Chương 15: Đại ca

“Cô nương, cẩn thận dưới chân.”

Xe ngựa dừng lại ở cửa, Ninh ma ma đỡ Tần Cửu từ xe ngựa đi xuống.

Tần Cửu giơ tay tự nhiên vuốt ve vạt áo bối tử, dáng vẻ ung dung.

“Muội muội.”

Cách đó không xa Tần Tắc Ninh đã không kiềm chế được nữa, bước nhanh tiến đến, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Cửu.

Mặt mày của muội muội tương tự như mẫu thân ở trong trí nhớ, chóp mũi Tần Tắc Ninh cay xè, một loại rung động từ đáy lòng dâng lên giống như đang tuyên cáo, huyết mạch bọn họ tương liên.

“Ta là đại ca của muội! Đại ca ruột.” Giọng Tần Tắc Ninh hơi chua chát nói.

Thân muội muội của hắn ta chịu nhiều khổ cực như vậy, hắn ta lại hoàn toàn không biết gì cả, còn đem con gái của kẻ đã làm hại muội muội mình nhận làm muội muội, hắn ta làm đại ca thật sự là quá thất trách!

Tần Cửu mặt mày mỉm cười, ngoan ngoãn thỉnh an Tần Tắc Ninh, hô: “Đại ca.”

Nhìn thanh niên tuấn dật trước mắt này, tâm tình Tần Cửu có chút phức tạp.

Trong tiểu thuyết Tần Tắc Ninh cũng là một bia đỡ đạn.

Sau khi nguyên chủ trở lại Tần gia, tất cả mọi người Tần gia đều coi nàng là sự sỉ nhục, duy chỉ có Tần Tắc Ninh là huynh trưởng thương yêu nàng, vì nàng không tiếc trở mặt với Tần Hân.

Sau đó, hắn ta vì làm chỗ dựa cho nguyên chủ, đi tòng quân chém gϊếŧ kẻ địch để có tiền đồ, cuối cùng, chết trận sa trường. Đầu của hắn ta bị quân địch treo ở trên tường thành ba ngày ba đêm, mặc cho mưa dầm gió thổi, sau khi chết hài cốt còn không được toàn vẹn.

Tần Tắc Ninh là người duy nhất đối tốt với nguyên chủ trong tiểu thuyết.

Tần Cửu gọi một tiếng “đại ca” khiến vành mắt thanh niên mười tám tuổi lập tức đỏ lên.

Hắn ta cất cao giọng nói: “Muội yên tâm, có đại ca ở đây, ai cũng không thể khi dễ bắt nạt muội được!”

“Ninh nhi, cháu nói bậy bạ gì đó.” Tô thị từ trên xe ngựa bước xuống, cười nói: “Đích cô nương nhà chúng ta, chúng ta yêu thương còn không kịp đây, mẫu thân, người nói có phải không?”

Tần thái phu nhân lúc này cũng xuống xe ngựa, nghe được những lời này của Tần Tắc Ninh, bất mãn nhíu mày một cái, thầm nghĩ: Ninh ca nhi tuổi cũng không còn nhỏ, làm việc sao cứ luôn như vậy... Hết sức hồ đồ.

“Về Vinh Hòa Đường trước.” Tần thái phu nhân tiếp lời nói: “Nhị thúc tam thúc của cháu cùng các huynh đệ tỷ muội đều đang chờ cháu.” Câu cuối cùng là nói với Tần Cửu .

Vì thế, đoàn người đi tới Vinh Hòa Đường.

Những người khác của Tần gia đều đã đến Vinh Hòa Đường, thấy bọn họ tiến vào, từng đạo ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Cửu, trên mặt đủ loại sắc thái khác nhau.

Tần Hân không chớp mắt nhìn thiếu nữ gầy yếu trước mặt.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, lông mày liễu cong cong, mắt hạnh đen kịt sáng ngời như bảo thạch.

Vài luồng ánh mặt trời rực rỡ nhu hòa chiếu lên mặt, tóc, quần áo của nàng, vì quanh thân nàng mạ lên một tầng hào quang nhàn nhạt.

