Ra khỏi cửa cung, Dư Bình liền nhìn thấy Tần Tắc Ninh đứng bên cạnh một con ngựa đỏ.
Thanh niên mặc áo lam chắc chừng mười bảy mười tám tuổi, mày kiếm đen như mực, mắt như ngôi sao, phong tư tuấn tú, gió thổi qua một cái, mái tóc đen nhánh tùy ý tung bay, lộ ra vài phần khinh cuồng cùng bừa bãi.
“Tần đại công tử.”
Dư Bình phủi phủi bụi trong tay, chắp tay về phía Tần Tắc Ninh, truyền đạt ý của Vệ hoàng hậu cho hắn ta.
Tần Tắc Ninh mím môi, trầm mặc.
Hắn ta cũng hiểu bây giờ không phải là thời điểm tốt để đưa muội muội về.
Dù sao trong phủ còn chưa biết chuyện này, vả lại, còn có cái hàng giả ở nơi đó, vẫn là nên dọn dẹp trước!
Tần Tắc Ninh mắt lướt qua một đạo ánh sáng, chắp tay nói với Dư Bình: “Mời công công truyển lời cho hoàng hậu nương nương một tiếng, ta biết nên làm như thế nào rồi.”
Tần Tắc Ninh là dẫn ngự tiền thị vệ của Ngự tứ phẩm thị vệ, khi Hoàng đế ở hành cung Giang Lâm phân phó hắn ta đi điều tra lai lịch của Tần Cửu, hắn ta còn không biết dụng ý của Hoàng hậu.
Thẳng đến khi hắn ta đến huyện Giang Dư Tấn Châu, từng chút từng chút điều tra xuống, mới dần dần phát hiện chân tướng tàn khốc này.
Muội muội của hắn ta lại bị hai người tâm tư ác độc tráo đổi!
Muội muội của hắn ta chẳng những bị thay thế, còn bị người ta đánh đập, bị người ta làm nhục, thậm chí thiếu chút nữa liền bị hủy cả đời.
Tần Tắc Ninh dùng tốc độ nhanh nhất từ huyện Giang Dư chạy về kinh thành, đem tin tức tra được hết thảy bẩm báo với Hoàng hậu, nguyên bản hắn ta là muốn tự mình đi đón muội muội hồi kinh, nhưng Hoàng hậu lại lo lắng sẽ dọa đến nàng, nên tự mình chạy chuyến này đón muội muội trở về...
Trong lúc đang suy nghĩ, Tần Tắc Ninh đã giục ngựa chạy về tới phủ Trung Nghĩa Hầu.
Sau khi ném ngựa cho gã sai vặt, Tần Tắc Ninh có mục tiêu rõ ràng đi về phía Vinh Hòa Đường của Tần thái phu nhân.
“Đại ca.”
Đi trên đường, Tần Tắc Ninh gặp Tần Hân, Tần Hân cũng đang đi đến Vinh Hòa Đường.
Hôm nay Tần Hân mặc một kiện hải đường hồng tú thêu chiết chi lục ngạc mai bối tử, phía dưới phối hợp một cái váy xếp màu hồng nhạt, mái tóc đen nhánh tết hai bên, thái dương đeo hai đóa phấn ngọc châu hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay với làn da sáng như tuyết, khi cười rộ lên, mí mắt cong cong, xinh đẹp động lòng người.
“Đại ca.” Tần Hân thỉnh an Tần Tắc Ninh, thân mật cười nói: “Hôm nay huynh về sớm như vậy. Muội đang định đến chỗ tổ mẫu, chúng ta cùng đi đi.”
Tần Tắc Ninh kinh ngạc nhìn nàng ta, ánh mắt sâu thẳm.
Hắn ta đã từng coi nàng ta là báu vật cha mẹ để lại, tìm mọi cách che chở.
