắt đầu pha trà một cách điêu luyện, đầu tiên là rửa tay, tráng ấm chén, chia trà, rửa trà và cuối cùng là pha… Động tác của hắn ưu nhã linh hoạt nhưng lại rất sạch sẽ gọn gàng, như nước chảy mây trôi, trông giống đang thực hiện một nghi thức nào đó hơn là đang pha trà.

Tần Cửu đột nhiên cảm thấy trà nàng pha vừa rồi quả nhiên không phải là “Trà”.

Một lát sau, một chén trà trong veo cùng với mùi hương thoang thoảng được đẩy đến trước mặt Tần Cửu.

Cố Trạch Chi nhếch mày nói: “Mời uống trà.”

Không cần hắn mời, Tần cửu đã bưng chén trà lên, nhấp thử một ngụm, mi mắt khẽ rung lên.

Hương thơm ngào ngạt nhưng lại trong veo, vừa đến đầu lưỡi sẽ cảm thấy hơi đắng và chát… đâu có khác gì so với trà mà nàng pha đâu!

Những người xung quanh hoặc là nhìn Tần Cửu và Cố Trạch Chi, hoặc là nhìn Cố Cảnh và Tần Hân, khẽ thì thầm to nhỏ với nhau.

Cố Cảnh nhíu mày suy nghĩ, xem ra không thể ở đây thêm được rồi.

Hắn lần nữa bế Tần Hân lên sải bước rời khỏi Thuỷ các, Tần Sanh cũng đi theo sát phía sau, còn không quên ra lệnh cho người hầu của Tần Hân: “Thư Hương, ngươi trở về phủ bẩm báo cho tổ mẫu đi…”

Đám người vội vàng rời khỏi thuỷ các, bỏ lại hai cặp mắt đang ngơ ngác nhìn nhau.

Trong khi Cố Cảnh đưa Tần Hân về phủ Trung Nghĩa Hầu thì Tần thái phu nhân đang đứng chờ đợi trong lo lắng.

Thật may là Tần Hân đã tỉnh trên đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta tái nhợt, thân thể yếu ớt dựa vào lòng Cố Cảnh, trông giống như một nụ hoa nhỏ yếu ớt mềm mại trên cành.

Tần thái phu nhân đau lòng đến nỗi không đợi nàng ta hành lễ xong đã tiến đến kéo tay nàng ta lại, quan tâm hỏi: “Hân nhi, Thư Hương nói con ngất xỉu… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con đừng dọa tổ mẫu.”

“Tổ mẫu.”

Vừa nhìn thấy Tần thái phu nhân, Tần Hân liền tỏ ra uất ức trong lòng, hai mắt đỏ hoe để lại những giọt nước mắt đọng trên mi, nàng ta không nói lời nào.

Trái tim Tần thái phu nhân đau như bị ai bóp nghẹt vậy, vội vàng nói: “Hân nhi, con mau nói cho tổ mẫu biết, con khó chịu ở chỗ nào, hay là có ai bắt nạt con?”

“Con, con không sao ạ.” Tần Hân suy yếu mà lắc đầu, khóe mắt càng đỏ hơn, những giọt nước mắt sắp không chịu đựng nổi mà rơi xuống.

“Không sao gì mà không sao! Nhị tỷ à tỷ tỷ vừa bị ngất xỉu đó.” Tần Sanh bất bình mà nói: “Tổ mẫu, đều do đồ quê mùa… Đều do Tam tỷ! Là tam tỷ khiến nhị tỷ ngất xỉu!”

“Tứ muội, muội đừng nói nữa…”

“Nhị tỷ à, rõ ràng là tỷ bị oan mà.” Tần Sanh tức giận nói, “Tổ mẫu, người không biết sao, hôm nay Tam tỷ ở Thịnh Hoa Các, trước mặt nhiều người như vậy nói cha mẹ nhị tỷ là kẻ gϊếŧ người, nói nhị tỷ là sao chổi, còn nói tất cả đều đúng với tử vi ngày sinh của nhị tỷ.”

Tần Sanh càng nói càng giận khiến khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Tổ mẫu, tam tỷ thật sự điên rồi, không coi mặt mũi Tần gia chúng ta ra gì cả!”

“Con có ý tốt đưa tỷ ấy đi Thịnh Hoa Các chơi, vậy mà tỷ ấy vẫn muốn gây sự!”

“Từ giờ trở đi con làm gì còn mặt mũi nào mà dám ra ngoài gặp mọi người nữa.”

