Chương 1: Xuyên sách

Bốp!

Một cái tát giáng mạnh vào mặt.

Cái tát quá mạnh khiến tiểu cô nương ngã xuống đất, hai má đau nhức, miệng tràn ngập vị tanh của máu.

Một phụ nhân cường tráng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào nàng, nhìn từ trên cao xuống, quát mắng: "Lão nương nói cho ngươi biết, muốn cũng phải gã mà không muốn cũng phải gã."

Tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, gầy gò xanh xao, trên mặt toàn là vẻ hoảng sợ và bất an, ngập ngừng nói: "...Nương, con sẽ cố gắng làm nhiều việc hơn nữa, đừng bắt con gã cho người đó..."

Bà ta nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cất cao giọng mắng:

"Đó là nhà em rể của quan huyện, ngươi nên mừng thầm vì ta gả ngươi qua đó."

“Thế này cũng không ưng, thế kia cũng không chịu. Ngươi nghĩ mình là tiểu thư quyền quý chắc?”

“Với cái tính tình này của ngươi cũng chẳng thể lên nổi mặt bàn đâu!”

...

Phụ nhân mặc một bộ váy vải màu xám sạch sẽ, trên tóc cài một chiếc trâm màu bạc sáng bóng, trông bà ta có vẻ hiền từ, tốt bụng, nhưng miệng thốt ra toàn lời mắng chửi khiến ngũ quan bà ta trông dữ dằn, tàn nhẫn.

Bà ta vừa nói vừa nhấc chân đá vào lưng Tiểu cô nương mấy cái.

Dáng người bà ta cường tráng, tay chân có lực, không chút lưu tình đá vài cái đã khiến Tiểu cô nương đau đớn co rút lại.

"Nói! Ngươi có chịu gã hay không?!"

Tiểu cô nương lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi, "Con không gã..."

Nàng đã gặp được tiểu công tử mà bọn họ muốn nàng thành hôn. Hắn ta rất béo, nước miếng, nước mũi chảy tùm lum, luôn cười ngây ngô, còn gọi là tiểu nương tử.

Nàng vô cùng sợ hãi nên đã bỏ chạy.

Nàng không muốn lấy một kẻ ngốc!

“Nương, con cầu xin người, đừng…”

Nàng vừa mới mở miệng nói, đã bị một cây chổi đập mạnh vào đầu, hai mắt tối sầm, mềm nhũn ngã xuống.

"Nha đầu chết tiệt, còn dám giả chết!"

Vẻ mặt phụ nhân vặn vẹo, không có ý định dừng lại, liên tiếp quất mạnh chổi vào người nàng.

“Lão nương đánh chết ngươi!”

Hết lần này tới lần khác!

Tần Cửu vì cảm thấy đau đơn mà tỉnh lại.

Đau!

Đầu óc nàng ong ong, toàn thân đau đớn, sau một khắc, vô số ký ức điên cuồng tràn vào.

Nàng xuyên qua!

Nàng không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại “Thịnh Thế Kiêu Hoàng” mà nàng mới đọc cách đây không lâu.

Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Tần Hân, là đích nữ của Trung Nghĩa Hầu phủ, nàng ấy lớn lên trong sự giáo dục cẩn thận của Hầu phủ. Cho đến khi nàng ta tám tuổi, lão Hầu gia tình cờ phát hiện nàng ta không phải nữ nhi Tần gia!

Thì ra tám năm trước nhà họ Tần có liên quan đến một vụ án mưu phản, khi đó tức phụ của con trai vừa sinh được một bé gái, vì muốn lưu lại huyết mạch nên Lão hầu gia đã công bố ra ngoài là thai chết lưu, ông ấy đã lặng lẽ giao đứa bé gái cho bà vυ" và đưa cho bà ta một khoản tiền.

Sau đó, họ Tần bị phán lưu đày.

Mãi cho đến ba năm sau, khi thái tử lên ngôi, nhà họ Tần mới được sửa lại bản án.

Thế là nhà họ Tần đi đón đứa bé về, không ngờ bà vυ" Triệu A Mãn lại lén lút đổi con gái ruột của mình đưa cho người nhà họ Tần.

Sự thật được đưa ra ánh sáng, gia đình của Triệu A Mãn bị kết án lưu đày, và Tần Hân từ "đích nữ Hầu phủ" cao quý trở thành con gái của tội dân, và họ cùng nhau bị đày đến Lĩnh Nam.

Tần Hân sống một cuộc sống cơ cực khi lưu vong, nàng ta không cam lòng buồn bực mà chết.

Sau đó, nàng ta sống lại.