Nhưng hôm nay, vừa nghĩ tới Tần Hân lá ngọc cành vàng lớn lên trong Hầu phủ, mà cha mẹ ruột của nàng ta lại ngày ngày tra tấn muội muội của hắn ta, một cỗ hận ý liền tự nhiên sinh ra trong lòng Tần Tắc Ninh.
Lúc Tần Hân đến cái nhà này đã gần bốn tuổi, nàng ta rốt cuộc có biết hay không...
Tần Hân bị ánh mắt của hắn ta nhìn có chút sợ hãi, chần chờ nói: “Đại ca, huynh làm sao vậy?”
Tần Tắc Ninh làm như không có chuyện gì, điềm nhiên nói: “Ngày giỗ của mẫu thân sắp tới rồi, hai ngày nữa huynh được nghỉ phép, muội cùng huynh đi Hoàng Giác Tự thắp nén hương cho mẫu thân đi.”
Tần Hân vội vàng đáp: “Vậy muội sai người đi chuẩn bị sắp xếp một chút.”
Tần Tắc Ninh từ chối cho ý kiến.
Hắn phối hợp với bước chân Tần Hân đi về phía trước, vừa đi, vừa ý vị thâm trường nói: “Mẫu thân khi còn sống thường nhớ thương muội, trước khi chết bà cũng chết không nhắm mắt, nói bà sẽ luôn ở lại dương gian, trông chừng muội, nhìn muội...”
Lúc này, chính là hoàng hôn, bầu trời một mảnh màu xanh da trời u tối.
Dưới mái hiên, mấy chiếc đèn l*иg khẽ lay động trong gió đêm, ánh nến như sáng như tối.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tần Hân không khỏi rùng mình một cái.
Nàng ta theo bản năng né tránh ánh mắt Tần Tắc Ninh, cười nói: “Đại ca, muội đã trở về rồi, mẫu thân nhất định sẽ yên nghỉ.”
“Phải không?” Tần Tắc Ninh cố ý dừng lại một chút, khóe môi nổi lên một nụ cười lạnh như băng, chậm lại tốc độ nói: “Con gái của mình bị người ta hoán đổi, mẫu thân sao có thể yên nghỉ?”
Tần Hân trong mắt xẹt qua một chút bối rối cùng hốt hoảng, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, hờn dỗi nói: “Đại ca, huynh đang nói bậy bạ gì vậy!”
Giờ khắc này, vẻ mặt Tần Hân đã cho Tần Tắc Ninh câu trả lời, hắn ta đoán không có sai.
Tần Tắc Ninh nhìn thẳng nàng ta, lạnh lùng nói: “Cô không phải muội muội của ta!”
Hắn xác định, Tần Hân là đã biết!
Tần Hân biết mình là hàng giả! Nàng ta cùng cha mẹ ruột của nàng ta căn bản là cùng một mặt hàng!
Trong con ngươi đen nhánh của Tần Tắc Ninh lóe ra tia sắc bén, ánh mắt như điện.
Tần Hân cũng ý thức được mình thất thố, tiến lại gần Tần Tắc Ninh, muốn bù đắp: “Đại ca...”
“Đừng gọi ta là đại ca.” Tần Tắc Ninh lui ra, chán ghét nhìn Tần Hân, nhấn mạnh lại lần nữa: “Cô không phải muội muội của ta!”
Nói xong, hắn ta cũng không quay đầu lại, bước chân kiên định, bóng lưng cao lớn lộ ra quyết tuyệt.
Tần Hân thần sắc bối rối đứng tại chỗ, không biết làm sao nắm chặt khăn trong tay, trong con ngươi lóe lên tính toán.
Thϊếp thân nha hoàn Thư Hương vẻ mặt luống cuống, cẩn thận nói: “Cô nương, đại thiếu gia đây là làm sao vậy, như thế nào đột nhiên nổi giận với người chứ?”
Tần Hân không trả lời, trên mặt âm tình bất định.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao Tần Tắc Ninh lại biết?!
Sắc mặt Tần Hân lúc xanh lúc trắng.
