Chương 13: Không chịu

“Còn không mau để cho Nhị cô nương ngồi xuống.” Tần thái phu nhân phân phó lão ma ma bên cạnh nói: “Lại đi gọi Hầu gia cùng phu nhân tới.”

Đây dù sao cũng là đại sự, dù sao cũng phải thương lượng trong gia đình một chút mới được.

Tần Tắc Ninh thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh xem.

Lão ma ma hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân nhiều năm, tự nhiên biết thái phu nhân coi trọng Tần Hân, vội vàng đỡ nàng ta ngồi xuống một cái ghế bành.

Tần Hân rụt rè nhìn Tần Tắc Ninh, ánh mắt đối diện với khuôn mặt lạnh lùng.

Tim Tần Hân hoàn toàn lạnh buốt.

Kiếp trước, cả đời nàng ta phải trải qua đau khổ.

May mắn được làm lại một lần cơ hội, nàng ta thật sự rất quý trọng, bất kể là đối với Tần Tắc Ninh, hay là đối với Tần thái phu nhân, nàng ta đều là thật tâm coi bọn họ là người thân.

Thế nhưng hiện tại, người nàng ta gọi là đại ca mười năm, lại luôn miệng gọi nàng là “hàng giả”, trái tim của hắn ta là làm bằng đá sao? Nhiều năm như vậy, đều cũng không nóng!

Tần Hân càng nghĩ càng xấu hổ phẫn nộ, lông mi dài vểnh lên run lên, nước mắt trong suốt từ khóe mắt theo khuôn mặt như ngọc chảy xuống.

Cho dù nàng ta khóc có đáng thương thế nào, Tần Tắc Ninh cũng không nhìn nàng ta thêm một cái.

Trong lòng Tần thái phu nhân càng thêm không đành lòng, nếu không phải Tần Tắc Ninh vừa mới nói, bà ta đã sớm nhịn không được vẫy tay gọi Tần Hân đến bên cạnh dỗ dành.

Không bao lâu, vợ chồng Trung Nghĩa Hầu cũng vội vàng chạy tới, nhìn Tần thái phu nhân thỉnh an: “Mẫu thân.”

Người Tần thái phu nhân phái người đi chỉ nói bảo hai vợ chồng nhanh chóng tới đây, bọn họ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Tần Chuẩn không hiểu ra sao nhìn về phía Tần Hân khóc điềm đạm đáng yêu.

Tần Hân lấy khăn lau nước mắt, đứng dậy thỉnh an hai người bọn họ: "Nhị Thúc, Nhị Thẩm.”

Giọng nói của nàng ta hơi nghẹn ngào, đôi mắt vừa khóc qua đỏ bừng.

“Đây là làm sao vậy?” Trung Nghĩa Hầu Tần Chuẩn nhíu mày hỏi: “Hân nhi, cháu nói cho nhị thúc nghe, nếu ai khi dễ cháu, nhị thúc sẽ làm chủ cho cháu.”

Tần Hân cẩn thận nhìn Tần Tắc Ninh một cái, ngập ngừng nói: “Cháu... Cháu...”

Tần Tắc Ninh cười lạnh một tiếng, ngắt lời nàng ta: “Nhị thúc, Nhị thẩm, vẫn là để cháu nói đi.”

Tần Tắc Ninh chắp tay với vợ chồng Tần Chuẩn, dứt khoát kể lại chân tướng sự việc.

Nghe Tần Tắc Ninh luôn miệng nói mình là hàng giả, trong giọng nói các loại chán ghét cùng ghét bỏ, sắc mặt Tần Hân càng trắng bệch, chỉ cảm thấy cứ như ở trên mặt mình hung hăng tát một cái lại một cái tát.

Thân thể nàng ta như hoa trong mưa gió, run rẩy không thôi, xấu hổ và phẫn nộ không chịu nổi.

Tần Chuẩn và Hầu phu nhân Tô thị đều nghe đến phát sợ, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, rõ ràng mỗi chữ Tần Tắc Ninh nói bọn họ đều nghe hiểu, thế mà không hiểu sao ngay cả ở cùng một chỗ thì lại nghe không rõ câu.

“Chờ một chút!” Tần Chuẩn sắc mặt cực kỳ khó coi, giữa hai lông mày hiện lên từng đạo khe rãnh thật sâu: “Cháu nói là Hân nhi không phải cô nương Tần gia chúng ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Hoàng thượng cũng đã biết rồi?”

“Đúng vậy.”

“Không có khả năng! Điều này sao có thể!” Tần Chuẩn khó có thể tin nói, vẻ mặt khϊếp sợ giống như là long trời lở đất!

Hoàng thượng vừa rồi còn ban hôn cho Tần Hân và Nhị hoàng tử điện hạ, nếu Tần Hân sinh ra hèn mọn, Hoàng thượng còn có thể nhận hôn sự này sao?

Không có hôn sự này làm bảo đảm, nếu chỉ dựa vào một chút “Tòng long chi công”, ngày sau hắn làm sao có thể ở tân triều “Độc chiếm ngôi đầu”!

Tần gia làm sao có thể ở trên tay hắn phát triển!