Nàng giống như là một đóa hoa nở rộ trong cảnh xuân, nửa thả nửa đợi, tươi mát xinh đẹp, lúc mím môi cười một tiếng, hình như có một cỗ hương thơm ngày xuân xông vào mũi, mà Tần Hân lại cảm thấy có loại cảm giác buồn bực dâng lên.

Tay phải Tần Hân rụt trong ống tay áo gắt gao nắm thành nắm đấm.

Cho dù là chậm vài năm, tiện nhân Tần Cửu này vẫn trở lại!

Nàng lại muốn hủy diệt cả đời của mình!

Tần Hân cố kìm nén sự phẫn nộ, tiến lên thân mật đỡ Tần thái phu nhân, thản nhiên cười nói: “Tổ mẫu, đây chính là muội muội của cháu ư.”

Nụ cười của nàng ta có chút miễn cưỡng, rơi vào trong mắt Tần thái phu nhân, như là mạnh mẽ cười gượng.

Tần thái phu nhân đau lòng cực kỳ, thầm nghĩ: Mấy ngày nay Hân nhi khẳng định cũng không dễ chịu, người đều gầy đi một vòng, ai, Hân nhi từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu ủy khuất như vậy!

Bà ta vỗ nhẹ mu bàn tay Tần Hân một cái, làm như an ủi, cũng làm như đang nói, nàng ta chịu ủy khuất chính mình cũng biết.

Tần thái phu nhân hướng tới Tần Cửu giới thiệu: “Cửu nhi này, đây là Nhị tỷ tỷ của cháu.”

Tần Cửu mặt mày mỉm cười chúm chím, nhưng trong lòng lại yên lặng thở dài.

Ở trong tiểu thuyết nguyên chủ coi như là làm nữ phụ ác độc luôn đi trêu chọc Tần Hân trước, mới có thể từng bước bị mất mặt, thẳng đến sau đó khi bị đuổi ra khỏi Tần gia. Thế nhưng, Tần Cửu cũng sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ cần nàng làm người ăn không ngồi rồi, thì Tần Hân sẽ không đối phó nàng.

Sự tồn tại của nàng, thân thế của nàng, đối với Tần Hân mà nói, chính là một vết nhơ lớn.

Tần Hân không thể dung nạp được nàng.

“Cửu Nhi.” Thấy Tần Cửu không nói gì, Tần thái phu nhân cảm thấy đứa nhỏ này hẳn là còn nghẹn một hơi, liền nói với thanh âm mềm mỏng: “Tổ mẫu biết cháu những năm này chịu khổ cực, nhưng chuyện này với nhị tỷ tỷ của cháu không liên quan gì, nó cũng là chịu không ít ủy khuất, cháu...”

“Nói đúng!” Tần Tắc Ninh thờ ơ ngắt lời Tần thái phu nhân: “Ở Hầu phủ cẩm y ngọc thực, Tần Hân quả thật ‘chịu không ít ủy khuất’ nhỉ?”

Hắn ta tỏ ra một bộ mặt lông bông, cứ như chỉ là thuận miệng nói như vậy, lại làm cho Tần thái phu nhân nói không nên lời.

Tần Tắc Ninh như cười như không nhìn về phía Tần Hân, lại nói: “Phủ chúng ta để nàng ta chịu nhiều ủy khuất như vậy, thật sự là không xứng đáng với nàng ta, vậy nàng ta còn ở lại không đi làm gì?”

Tần Cửu cảm thấy tính tình của người đại ca này thật sự rất hợp khẩu vị của nàng, trong lòng cũng đồng cảm gật gật đầu.

Tần Hân kim tôn ngọc quý ở Hầu phủ sống mười năm cũng có thể chịu ủy khuất, vậy nguyên chủ thì sao?

Nguyên chủ đáng đời bị hai vợ chồng Triệu A Mãn tra tấn đến khắp người đầy thương tích, sau đó gả cho một tên ngốc sao?!

Tần Tắc Ninh càng hăng hái, nói tiếp: “Nàng ta có thể về chỗ cha mẹ ruột của nàng ta, đảm bảo không phải chịu ‘ủy khuất’.”