Kiếp trước, nàng ta chỉ mới tới Hầu phủ ba năm, đã bị tổ phụ phát hiện manh mối, hủy hết tất cả của nàng ta.
Sau đó, Tần Cửu được tìm về, trở thành thiên kim Hầu Phủ.
Mà nàng ta thì sao, bị đánh vào bụi rậm, cha mẹ ruột của nàng ta bị phán án lưu đày, nàng ta cũng bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, đi theo cha mẹ cùng nhau lưu đày đến Lĩnh Nam, nhận hết tra tấn...
Ngay cả ông trời cũng thương hại nàng ta, cho nàng ta cơ hội làm lại!
Kiếp này, nàng ta từng bước trù tính, mới đi tới một bước này, vì sao Tần Tắc Ninh lại biết chuyện này?!
Tại sao?
Đôi mắt Tần Hân khẽ mở, chợt nghĩ tới cô nương gặp ở huyện Thanh Vân.
Lúc ấy, nàng ta đã cảm thấy cô nương kia bộ dạng có chút giống Tần Cửu , sau đó, nàng ta còn nghĩ chờ Nhị hoàng tử tra xét xong, có thể nói bóng nói gió hỏi một chút lộ dẫn của cô nương kia viết cái gì.
Nhưng Nhị hoàng tử lại bị Hoàng thượng mắng, còn bị phạt không được phép ra khỏi hành cung, ngay cả nàng ta cũng không thể gặp lại hắn ta, chuyện kia tự nhiên không giải quyết được gì.
Chẳng lẽ nói, cô nương kia thật sự là Tần Cửu?!
Nàng tìm đến à?
Trong lòng Tần Hân hốt hoảng.
Nàng ta nắm chặt tay, thật vất vả mới thoáng bình tĩnh lại, sống lưng thẳng tắp.
Nàng ta thật vất vả mới có được tất cả như hiện tại, tuyệt đối không thể để cho bọn họ lại đến phá hỏng cuộc sống của nàng ta!
Hiện tại đã bất đồng với kiếp trước, nàng ta bây giờ đã có thánh chỉ ngự ban là Nhị hoàng tử phi, Tần gia sẽ không dễ dàng từ bỏ nàng ta!
Tần Hân lấy lại bình tĩnh, bước nhanh về phía Vinh Hòa Đường.
“Nhị cô nương.”
Bên ngoài gian đông của Vinh Hòa Đường, một tiểu nha hoàn cách một tấm rèm vẻ mặt phức tạp quỳ gối hành lễ với Tần Hân.
Trong lòng Tần Hân “lộp bộp” một chút, trong đầu nghĩ thầm: sẽ không phải Tần Tắc Ninh đã nói với thái phu nhân chứ?! Hắn ta làm việc cũng quá tùy ý, chẳng lẽ không biết trước đem những hạ nhân này đuổi đi? Hắn ta đem mặt mũi của nàng ta đặt ở nơi nào!!
Tiểu nha hoàn đẩy rèm cửa ra cho nàng ta.
Tần Hân để Thư Hương ở bên ngoài, vào gian phòng phía đông, chợt nghe Tần Tắc Ninh lạnh lùng nói: “... Nên về vị trí của mình!”
Tần thái phu nhân ngồi trên một chiếc giường La Hán gỗ tử đàn, mặt trầm như nước mím môi, Tần Tắc Ninh đứng ở trước người bà ta, đưa lưng về phía Tần Hân.
“Đại ca...” Tần Hân gọi một tiếng, thanh âm khẽ run.
Tần Tắc Ninh không thèm nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Không phải chó mèo gì cũng có thể gọi ta là đại ca.”
Hốc mắt Tần Hân lập tức đỏ lên, răng ngọc cắn nhẹ môi dưới mềm mại, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Mười năm thân tình, nàng ta gọi hắn ta là đại ca suốt mười năm, tình huynh muội của bọn họ chẳng lẽ lại không sánh bằng huyết thống?
