Chương 2: Chạy trốn

Đúng vậy.

Tần Cửu không hề ra khỏi cửa.

Trong tiểu thuyết cũng đã từng đề cập tới, khi Tần gia giao nguyên chủ cho vợ chồng Triệu A Mãn còn đưa thêm một khoản tiền, nàng làm bộ nói muốn đi nha môn báo quan, chính là để đánh lạc hướng bọn họ.

Tần Cửu nhanh chóng băng qua cái sân nhỏ, chạy thẳng đến phòng chính của vợ chồng Lý Kim Trụ.

Đây là lối vào của ngôi nhà, lúc nguyên chủ vừa mới nhớ ra, một nhà bọn họ đã chuyển đến đây.

Hai vợ chồng Lý gia dùng bạc Tần gia đưa cho mở một tửu lâu ở huyện thành, làm ăn cũng xem như không tệ, so với người bên ngoài mà nói, cuộc sống của gia đình này tương đối dư dả.

Nhưng mà, nguyên chủ ở trong nhà này lại là một người đáng thương, chẳng những phải giặt giũ nấu nướng, quét dọn tạp vụ, việc gì cũng phải làm, mà mỗi khi Triệu A Mãn không vừa ý liền bị đánh đập hành hạ, nhục mạ đủ điều. Lần này, cũng là bởi vì nàng có chết cũng không chịu gả cho một kẻ ngốc, nên đã bị đánh đến nỗi không ra hình người.

Triệu A Mãn còn nói nói nguyên chủ là một kẻ vô ơn, cái này phải dành cho bà ta mới đúng!

Vừa rồi Tần Cửu nghe được rất rõ, trước đó Tần gia đã cho khoảng hai ngàn lượng bạc, đủ để một nhà sống yên ổn cả đời, nhưng dù vậy, vợ chồng Triệu A Mãn vẫn còn chưa biết đủ, đem đổi con gái của mình với nguyên chủ.

Tần Cửu một chút cũng không khách khí, lục tung toàn bộ chính phòng một lần, cuối cùng dùng rìu đập vỡ hòm gỗ long não bị khóa ở góc phòng, từ bên trong lấy ra ngân phiếu tám trăm lượng cùng mấy thỏi bạc.

Đây cũng coi như là “vật về chủ cũ” nhỉ!

Tần Cửu cẩn thận đem ngân phiếu nhét vào trong ngực, cười đến híp hai mắt.

Có mấy thỏi bạc này phòng thân, nàng đã an tâm hơn nhiều.

Tần Cửu không ở lại lâu, nhân cơ hội hai vợ chồng kia vẫn còn chưa trở về, vội vàng ra ngoài.

Nàng đe dọa hai vợ chồng Lý gia rằng mình muốn đi báo quan, thật ra thì nàng cũng không có ý định làm vậy.

Trong nguyên văn, nữ chủ Tần Hân một đường thuận lợi, không gì có thể cản trở, bên cạnh lại có mấy người đại lão làm người đi theo hỗ trợ nàng ta, tất cả những người chống lại nàng ta đều không có kết cục tốt đẹp.

Vốn dĩ xuyên không đã là chuyện rất xui xẻo rồi, Tần Cửu không muốn giống như nguyên chủ bị mũi tên sắc nhọn đâm xuyên tim mà chết. Như vậy thì thật sự quá thảm!

Cho nên, nàng tính sẽ cách xa vai chính nữ chủ ra một chút, mở một cửa tiệm nhỏ, yên ổn sống qua ngày.

Tần Cửu nghĩ, chờ hai vợ chồng kia không nhìn thấy nàng ở cửa huyện nha, cùng lắm thì đợi thêm một lát, rồi cũng sẽ quay về, nàng phải tranh thủ rời khỏi nơi này.

Huyện nha nằm ở phía tây huyện Giang Dư, Tần Cửu dựa vào trí nhớ của mình dứt khoát đi về phía đông huyện.

Nàng định đi trước đến huyện Diêu Khánh cách đó hai mươi dặm, trong trí nhớ, nguyên chủ thường xuyên đến đó mua rượu của tửu lâu thay vợ chồng Triệu A Mãn, đi đi về về hết bốn mươi dặm, đều là nàng tự mình kéo một chiếc xe đẩy tay mang về, trở về hơi chậm một chút còn sẽ bị đánh.

Hai chân Tần Cửu đi đường lúc nhanh lúc chậm, đã đến huyện Diêu Khánh trước lúc hoàng hôn.

Dọc trên đường đi, đầu óc Tần Cửu cũng không hề được nghỉ ngơi, bận rộn hồi tưởng lại cốt truyện của tiểu thuyết.

Thành thật mà nói, mặc dù nàng vừa đọc hết cuốn tiểu thuyết này chưa được bao lâu, nhưng khi đọc, nàng vốn dĩ không dùng não, đọc xong là gần như quên hết một nửa.