Đương nhiên, Tần Hân sống lại sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước.

Nàng ta tài giỏi, mọi việc đều thuận lợi, ngay cả Nhị hoàng tử cũng phải lòng nàng ta.

Sau khi gả cho nhị hoàng tử, nàng giúp nhị hoàng tử bày mưu tính kế, giúp nhị hoàng tử trổ hết tài năng giữa đám hoàng tử, thuận lợi đăng cơ.

Cuối cùng nàng được phong làm hoàng hậu, ‘nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân’.

Cuốn tiểu thuyết này tiết tấu nhanh, nữ chính toàn năng, những nữ phụ xấu xa xấu xí vì ghen tuông, không cam lòng, tự cao tự đại mà gài bẫy, làm khó dễ nàng ta. Trong số những vai phụ xấu xa này, một trong những vai quan trọng nhất là đích nữ thật sự của Hầu phủ, người bị bà vυ" đánh tráo.

Tên của nàng cũng là Tần Cửu.

Nguyên chủ kiếp này mới mười sáu tuổi đã trở về Hầu phủ, cư xử lỗ mãng, rất hay đố kỵ, thấy mọi người trong Hầu phủ đều yêu thương Tần Hân, hơn nữa nàng cái gì cũng kém cỏi, nên nguyên chủ tìm mọi cách hãm hại, thủ đoạn độc ác gây khó dễ cho Tần Hân. Kết quả bị vả mặt liên tiếp, đồng thời cũng làm vơi hết sợ áy náy mà Hầu phủ dành cho nàng. Cuối cùng, bởi vì nguyên chủ leo lên giường của nam chính nhị hoàng tử, nguyên chủ bị trục xuất khỏi gia tộc, bị đuổi ra khỏi Hầu gia phủ, chết thê lương...

Sau khi biết rõ mọi chuyện, tâm trạng Tần Cửu không tốt.

Chưa kịp định thần lại, nàng đã nhìn thấy một cây chổi đánh vào người mình, nàng vô thức nắm lấy cây chổi và dùng sức đẩy ra.

Phụ nhân loạng choạng lùi lại vài bước và ngã xuống đất hét lên đau đớn.

Phụ nhân không ngờ nàng lại dám phản kháng, trợn to hai mắt nhìn: “Nha đầu chết tiệt, ngươi dám đánh trả sao?!”

Nàng đánh trả! Tần Cửu bật dậy, cầm chổi trong tay đánh về phía phụ nhân.

Lần này, là đau thật!

Phụ nhân hét to như heo bị thọc tiết: "Ôi! Mẹ kiếp, ngươi không muốn sống nữa đúng không?"

Tần Cửu không mất nhiều thời gian suy nghĩ, dứt khoát chạy ra khỏi kho củi, sau đó đóng cửa lại. Dùng chổi khoá bên ngoài cửa.

Nàng xoa xoa cái trán sưng tấy của mình, cảm thấy một cơn đau nhói lan khắp cơ thể ngay khi nàng cử động cánh tay.

Hít -

Nàng hít sâu một hơi, rồi xắn tay áo lên, cả người choáng váng.

Cánh tay của cơ thể này gầy guộc, đầy vết bầm, có mới có cũ, khó trách chỗ nào nàng cũng cảm thấy đau, e rằng vết thương trên người nàng còn nhiều hơn trên cánh tay nàng.

Chắc hẳn mỗi ngày nguyên chủ đều bị đánh?

Đây là có bao nhiêu oán hận mới có thể ra tay nặng như vậy!

Trong tiểu thuyết, quá khứ của nguyên chủ không được đề cập nhiều, mãi về sau mới bị một người hâm mộ nữ chính tiết lộ, nàng từng kết hôn với một tên ngốc, không tuân thủ nữ tắc, tán tỉnh cha chồng, và sau này vì vinh hoa phú quý của Hầu phủ, nguyên chủ mới đá bay người chồng ngốc, bỏ kiểu tóc nữ nhân đã có chồng, búi lên kiểu tóc hoàng hoa khuê nữ và quay lại kinh thành.

Vừa rồi phụ nhân kia hình như không ngừng nói muốn nàng gả cho một tên ngốc, ngày mai sẽ tới đón nàng! ?

Tần Cửu rùng mình một cái.

Nếu dựa theo tiểu thuyết, nàng có lẽ sẽ kết hôn với một tên ngốc, sau đó sống sót cho đến khi được nhận về, và sau khi của nữ chính bộc lộ tài năng, nàng ấy đã bị bắn xuyên tim và chết.

Chỉ nghĩ đến đây, Tần Cửu đã cảm thấy tim đau nhói.