Giờ khắc này, Tần Chuẩn oán hận Tần Tắc Ninh, nhịn không được chỉ trích nói: “Ninh ca nhi, cháu làm việc cũng quá lỗ mãng rồi!”

“Chuyện lớn như vậy, cháu nên trở về trước nói một tiếng với người trong nhà chứ, như thế nào có thể mậu dịch thuận thế sẽ đến trước mặt Hoàng Thượng mà vạch trần ra?! Hoàng thượng sẽ nghĩ Tần gia chúng ta như thế nào, chỉ biết chúng ta trị gia không nghiêm?”

Tần thái phu nhân ở một bên gật đầu, rất đồng ý.

Đúng vậy. Nếu Tần Tắc Ninh trở về trước nói cho bọn họ biết, vậy ít nhất bọn họ có thể suy nghĩ đối sách trước, mà không đến mức chuyện đến trước mắt mới quyết định.

“Nhị thúc cảm thấy cháu trai nên khi quân phạm thượng?” Tần Tắc Ninh mỉm cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt: “Cháu trai cũng không dám!”

Tần Tắc Ninh ngả về phía sau một cái, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân, trong lòng hắn đương nhiên hiểu Nhị thúc Tần Chuẩn đang suy nghĩ gì.

Nói cho cùng, dù gì cũng là vì lợi ích mà thôi!

Năm đó sau khi tổ phụ qua đời, trong phủ từng vì nên do cháu ruột của hắn tập tước hay là do Nhị thúc tập tước nổi lên một hồi tranh chấp, trước khi tổ phụ qua đời là thuộc về hắn, nhưng sau đó, do tổ mẫu làm chủ, xin hoàng đế ban tước cho Nhị thúc.

[tập tước: con cháu ở thời phong kiến được phong theo tước vị của ông cha.]

Những năm gần đây, bởi vì người Tần gia ở trong triều phần lớn đều là nhàn rỗi, cũng dần dần rời xa trung tâm quyền lực, vì tiền đồ, Nhị thúc tất sẽ gắt gao bám lấy Nhị hoàng tử!

Nếu quả thật giống như Nhị thúc nói, sau khi mình tra được chân tướng thì báo cho thúc ấy biết, có thể tưởng tượng được, Nhị thúc sợ là muốn dùng thủ đoạn đè chuyện này xuống.

Đây chính là muội muội ruột của hắn ta!

Tần Chuẩn mày nhíu chặt hơn, chóp tai phiếm hồng, cả giận nói: “Ai bảo cháu khi quân, chỉ là bảo cháu làm việc đừng kích động như vậy!”

Tần Tắc Ninh hỏi thẳng: “Nếu không phải khi quân, vậy nói sớm hay nói muộn có gì khác nhau?”

“Cháu!” Tần Chuẩn tức giận đến l*иg ngực phập phồng kịch liệt: “Cháu họ Tần, là người Tần gia! Luôn tùy hứng làm bậy như vậy, đặt Tần gia ở chỗ nào?! Cháu nhìn xem cháu đã làm cái gì...”

“Nhị thúc!” Tần Tắc Ninh ngắt lời, mày kiếm nhướng lên một cái, bắt chéo chân run rẩy: “Thúc chê cháu không để ý đến lợi ích gia tộc mà xằng bậy, thì ở riêng là được rồi.”

Nghe được hai chữ “ở riêng”, Tần Chuẩn nhất thời giống như bị nhổ lông, âm thanh cũng nâng lên vài phần: “Tần Tắc Ninh, cánh của cháu cứng cáp rồi phải không?!”

Năm đó do hắn tranh giành, cũng đã để cho người ngoài đã nghị luận sôi nổi, nếu như hiện tại, hắn để Tần Tắc Ninh ra ngoài ở riêng, tất nhiên mọi người sẽ nói hắn không chứa nổi con nối dõi của huynh trưởng, đây không phải là đang hủy thanh danh của hắn sao?!

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

“Ninh nhi.” Tần thái phu nhân cũng là không vui, xụ mặt trách mắng: “Phân gia không phải việc nhỏ, cháu cũng đã là mười tám tuổi, nên biết lời gì có thể nói, lời gì không thể nói!”

Tần Tắc Ninh bĩu môi cười cười, từ chối cho ý kiến, càng không nhận sai.

Tần thái phu nhân đành phải nói: “Chuyện này, nếu Hoàng hậu cũng đã biết rồi, ‘Đứa bé kia’ chúng ta chắc chắn phải đón về.”

“...”Con ngươi Tần Hân co rụt lại, nhìn thoáng qua Tần thái phu nhân, lại cụp mắt, ánh mắt sâu thẳm.

Chuyện cho tới nước này, Tần Chuẩn đương nhiên cũng biết người nhất định phải đón, chỉ là...

Lấy danh nghĩa gì đi đón mới là một vấn đề lớn!

“Như vậy đi.” Tần Chuẩn nghĩ đi nghĩ lại, đánh nhịp nói: “Chúng ta nói với bên ngoài năm đó đại tẩu sinh một cặp song sinh, Hân nhi là tỷ tỷ, đứa nhỏ kia là muội muội, muội muội bởi vì thân thể không tốt, vẫn luôn ở lại thôn trang nuôi dưỡng...”