Nàng chỉ nhớ rõ triều đại Đại Kỳ loạn trong giặc ngoài liên miên, biên giới liên tục xảy ra loạn lạc chiến tranh, trong nước thì tai họa dồn dập, khắp nơi đều là dân chúng lưu lạc, thổ phỉ hoành hành.

Trong tiểu thuyết gốc, sự tồn tại của những cảnh tượng hỗn loạn này đều là để cho nữ chủ phơi bày sự toàn năng của mình, nhưng với Tần Cửu hiện tại mà nói, bản thân là một cô nương, không thể tùy tiện đi loạn khắp nơi ở thời buổi loạn lạc này.

Nam nữ chính cũng đều ở kinh thành, cốt truyện hầu hết đều xoay quanh các tình tiết ở kinh thành, vì vậy nàng nhất định không được đi kinh thành.

Tần Cửu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi Lũng Châu.

Trong cốt truyện ban đầu, Lũng Châu là một trong những châu có sự quản lý tốt nhất trong chín châu của Đại Kỳ, sau này, vẫn là dựa vào trí tuệ và mị lực của nữ chính, khiến Bố Chánh Sứ của Lũng Châu đã chọn về phe của Nhị Hoàng tử.

Sau khi hạ quyết tâm, rất nhanh Tần Cửu đã nghe ngóng được vị trí của tiêu cục.

[Tiêu cục: là nơi được gọi là bảo tiêu, có thể làm các công việc như khuân vác đồ, cầm đồ, bảo vệ cho khách điếm, trang viên, áp tải hàng hóa, …]

Đây là một tiêu cục đã đăng ký sổ sách ở quan phủ, tiêu đầu nói, gần đây có mấy đợt thổ phỉ thường hay xuất hiện trên dọc đường đi đến Lang Châu, nếu muốn thuê thì chi phí đưa ra cũng phải gấp mấy lần bình thường.

Cuối cùng Tần Cửu bỏ ra một trăm lượng bạc để thuê bọn họ.

Sau khi trả tiền đặt cọc xong, Tần Cửu lại hỏi ở đâu có thể làm lộ dẫn.

Triều Đại Kỳ quản lý hộ tịch rất nghiêm khắc, ai muốn đi tới cách xa nơi ở ngoài trăm dặm, cần phải có lộ dẫn.

Tần Cửu là từ trong nhà “trốn thoát” ra ngoài, không có lộ dẫn, nếu như vậy, nhất định sẽ không vào được Lũng Châu.

Cũng như câu nói “Mèo có đường đi của mèo, chuột có đường đi của chuột”, tiêu cục thuộc tam giáo cửu lưu, tất nhiên là có những đường đi này.

Tiêu đầu để râu quai nón vô cùng khéo léo, không hỏi nhiều, chỉ dùng tay ra hiệu.

Lại đưa ra một tấm ngân phiếu, hẹn đối phương ngày mai tới nơi này lấy lộ dẫn, ba ngày sau xuất phát, sau đó, Tần Cửu liền cáo từ.

Ba ngày này, nàng cũng không có ý định nhàn rỗi, trước tiên đi cửa hàng may mặc mua cho mình hai bộ quần áo thuận tiện cho việc di chuyển, sau khi ăn no một bữa, Tần Cửu tìm một khách điếm để ở lại, còn đặc biệt muốn một gian phòng thượng hạng.

Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện phát sinh, đến lúc này mới tính là thu xếp ổn thỏa, nàng đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích nữa rồi.

Trong lúc rửa mặt, nàng mới có thể nhìn kỹ lại cái thân thể nhỏ bé này, trên mỗi một tấc da đều có vết thương, cũ và mới đều có, tựa như vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Trên người gầy không có đến hai lạng thịt chỉ còn một lớp da bọc xương, nàng đã mười bốn tuổi rồi, mà lại gầy nhỏ giống như một đứa trẻ chỉ mới mười hai mười ba tuổi.

Trong trí nhớ của nàng, hầu như ngày nào nguyên chủ cũng bị đánh, tất cả việc trong nhà đều do nàng làm, nhưng mỗi ngày nàng lại chỉ có thể ăn được một chén cháo loãng và nửa cái bánh bao.

Từ nhỏ đến lớn, đã chịu đủ hết mọi sự ngược đãi!

Tần Cửu thở dài, trong nguyên văn đã tốn rất nhiều thời gian miêu tả nữ chính Tần Hân ở kiếp trước có bao nhiêu ủy khuất, vô tội, nhưng nguyên chủ thì sao, đường đường là thiên kim hầu gia, lại bị lưu lạc ở bên ngoài, còn bị người khác ngược đãi từ nhỏ đến lớn, nàng đã làm sai cái gì chứ?

Thay bộ trung y sạch sẽ vào, Tần Cửu một thân ẩm ướt ngồi ở trước gương đồng.

Trong gương đồng, tiểu cô nương với mái tóc đen xõa ra, sau khi rửa sạch bụi bặm trên mặt, ngũ quan hoàn hảo hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lông mày cong cong như lá liễu, đôi mắt to tròn đen nhánh sáng ngời, đôi môi anh đào đầy đặn xinh xắn hơi cong lên, trên gương mặt liền hiện ra hai cái lúm đồng tiền.

