Chương 14: Trở về phủ

Tần Tắc Ninh nhếch khóe miệng giễu cợt.

Nhị phòng có phải muốn Tần Hân qua hay không, hắn ta không thèm để ý, hắn ta đã mười tám, sớm muộn gì cũng có thể ra ngoài sống một mình! Đồ giả mạo kia chỉ cần đừng lưu lại trên danh nghĩa cha mẹ hắn ta là được!

Lông mi Tần Hân run rẩy, nhìn về phía Tần Chuẩn.

Nàng ta cảm động.

Nhị thúc là Hầu gia, nàng ta ghi tên trên danh nghĩa Nhị thúc, mới là thiên kim Hầu môn danh chính ngôn thuận.

Ngay cả Tần Cửu cũng không tôn quý bằng nàng ta!

“Như vậy cũng tốt.” Tần thái phu nhân liên tục gật đầu: “Lão nhị, vậy để Hân nhi ghi tên trên danh nghĩa con đi. Chúng ta nói với bên ngoài là vợ con năm đó khi bị lưu đày sinh ra!”

“Mẫu thân, cái này có vẻ như không ổn đâu?” Tô thị chần chờ nói: “Chúng ta lưu đày ba năm đã mất hai cô nương, nói ra chỉ sợ cũng không ai tin.”

Năm đó lúc mang Tần Hân trở về, nói với bên ngoài là cô nương dòng chính không cẩn thận bị lạc mất. Nếu là cô nương nhị phòng đồng dạng cũng bị lưu lạc ở nơi lưu đày... Đây chính là đang xem người khác là kẻ ngốc.

Mặc dù Hoàng hậu đều biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đối với bên ngoài vẫn phải giấu diếm một chút.

Tần Chuẩn cũng chần chờ. Tô thị nói quả thật có chút đạo lý, hơn nữa, Hân Nhi là Nhị hoàng tử phi tương lai, tương lai là muốn làm hoàng hậu, cũng không thể để cho nàng ta lưu lại thân thế không trong sạch, ngày sau ghi lại trong sử sách cũng không dễ nghe.

Nếu muốn giữ nàng ta ở lại nhị phòng, vậy ít nhất phải ván đã đóng thuyền mới được!

“Mẫu thân.” Trong mắt Tần Chuẩn lóe lên một chút. “Mẫu thân còn nhớ không, mười lăm năm trước khi con ra ngoài, A Nguyên từng bị nghi ngờ là mang thai đúng không?”

Tần Chuẩn vừa nói như vậy, không chỉ có Tần thái phu nhân, ngay cả Tô thị cũng nhớ ra.

Mười lăm năm trước, Tô thị quả thật từng mang thai một đứa bé.

Chỉ là không bao lâu, truyền tới tin tức tổ mẫu nhà mẹ đẻ của Tô thị qua đời, đoán chừng đứa nhỏ này đến trong thời gian đó, theo quy củ là phải thủ hiếu, cho nên hai vợ chồng thương lượng một chút, liền lặng lẽ phá bỏ đứa nhỏ, mà chuyện này không có bao nhiêu người biết.

“Đứa bé kia nếu được sinh ra, cũng chỉ lớn hơn Hân nhi nửa tuổi.” Tâm tư Tần thái phu nhân cũng động.

Như vậy vừa hay!

Đối với người ngoài có thể nói, năm đó bởi vì Tô thị còn đang giữ đạo hiếu, nhưng lại luyến tiếc phá bỏ đứa trẻ, nên vụиɠ ŧяộʍ sinh hài tử ra rồi đưa cho người khác nuôi, thẳng đến sau khi hồi kinh mới mang về, nhận nuôi ở danh nghĩa dòng chính, hiện tại nữ nhi ruột thịt dòng chính trở về, chỉ có thể để đứa nhỏ này làm con thừa tự của nhị phòng bọn họ.

Tuy nói hiếu kỳ sinh con, đích xác không dễ nghe lắm, nhưng lúc ấy Tô thị đã đi theo Tần Chuẩn, tin tức truyền đi không kịp thời, đó cũng là chuyện có thể hiểu được.

Nói cho cùng, hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Tần Chuẩn cắn răng, đánh nhịp nói: “Cứ làm như vậy. Chờ con của đại ca đại tẩu trở về, sẽ để Hân nhi làm con thừa tự, đến lúc đó cùng nhau mở từ đường.”

“Tốt. Tốt.” Tần thái phu nhân vội vàng gật đầu, đây đúng là kế sách vẹn cả đôi đường.

Trượng phu đồng ý, mẹ chồng cũng đồng ý, tuy rằng trong lòng Tô thị có chút không vui, cũng biết việc này không có chỗ cho bà ta nói chuyện, vì thế cũng sảng khoái cũng đồng ý.

Quả nhiên, Tần Chuẩn cảm kích nhìn bà ta một cái, cảm thấy Tô thị quả nhiên biết nghĩ cho đại cục.