“Cạch, cạch!”

Đúng lúc này, tiếng phụ nhân kích động gõ cửa, từ sau cánh cửa phòng chứa củi truyền đến thanh âm bén nhọn: “Nha đầu chết tiệt, thả ta ra ngoài!” “

“Ta ra được ngoài, ta sẽ đánh ngươi một trận! đánh cho đến chết." !"

Giọng nói của phụ nhân càng lúc càng lớn.

Tần Cửu híp mắt, hét lớn vào bên trong: "Triệu A Mãn, ta biết hết rồi! Các ngươi ác nô ức hϊếp chủ nhân, trộm rồng hoán phượng, ta sẽ đi huyện phủ kiện cả nhà các ngươi!" Nói xong , Tần Cửu không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Triệu A Mãn ở trong phòng chứa củi nghe vậy ngẩn người, trong đầu hiện lên một ý nghĩ:

Chẳng lẽ nha đầu chết tiệt này đã biết hết rồi sao?

Lúc này, ngoại trừ tức giận, còn có sợ hãi.

Triệu A Mãn vội vàng, càng dùng sức đập lên ván cửa, "Nhị Nha, quay lại đây!" "

“Nhị Nha! Nhị Nha..."

Triệu A Mãn gọi đi gọi lại, nhưng đáp lại nàng là sự im lặng, nửa tiếng sau, chồng của bà ta Lý Kim Trụ về đến, nghe thấy giọng nói của bà ta vọng ra từ phòng chứa củi.

Lý Kim Trụ rút cây chổi trên cửa ra, mở cửa phòng chứa củi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Triệu A Mãn tái nhợt, nắm lấy cổ tay áo của Lý Kim Trụ nói: “Bảo, Bảo nhi, Nhị Nha nói rằng nó biết tất cả rồi, còn nói là nó sẽ đi báo quan."

“Nó đã biết thân thế của mình sao?”

Triệu A Mãn giọng run rẫy, toàn thân run theo.

Lý Kim Trụ cũng sợ hãi.

Dân không đấu cùng quan. Hơn nữa, Tần gia còn là Hầu phủ!

Nếu Tần gia biết họ bị lừa nuôi nấng con gái họ nhiều năm như vậy, nhất định sẽ bị tống vào ngục, nhà tan cửa nát!

Trong lòng Lý Kim Trụ vừa phiền vừa loạn, sốt ruột nói: "Bà còn mặt mũi mà nói sao?!" "

Nếu bà đối xử với Nhị Nha tốt hơn một chút, nó sẽ không nghi ngờ thân thế của mình. Nếu không phải bà nhất quyết bắt nó gả cho tên ngốc nhà họ Từ, nó sẽ không báo quan."

“Ai cũng nói tên ngốc họ Từ sắp hai mươi tuổi vẫn không tự đi nhà xí được, ăn cơm cũng cần người đút, Nhị Nha mới mười bốn tuổi ..." "

“Ông đang trách tôi sao? Tên ngốc nhà họ Từ ... Từ thiếu gia, là cháu trai nhà vợ của huyện lão gia, đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, Làm gì có mối nào ngon hơn nữa chứ!" Triệu A Mãn nổi khùng, cao giọng nói: "Nha đầu Nhị Nha đáng chết này là một con sói mắt trắng! Nếu không có ta, nó đã bị lưu đày chung với nhà họ Tần, hiện tại đã chết không còn xương. Ta chính là ân nhân cứu mạng của nó!"

Cho dù năm đó Tần gia đã cho hai ngàn lượng bạc thì thế nào, chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, không gã ra nhoài không lẽ để trong nhà cung phụng sao”

“Hơn nữa, ta làm vậy là vì ai? Còn không phải vì cái nhà này sao, ông đừng quên lý do Bảo nhi của chúng ta được vào học ở huyện! Còn có, Đại Nha nói…”

Triệu A Mãn lải nhãi không ngừng, Lý Kim Trụ nghe đến đau đầu, trực tiếp ngắt lời bà ta, nói: "Bà cứ nói tiếp đi, nói xong thì Nhị Nha cũng đến huyện nha rồi!”

“Đúng, đúng, nhất định phải ngăn nàng lại!” Triệu A Mãn hoảng sợ lên tiếng, lao nhanh ra khỏi cửa.

Lý Kim Trụ cũng vội vàng đi theo.

Khi xung quanh không còn động tĩnh gì, Tần Cửu đi ra từ sau phòng chứa củi, nhìn về phía vợ chồng Triệu A Mãn rời đi.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt hạnh to tròn của nàng sáng ngời.