Tần Hân vẫn luôn cúi đầu lắng nghe, những giọt nước mắt ấm ức cuối cùng cũng không chịu đựng được mà trượt xuống gò má, trông rất đáng thương.

Nàng ta nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, không liên quan đến tam muội, đều là lỗi của con…”

Tần thái phu nhân ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Tần Hân, nhẹ nhàng dỗ dành.

Cố Cảnh cũng cảm thấy đau lòng thay nàng ta.

Ngoại trừ đau lòng, hắn càng thêm tức giận hơn, người mất mặt hôm nay không chỉ có Tần Hân, mà còn có hắn.

Hắn đương nhiên sẽ không trách Tần Hân, dù sao Tần Hân cũng vô tội, lại ngay trước mặt nhiều người mà phải chịu oan ức như vậy.

Đây đều là lỗi của Tần Cửu.

Cố Cảnh trầm ngâm suy nghĩ, Tần Cửu chắc chắn ỷ vào việc được Vệ hoàng hậu chống lưng, cố ý tát vào mặt hắn!

Còn có Cố Trạch Chi cũng vậy…

“Tần Cửu đâu?” Tần thái phu nhân tức giận hỏi.

“Vẫn còn ở Thịnh Hoa Các ạ.” Tần Sanh nghiến răng nghiến lợi nói, “Hừ, tỷ ấy đúng thật là không biết xấu hổ mà.”

Tần thái phu nhân nghiêm mặt, vẻ mặt âm trầm như nước, lạnh giọng ra lệnh: “Thôi ma ma, ngươi tự mình đến Thịnh Hoa Các đem Tần Cửu về đây cho ta!”

Vừa nói bà ta vừa nhẹ giọng dỗ dành Tần Hân: “Hân nhi, đừng khóc nữa, tổ mẫu sẽ đòi lại công bằng cho con.”

Thôi ma ma vội vàng đi.

Bà ta vừa ra khỏi cửa liền lặng lẽ sai người đưa thư tin cho Tần Tắc Ninh, khi bà ta tới Thịnh Hoa Các thì Tần Tắc Ninh cũng cưỡi ngựa tới.

Sau khi Tần Tắc Ninh cảm ơn Thôi ma ma, liền đi thẳng vào Thịnh Hoa Các.

Lúc này, lễ hội vẫn chưa kết thúc, Tần Tắc Ninh hỏi tỳ nữ nên biết được rằng Tần Cửu đang ở hoa viên, hắn ta vội vàng đi qua đó.

Trong nhóm quý nữ ăn mặc gọn gàng ngăn nắp, Tần Tắc Ninh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy muội muội của mình.

Tiểu cô nương một tay chống cằm ngồi trong một tòa đình hóng gió, chiếc cằm nhỏ khẽ nhếch lên, nụ cười tươi sáng giống như ánh sáng mùa xuân.

Vừa nhìn lại, hắn ta đã phát hiện ra muội muội mình không phải là chỉ có một mình, ngồi đối diện nàng là một vị công tử mặc áo bào màu tím trông rất dịu dàng đẹp trai, đang mỉm cười nói chuyện với nàng. Còn nàng thì đang chăm chú lắng nghe, dáng vẻ chăm chú này của nàng làm cho Tần Tắc Ninh cảm thấy hơi hụt hẫng.

Huynh muội hắn còn chưa bao giờ ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau như vậy đâu!

Tần Tắc Ninh bước hai bước mà dài như ba bước, nhanh chóng đi tới.

Xa xa, tiếng hàn huyên của hai người cũng theo gió nhẹ nhàng bay tới:

“… Nhiệt độ của nước pha trà cũng phải chú ý, mỗi loại trà đều có nhiệt độ nước khác nhau. Riêng trà Phổ Nhị cũng được chia thành rất nhiều loại, ví dụ như trà Phổ Nhị lâu năm cần được pha với nước sôi, còn Phổ Nhị cung đình và bánh trà Phổ Nhị làm từ búp trà thì không nên pha bằng nước sôi, trà sẽ bị nấu chín.”

“Các loại trà khác nhau sẽ có thời gian ủ khác nhau. Ví dụ như trà già và trà thô có thể được ủ lâu hơn, còn búp trà non và trà thượng hạng thì ngược lại…”

“Nếu nhiệt độ không phù hợp, trà không những không ngon mà còn ảnh hưởng đến mùi vị của trà.”

“…”

Tần Cửu thất thần ngồi ở đó, thi thoảng gật gật đầu một cái.