“Hân nhi à, sau này, con chính là con gái của nhị thúc.” Tần Chuẩn ôn hòa nhìn Tần Hân: “Con yên tâm, con vĩnh viễn sẽ là cô nương của Tần gia, ai cũng không thể đuổi con đi.”

“Ha” Thấy một vở kịch hay, Tần Tắc Ninh đúng lúc phát ra một tiếng cười nhạo.

Tần Chuẩn thẹn quá hóa giận, chịu đựng không mắng chửi, chỉ sợ Tần Tắc Ninh cứng đầu, lại nháo ra thành con thiêu thân gì đó không màng tình thế.

Ngón tay Tần Hân gắt gao bóp chặt lòng bàn tay mềm mại, trong lòng càng xấu hổ và phẫn nộ: Rõ ràng nàng ta đã lùi một bước, vì sao ngay cả nửa điểm thể diện Tần Tắc Ninh cũng không để lại cho nàng ta?!

Sau này, nàng ta sẽ không có chút chờ mong nào với hắn ta nữa!

Bất kể thế nào, đối với đại đa số người trong Vinh Hòa Đường mà nói, chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết “hoàn mỹ”.

Tần thái phu nhân lại phân phó Tô thị chuẩn bị sân cùng với nha hoàn hầu hạ cho nàng, Ninh ma ma đáp ứng yêu cầu, cũng định ra năm ngày sau tự mình tiến cung đi đón người.

Tô thị vô cùng đồng ý.

Tần Tắc Ninh cũng không xen miệng, Tô thị muốn giữ thể diện, nhị phòng tập tước, ngoài mặt sẽ không bạc đãi huynh muội bọn họ.

Những chuyện khác, chờ muội muội trở về rồi nói sau!

Vì thế, mấy ngày kế tiếp, Tô thị lại bảo người ta sửa sang lại sân, lại an bài nha hoàn, trong lòng bà ta lo lắng Tần Cửu lớn lên ở dân dã, không hiểu quy củ, ngày sau làm cho người ta chê cười, còn cố ý an bài hai ma ma, nghĩ ngày sau dạy Tần Cửu quy củ lễ nghĩa cho thật tốt.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Tần thái phu nhân đưa thẻ bài vào cung, cùng Tô thị vào cung.

Trong cung Phượng Loan, mẹ chồng nàng dâu hai người bái kiến Vệ hoàng hậu, đầu tiên là tạ ơn ân điển của Hoàng hậu, lại nói muốn đón Tần Cửu về.

Vệ hoàng hậu dùng nắp trà nhẹ nhàng gạt đi lá trà trôi nổi trên mặt nước, từ chối cho ý kiến.

Tần thái phu nhân cười làm lành nói: “Năm đó đúng là quá qua loa, thần phụ cũng không nghĩ tới điêu phụ kia lại làm ra chuyện trái lương tâm bậc này. Ai, mấy năm nay, thật sự là khổ cho đứa nhỏ kia.”

“May mà nhờ nương nương cẩn thận, nếu không đứa bé kia còn không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.”

“Lần này thần phụ đón đứa bé kia về, chắc chắn sẽ chăm sóc thật tốt.”

Trong lòng Tô thị biết Vệ hoàng hậu lo lắng Tần Cửu ở Tần gia sẽ chịu ủy khuất, mới có thể giữ nàng ở trong cung nhiều ngày.

Nói thật, trong lòng bà ta khinh thường.

Tần Cửu chẳng qua là một nha đầu hoang dã lớn lên ở thôn quê, lại đi theo “cha mẹ nuôi” bẩn thỉu như vậy, nói không chừng so với nha hoàn nhà bọn họ còn thô bỉ hơn, mình còn sợ nàng sẽ dạy hư con gái của mình!

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô thị ngoài miệng lại cười nói: “Nương nương, thần phụ đã chuẩn bị tốt sân cùng người hầu hạ cho đứa nhỏ kia, còn định chế một ít trang sức.”

“Đứa nhỏ này thật sự đáng thương, thần phụ từ sau khi biết tin tức này, ngày đêm đều nhớ thương, chờ sau khi nàng nhận tổ quy tông, đại bá cùng đại tẩu mất sớm của thần phụ cũng có thể nhắm mắt.” Nói xong, bà ta còn dùng khăn ấn lên khóe mắt không có chút nước mắt nào.

Vệ hoàng hậu như cười như không nhìn Tô thị, đối với Tô thị làm bộ làm tịch, bà ấy thấy rất rõ ràng.

Bất quá, Tô thị có câu nói đúng, Tần Cửu quả thật nên nhận tổ quy tông, bằng không muội muội cùng muội phu trên trời có linh thiêng cũng sẽ không an nghỉ.

Về phần Tần Hân... bọn họ muốn giữ lại, thì cứ giữ lại đi.