Tần Chuẩn ho nhẹ hai tiếng, trầm giọng nói: “Đủ rồi, Ninh nhi, đây là biểu muội cháu!”

Tần Chuẩn nhấn mạnh hai chữ “biểu muội”, chính là đang nhắc nhở Tần Tắc Ninh, Tần Hân sẽ làm con thừa tự của nhị phòng, không liên quan đến dòng chính bọn họ.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tần Cửu có chút không vui, tiểu nha đầu này mới vừa trở về đã quấy nhiễu trong nhà không có yên bình, tương lai nhất định là họa gia tinh.

Này. Cũng đúng thôi, loại cô nương người ta nuôi ở ngoài làm sao có thể tốt đây!

Tần Tắc Ninh nhún vai một cái, môi mỏng nhếch lên, mang theo vẻ mỉa mai nhàn nhạt.

Tần Hân trầm mặc đỡ Tần thái phu nhân ngồi xuống giường La Hán.

Tần thái phu nhân theo thói quen lôi kéo Tần Hân ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng sau một khắc, bà ta liền ý thức được không ổn, vội vàng nhìn về phía Tần Cửu.

Tần Cửu khẽ mỉm cười, cái gì cũng không nói, nhưng không biết là như thế nào, trong lòng Tần thái phu nhân có chút khó chịu.

Bà ta đè nén loại cảm xúc phức tạp này, đợi tất cả mọi người đều ngồi xuống, mới chính thức giới thiệu Tần Cửu cho bọn họ: “Đây là Tần Cửu, cái tên này là Hoàng hậu nương nương tự mình đặt cho con bé.”

Tần Hân lớn hơn so với Tần Cửu mấy tháng, ở trong số cô nương Tần gia là nhị cô nương, Tần Cửu liền trở thành tam cô nương của Tần gia, chờ ngày sau chọn ngày đẹp lại mở từ đường, nhập vào gia phả.

Nhân khẩu của Trung Nghĩa Hầu phủ cũng đơn giản, nhị phòng ngoại trừ Tần Hân vừa mới được nhận làm con thừa tự, còn có người con trai thứ hai và con gái thứ ba. Tam phòng có một trai một gái, đều là con thứ.

Nhận thân, lại thấy lễ, Hầu phu nhân Tô thị thân thiết nói: “Cửu nhi, sau này cháu ở Uyển Hương viện, lát nữa ta dẫn cháu qua xem. Nếu có chỗ nào không thích, cháu nói với ta, không cần khách khí, nơi này là nhà của cháu.”

“Đa tạ Nhị thẩm.” Tần Cửu mỉm cười nói cảm ơn.

“Tổ mẫu.” đích nữ Nhị phòng Tứ cô nương Tần Sanh cười duyên nói: “Cháu với Nhị tỷ tỷ ngày hôm trước nhận được thiệp của Vịnh Nhứ hội, Tam tỷ tỷ trở về vừa hay, có thể đi cùng chúng ta.”

Vịnh Nhứ hội là do Thái thân vương phủ Anh Lạc tổ chức, mỗi quý mới có một lần, mời quý nữ trong kinh tới dự tiệc. Có thể nhận được thiệp của Vịnh Nhứ Hội, đối với các quý nữ mà nói, cũng là tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Tần thái phu nhân rất là vui mừng, cảm thấy cháu gái thật hiểu chuyện, luôn miệng nói: “Được được, để Tam tỷ tỷ đi cùng cháu đi.”

Tô thị nhíu mày, nói: “Mẫu thân, Cửu nhi vừa tới kinh thành...”

Nếu Tần Cửu làm mất mặt ở Vịnh Nhứ Hội, vậy thì là mất mặt cả phủ Trung Nghĩa Hầu!

“Mẫu thân.” Tần Sanh làm nũng nói với Tô thị: “Chính là bởi vì Tam tỷ tỷ vừa tới kinh thành, mới nên tụ tập với mọi người. Nữ nhi đã nói với các nàng rồi, muốn giới thiệu đường tỷ trưởng phòng cho các nàng làm quen.”