Những lời của Cố Trạch Chi nói nàng có nghe nhưng không hiểu, Phổ Nhị không phải chỉ là Phổ Nhị thôi sao, còn cái gì mà Phổ Nhị cung đình, rồi bánh trà Phổ Nhị. Nàng không thể hiểu được là chúng khác nhau ở điểm nào, rõ ràng khi uống đều có hương vị giống nhau mà!

Tần Cửu không trả lời, đôi mắt hạnh to tròn vẫn còn mơ hồ.

Cố Trạch Chi nhìn Tần cửu, không nhịn được mà nhếch môi cười.

Tiểu nha đầu này vừa nhìn có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng sự thật là móng vuốt lại sắc bén hơn bất kỳ ai. Bây giờ lại trông ngây thơ như một chú mèo con, ngơ ngác mà thu móng vuốt lại, đúng là nhân cách trái ngược nhau, thật thú vị.

Thời tiết mùa thu không nóng cũng không lạnh, hương hoa thoang thoảng trên chóp mũi làm cho người ta cảm giác thư thái và yên bình đến lạ thường.

Khoé môi Cố Trạch Chi nở nụ cười tươi, đẩy chén trà về phía Tần Cửu: “Muội thử pha lại một chén…”

“Muội muội.”

Một giọng nam nhân xen vào cắt ngang lời Cố Trạch Chi, Tần Cửu trong lòng hưng phấn, quay đầu nhìn về phía Tần Tắc Ninh, vui sướиɠ mà kêu lên: “Đại ca.”

Tần Tắc Ninh bước nhanh đến, nói với Tần Cửu: “Ta tới đón muội về nhà…”

Nói xong, hắn ta nhìn Cố Trạch Chi với ánh mắt đầy sự phòng bị.

“Vâng ạ.” Tần Cửu đang không biết kiếm đâu ra cớ để chạy trốn, nghe xong lập tức đồng ý, vội vàng đứng dậy và nói với Cố Trạch Chi: “Đại ca, ta xin phép về trước đây.”

Tần Tắc Ninh đơ người một lát, mới ý thức được rằng câu “Đại ca” thứ hai của muội muội không phải giành cho mình.

Hắn ta híp mắt lại, ánh mắt trầm xuống, lại nhìn về phía Cố Trạch Chi, trong mắt hắn ta ngoại trừ phòng bị thì bây giờ còn có thêm cả bất mãn.

“Vị này là…” Tần Tắc Ninh bình tĩnh hỏi.

“Đây là Cố Tam công tử của Đoan Vương Phủ. Đại… Cố Tam công tử, đây là huynh trưởng của ta.” Tần Cửu giới thiệu ngắn gọn, sau đó đưa ánh mắt sốt sắng như lửa đốt của nàng quay qua nhìn Tần Tắc Ninh, ý bảo chúng ta có thể đi rồi.

Cố Trạch Chi khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu nha đầu, ta vừa mới dạy cho muội…”

Tim Tần Cửu đập thình thịch, sợ hắn lại bắt nàng pha trà, vội vàng nói: “Đa tạ đại ca đã chỉ bảo, lần sau ta mời huynh trà ngon.”

Cố Trạch Chi gật đầu: “Muội phải nhớ những lời vừa nói.”

“Nhớ chứ, đương nhiên nhớ.”

Tần Cửu thuận miệng nói vài câu lấy lệ rồi kéo Tần Tắc Ninh chạy đi.

Cố Trạch Chi ngồi một mình trong đình, tự pha cho mình một chén trà, cử chỉ uyển chuyển mà điềm tĩnh.

Thấy Tần Cửu đã rời đi, Tam hoàng tử Cố Thuỵ đi tới với vẻ mặt áy náy, nói với Cố Trạch Chi: “Trạch hoàng thúc, vừa rồi là do Nhị hoàng huynh quá vội vàng.”

Hắn ta cũng thật sự không biết Nhị hoàng huynh của mình đang nghĩ như thế nào, lại để mặc Cố Trạch Chi ngồi đó rồi rời đi trước. Ôi, bộ mặt mất mặt đó thật sự là quá kém cỏi rồi.

Trên mặt Cố Thuỵ không hề để lộ ra chút cảm xúc nào, cười chuyển chủ đề: “Trạch hoàng thúc, bên kia bọn họ đang chơi bắn cung, hoàng thúc có muốn qua xem một chút không?”

“Được.”

Cố Trạch Chi đặt chén trà xuống, đứng dậy rồi thong thả đi theo Cố Thuỵ về phía gốc cây liễu cách đó không xa, đã có vài người nam nhân đang đứng ở đó.