Vệ hoàng hậu cười lạnh trào phúng, nháy mắt với Từ ma ma một cái, Từ ma ma liền lui xuống, không bao lâu sau, bà dẫn theo Tần Cửu tới.

Mấy ngày nay, Tần Cửu ở với Vệ hoàng hậu ăn ngon uống ngon, lại có ma ma trong cung giúp đỡ bảo dưỡng da thịt và mái tóc, mới bất quá vài ngày ngắn ngủi, nàng đã cách biệt một trời một vực so với trước có.

Hôm nay nàng mặc một bộ bối tử bách điệp màu đỏ thẫm phối với một chiếc váy xếp ly màu đỏ thẫm.

Một đầu tóc đen được chải thành hai búi tóc, thái dương đeo hai đóa thạch lựu châu hoa khảm hồng bảo thạch, ánh lên đôi mắt hạnh đen nhánh của nàng lấp lánh rạng rỡ.

Ngũ quan của nàng tinh xảo xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa khẽ mím, bên môi liền lộ ra một đôi vòng lê nhợt nhạt.

Khi thiếu nữ từ từ đi tới, dáng vẻ vạn phương.

Tần thái phu nhân cùng Tô thị đều có chút sửng sốt.

Vốn các nàng đã dự đoán Tần Cửu cử chỉ dáng vẻ sẽ thô bỉ cỡ nào, nghĩ sau khi mang nàng trở về phải dạy lại từ đầu, miễn cho nàng ở bên ngoài mất mặt xấu hổ, nhưng hiện tại, dáng vẻ cùng khí độ thiếu nữ trước mắt này lại hoàn toàn phá vỡ dự đoán của các nàng.

“Dì”

Tần Cửu thỉnh an Vệ hoàng hậu.

Vệ hoàng hậu nhìn về phía Tần Cửu, trong con ngươi mang theo ý cười ôn nhu.

Bà không muốn quá trói buộc Tần Cửu, nhưng lại sợ nàng chợt trở về Hầu phủ, sẽ làm cho người ta chướng mắt, vì thế để cho Từ ma ma thoáng cùng nàng nói chút quy củ, không nghĩ Tần Cửu một chút liền hiểu, mới chỉ vài ngày đã học được giống như đúc.

Nha đầu này cũng thông minh như mẹ nàng!

Vệ hoàng hậu cao hứng rất nhiều, trong lòng cũng đối với nàng càng thêm thương tiếc.

Vệ hoàng hậu vẫy tay bảo Tần Cửu đến bên cạnh mình, cười giới thiệu cho hai bên cạnh: “Tiểu Cửu, đây là Tần thái phu nhân và Hầu phu nhân của Trung Nghĩa Hầu phủ.”

“Tần thái phu nhân, đây là Tiểu Cửu, đây là tên bổn cung đặt cho nàng.” Vệ hoàng hậu yêu thương kéo tay Tần Cửu, ý vị thâm trường nháy mắt với nàng.

Hoàng hậu ban tên cho, là ân điển là vinh sủng, sau này khi người Tần gia gọi tên Tần Cửu, mới có thể nhớ kỹ điểm này!

Tần Cửu khẽ mỉm cười, hiểu ý tốt của Vệ hoàng hậu.

Nàng dùng dáng vẻ tiêu chuẩn nhất thi lễ với mẹ chồng nàng dâu trước mặt: “Tần thái phu nhân, Hầu phu nhân.”

“Đứa trẻ ngoan.” Nhìn mặt mày nàng như con dâu, trong lòng Tần thái phu nhân dâng lên một loại tư vị không nói nên lời.

Trước khi tận mắt nhìn thấy, Tần thái phu nhân đối với cháu gái này không có nhiều cảm giác, bà ta càng quan tâm chính là Tần Hân tự tay bà ta nuôi lớn, nhưng giờ phút này, khi Tần Tần đứng ở trước mặt bà ta, trong lòng Tần thái phu nhân lại đột nhiên có chút vi diệu, phảng phất thoáng cái mềm mại xuống.

Đây chính là cháu gái của bà ta còn đang trong tã lót đã bị ôm đi.

Đối mặt với ánh mắt phức tạp của Tần thái phu nhân, Tần Cửu khẽ cười một cái, dịu dàng đoan trang.

“Tiểu Cửu, hôm nay con theo tổ mẫu trở về đi.” Vệ hoàng hậu mỉm cười nói: “Đợi đến khi Tần gia mở từ đường, nhận tổ quy tông, bổn cung sẽ đón con vào trong cung ở.”

Vệ hoàng hậu đang nhắc nhở mẹ chồng nàng dâu Tần gia, mình bất cứ lúc nào cũng có thể truyền chỉ cho Tần Cửu tiến cung, tránh cho nàng khi ở Tần gia bị khi dễ.

Tần Cửu làm nũng đáp một tiếng “Vâng” nụ cười xinh đẹp đáng yêu.

Sau đó, Vệ hoàng hậu liền đuổi các nàng đi.