Tần Sanh tươi cười rạng rỡ, nhìn ngây thơ hồn nhiên, nhưng mà đáy lòng rất khinh thường Tần Cửu.

Vốn Tần Sanh là tam cô nương ở trong phủ, hiện tại Tần Cửu vừa trở về, mình ngược lại thành “Tứ cô nương”.

Đây không phải chim tu hú chiếm tổ chim khách thì là cái gì?!

Nàng ta ngược lại muốn cho toàn bộ quý nữ kinh thành biết vị “Tần Tam cô nương” này là một người đức hạnh không lên được mặt bàn, xem nàng về sau còn có mặt mũi ra khỏi cửa hay không!

“Để cho Cửu nhi đi đi.” Tần thái phu nhân hòa ái nói: “Có Hân nhi cùng Sanh nhi ở đó mà.”

Tần thái phu nhân nói xong mới ý thức được mình giống như lại xem nhẹ Tần Cửu, ý đồ bù đắp: “Cửu nhi, cháu thấy thế nào?”

Tần Cửu cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, Tần thái phu nhân coi như là nàng đồng ý.

Dùng bữa trưa xong, Tô thị tự mình dẫn Tần Cửu đi xem viện của nàng.

Đem toàn bộ quản sự ma ma, nha hoàn, bà tử đều gọi tới cho nàng thấy để nàng biết mặt, Tô thị từ tốn nói: “Cửu nhi, những người này đều là ta tỉ mỉ chọn lựa, rất trung thành, về sau có chuyện gì, cháu chỉ cần phân phó các nàng làm.”

Tần Cửu cười híp mắt nói: “Nhị thẩm chọn, tất nhiên là tốt. Vậy khế ước bán thân của các nàng ấy...”

Tô thị thần thái ung dung rộng lượng nói: “Khế ước bán thân này, ta thu thay cháu. Cửu nhi, nếu cháu không yên tâm về ta, ta sẽ cho người đưa cho cháu.”

Tô thị nói lời rất hay, trong lòng căn bản không có ý định đem khế ước bán thân cho Tần Cửu, có khế ước bán thân trong tay, cũng không cần lo lắng những hạ nhân này sẽ bị Tần Cửu lung lạc, bọn họ sẽ thay bà ta nhìn chằm chằm Tần Cửu.

Bà ta có tính toán riêng, mà bà ta cũng là trưởng bối, Tần Cửu là vãn bối. Bà ta nói như vậy, Tần Cửu cũng không thể nói là không yên lòng với mình chứ?!

Vẻ mặt Tô thị ôn hòa nhìn Tần Cửu, chờ nàng từ chối.

Kết quả…

“Vâng ạ.” Tần Cửu gật đầu, cười vui vẻ, mặt mày cong cong:

Cái gì? Tô thị trợn tròn mắt, cho là mình nghe nhầm.

“Đa tạ Nhị thẩm, cháu gái sẽ đem khế ước bán thân của các nàng ấy cất kỹ, sẽ không làm mất.” Tần Cửu nhìn Tô thị mím môi cười không ngừng, con ngươi trong suốt sáng lấp lánh.

Tần Cửu rõ ràng cười lên hết sức vô hại, nhưng chẳng biết tại sao, Tô thị lại cảm thấy mình giống như con chuột bị mèo đuổi theo chơi đùa.

Mình đang suy nghĩ cái gì vậy!

Đây chẳng qua là một nha đầu hoang dã không có giáo dưỡng mà thôi!

Tô thị ở trong lòng tự nói với mình, ngực nghẹn lại một hơi, không lên cũng không xuống.

Là bà ta chủ động nói có thể đem khế ước bán thân đưa cho nàng, hiện tại đổi ý, chính là đang tự vả miệng.

Tô thị chỉ có thể không cam lòng phân phó nói: “Triệu ma ma, ngươi đi lấy khế ước bán thân cầm tới đây.”

Bà ta miễn cưỡng bật cười, kìm nén đến tức ngực.