Chỉ tiếc là, bởi vì suy dinh dưỡng quá lâu, làn da của nàng trở nên thô ráp, nước da vàng vọt, làm cho dung mạo bị giảm đi phân nửa.

Vẫn nên bồi dưỡng thân thể thật tốt!

Tần Cửu lười biếng ngáp một cái, không đợi tóc khô đã ngã xuống giường.

Càng về khuya, trong ngoài phòng đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua làm cành lá ngoài cửa sổ phát ra tiếng...

“Xào xạc xào xạc...”

Trong màn tuyết rơi dày đặc, âm thanh của gió, của tiếng thở dốc và tiếng bước chân, tất cả hòa quyện vào nhau.

Nàng chạy trong tuyệt vọng, nàng không biết mình phải chạy đi đâu, nhưng nàng rất sợ hãi và không dám dừng lại.

Vèo—

Một mũi tên dài từ sau lưng xuyên qua gió bay đến, mũi tên sắc bén với sức mạnh như vũ bão đâm xuyên qua ngực.

Nàng dùng tay ôm chặt lấy ngực, dòng máu tươi chảy ra từ các kẽ tay, vô cùng chói mắt.

Nàng biết, nàng phải chết.

Nàng chậm rãi ngã xuống, dòng máu tươi nhuộm đỏ lớp tuyết, giống như hoa mai đang nở rộ.

“Á!”

Tần Cửu bật dậy hét lớn, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng.

Mồ hôi chảy ra đầm đìa trên trán, trung y ướt đẫm nhớp nháp dính vào lưng, tựa như vừa mới từ trong nước vớt ra vậy.

Ngực của nàng vô cùng đau đớn, như thể việc bị mũi tên xuyên qua không phải là mơ mà là có thật.

Giấc mơ chân thật như này, thực sự là lần đầu tiên nàng mơ thấy.

Mũi tên sắc nhọn xuyên tim...

Đúng rồi!

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ là vì bị mũi tên bắn xuyên qua tim mà chết!

Tần Cửu cả người trở nên lạnh toát, dường như không khí cũng phảng phất một mùi máu tươi nhàn nhạt.

“Nhất định là vì ngày nghĩ nhiều quá, nên ban đêm mới mơ!”

“Nhất định là vậy!”

Tần Cửu không ngừng lẩm bẩm, hai tay ôm đầu, buồn bực vò đầu làm tóc rối tung lên.

Nàng ngồi ngây ra như khúc gỗ trong chốc lát, bò dậy khỏi giường, thắp nến, rót cho mình một ly nước lạnh, uống hết một ngụm, đầu óc mới dần tỉnh táo được một chút.

Đang định về ngủ lại, đột nhiên nàng động đậy cánh mũi.

Thật kỳ lạ!

Tại sao vẫn có một cổ mùi máu tanh phảng phất trong không khí!

Tần Cửu thả chén trà trên tay xuống, dựa vào ánh nến nhanh chóng quét một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng ở cái tủ nằm trong góc tường.

Tủ này cao bằng một người, nàng không có hành lý, vì vậy không dùng đến, cứ như vậy mà để trống.

Tần Cửu ngẩn người, lẩm bẩm: “Đói quá, không biết có cái gì ăn hay không?”

Nàng khoác cho mình một bộ quần áo, đi ra khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra, kết quả vừa mới bước ra được một bước, bỗng dưng vang lên một tiếng cười lạnh trong căn phòng yên tĩnh.

Nàng cũng không quay đầu lại, hai chân bốn cẳng xông tới cửa, còn chưa kịp mở cửa, một cánh tay từ sau lưng nàng nhanh chóng vươn ra, giữ cánh cửa phòng lại.

“Ầm ầm”

Một tia chớp đột ngột giáng xuống giữa bầu trời đêm yên tĩnh, trong nháy mắt chiếu sáng căn phòng như ban ngày, cũng chiếu sáng cái tay phải đang giữ chặt cửa phòng kia.

Đó là bàn tay chỉ thuộc về nam nhân, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như ngọc trúc vậy.

Mũi Tần Cửu động đậy, phía sau truyền đến một mùi máu tanh nồng nặc, quanh quẩn ở chóp mũi.

Tóc gáy đều dựng đứng hết lên, nàng chậm rãi xoay người.

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm chớp cứ nổ ra liên tiếp từng đợt, mưa rơi như trút nước.

Phía sau nàng là một nam nhân có dáng người cao gầy, mái tóc đen như quạ buộc ở sau đầu, làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài kia sáng và sâu, lông mi thon dài vừa dày vừa đậm, đuôi mắt hơi cong lên, vừa đẹp, lại có vài phần sắc bén như một mũi tên nhọn ác liệt.

Hắn mặc một bộ quần áo vải thô màu đen, trang phục bình thường này cũng không thể che đi được khí chất trên người của hắn.

Người này tuyệt đối không phải người bình thường.