Tần Hân ở một bên hơi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái hơn. Biện pháp này không tệ.

Nàng ta vẫn còn là hầu phủ đích nữ, tương lai là Nhị hoàng tử phi.

“Không được!”

Thanh âm cường ngạnh của Tần Tắc Ninh không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của Tần Hân.

Tần Hân mở to hai mắt, mím chặt môi, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Tần Tắc Ninh.

Nàng ta đã lui rồi lại lui, vì sao hắn ta còn không chịu buông tha nàng ta!?

Tần Tắc Ninh cũng không nhìn nàng ta, trực tiếp nói với Tần Chuẩn: “Nhị thúc, muội muội cháu chỉ có một, đem đứa giả mạo này nhét vào danh nghĩa cha mẹ cháu, cha mẹ cháu trên trời có linh thiêng cũng sẽ không an ổn!”

“Hồ đồ!” Tần Chuẩn càng bất mãn với Tần Tắc Ninh: “Ninh nhi, cháu đừng quá tùy hứng.”

Đứa cháu này của hắn cũng quá tùy hứng, cũng không ngẫm lại bây giờ Tần gia ở kinh thành tình cảnh xấu hổ biết bao nhiêu, không cao không thấp.

Trong kinh thành này, quyền quý như mây, đợi đến tương lai tân đế đăng cơ, Tần gia ở trên triều đình lại càng không có tiếng nói.

Hoàng đế có con trai trưởng, nhưng Hoàng đế hai năm nay long thể kém đi nhiều, mùa đông năm trước, còn trải qua một trận bệnh nặng.

Nước không lập ấu chủ, hiện tại Nhị hoàng tử đã tham chính, mà Lục hoàng tử mới chỉ có bốn tuổi, đợi đến ngày sau, chênh lệch giữa hai huynh đệ sẽ chỉ càng lúc càng lớn, Tần gia chỉ có dựa vào Nhị hoàng tử mới có thể có được chỗ đứng.

Tần Hân nhất định phải gả cho Nhị hoàng tử!

Đây là bảo đảm lớn nhất của Tần gia bọn họ!

Tần Chuẩn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Ninh ca nhi, đây không phải chuyện cháu bằng lòng, hay là không bằng lòng, cái nhà này không phải do cháu làm chủ!”

“Vậy thì ở riêng đi.” Tần Tắc Ninh lại nhắc tới ở riêng một lần nữa.

Thấy hắn ta lặp đi lặp lại dùng “phân gia” để uy hϊếp mình, Tần Chuẩn sắc mặt tái mét, ánh mắt nham hiểm hung ác.

Tần Tắc Ninh không e dè nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của hắn, kiên định mà mạnh mẽ nói: “Tóm lại, cháu không muốn đứa giả mạo này ở lại trên danh nghĩa cha mẹ cháu.”

“Đại ca, muội đã làm sai cái gì?” Tần Hân cuối cùng cũng nhịn không được, khàn khàn nói: “Huynh thật sự muốn tàn nhẫn với muội như vậy sao?” Sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy.

“Đúng vậy. Ninh nhi.” Hầu phu nhân Tô thị giả bộ mặt trắng, ôn hòa khuyên nhủ: “Hân nhi cũng gọi cháu là đại ca suốt mười năm, cháu đối với con bé chẳng lẽ không có chút tình huynh muội sao? Aiya, Hân nhi hiền lành hiểu chuyện như vậy, ngay cả thẩm mẫu cách phòng ta cũng luyến tiếc đuổi nàng đi...”

Tần thái phu nhân cũng liên tục gật đầu. Bà ta thật sự luyến tiếc Tần Hân, cháu gái dưới gối bà ta không phải ít, nhưng tự tay nuôi lớn cũng chỉ có một mình Tần Hân.

“Nhị thẩm, nếu thẩm và Nhị thúc đã thích tên giả mạo này như vậy, hai vị nhận cô ta là con gái không được sao?” Tần Tắc Ninh nhún vai, nói: “Bởi vậy, coi như là toàn bộ tình thân của Nhị thúc và Nhị thẩm.”

“Ninh nhi, cháu sao có thể nói như vậy...” Tô thị không vui nhíu mày, mà Tần Chuẩn lại lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ, thầm nghĩ: chủ ý này tựa hồ không tệ.

Tần Hân vốn là con dòng chính, ngày sau nàng ta trở thành Nhị hoàng tử phi, thậm chí là hoàng hậu, đó cũng là người dòng chính, thủy chung cách một tầng quan hệ với nhị phòng bọn họ, nhưng nếu tên được đặt dưới danh nghĩa nhị phòng bọn họ, Tần Hân chính là đích nữ danh chính ngôn thuận của nhị phòng, đợi đến ngày sau...... Chính mình nói không chừng chính là quốc trượng!

Bang bang bang!

Bang bang bang!

Nghĩ tới đây, trái tim Tần Chuẩn rốt cuộc không tĩnh lại được nữa, đập như nổi trống!