Tần thái phu nhân luôn luôn yêu thương cháu gái Tần Hân này, nhịn không được trách cứ Tần Tắc Ninh nói: “Ninh nhi, đừng nói chuyện với muội muội cháu như vậy!”
“Tổ mẫu, nàng ta không phải muội muội cháu.” Tần Tắc Ninh nghiêng người đưa tay chỉ Tần Hân, vẻ mặt lạnh lùng mà căm hận: “Là cha mẹ đê tiện vô sỉ của nàng ta đổi muội muội ruột của cháu, còn hành hạ ngược đãi đủ đường với con bé, tùy ý đánh chửi.”
“Cho dù ta có nuôi chó cũng sẽ không cắn ngược ta một cái!” Tần Tắc Ninh một chữ so với một chữ còn lạnh hơn.
“Ninh nhi!” Tần thái phu nhân nhíu mày càng chặt, từ đáy lòng không muốn tin tưởng lời Tần Tắc Ninh nói là sự thật.
Nhưng chuyện lớn như vậy, Tần Tắc Ninh cũng không thể nói lung tung.
Tần thái phu nhân tâm phiền ý loạn, bà ta còn nhớ rõ lúc Tần Hân mới vừa được đón hồi phủ, mới tầm bốn tuổi, nho nhỏ, tiểu cô nương vừa nhu thuận lại khôn khéo thông minh, giống như phấn đoàn tử vậy.
Con trai trưởng cùng con dâu trưởng đã sớm đi, bà ta liền đem Tần Hân nuôi ở dưới gối của mình, ngay cả tên cũng là bà ta tự mình đặt.
Bà ta tận mắt nhìn đứa nhỏ này chậm rãi lớn lên, ngọt ngào gọi mình là tổ mẫu, dỗ dành mình vui vẻ.
Cháu gái này chính là niềm hạnh phúc của bà ta, áo bông nhỏ của bà ta, bà ta làm sao có thể nói buông xuống liền buông xuống đây!
Cho dù hai vợ chồng Lý gia có sai, Tần Hân là vô tội!
Sao có thể đem hết tội lỗi này đổ lên người Tần Hân!
“Tổ mẫu.” Tần Hân cảm kích nhìn Tần thái phu nhân, hốc mắt càng đỏ hơn.
Nàng ta biết lòng hiếu thảo của nàng ta đối với tổ mẫu sẽ không uổng phí, mười năm qua, là nàng ta cùng ở bên cạnh tổ mẫu hiếu thuận, Tần Cửu đã làm cái gì?! Dựa vào cái gì nàng vừa trở về liền muốn cướp đi tất cả của mình?!
Tần Tắc Ninh nhướng mày kiếm, nói: “Tổ mẫu, cha mẹ cháu lúc còn sống, nhớ mãi không quên chính là muội muội đáng thương kia của cháu. Muội muội không công chịu khổ mười mấy năm, hàng giả này lại ở trong Hầu phủ ăn ngon mặc đẹp, người không sợ cha mẹ cháu chết không nhắm mắt sao?”
Năm đó, Tần gia bị lưu đày tới Mân Châu.
Thổ phỉ Mân Châu hoành hành, địa phương thường xuyên cưỡng chế trưng dụng những tội dân bị lưu đày như bọn họ đi tiêu diệt thổ phỉ, Tần Quyết là trưởng tử, mà Tần Chuẩn bởi vì cuộc sống ở Mân Châu trải qua quá gian khổ, lúc nào cũng sinh bệnh, cho nên, mỗi lần trưng binh đều là Tần Quyết đi, cho đến khi Tần Quyết chết trong một lần tiêu diệt thổ phỉ.
Lúc đó Vệ thị đang mang thai, bởi vậy bị kí©h thí©ɧ mà sinh non. Vệ thị khó sinh, sau khi sinh Tần Tắc Ngọc liền ra máu rất nhiều mà mất.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tần Tắc Ninh đã trở thành cô nhi không cha không mẹ.
Tần thái phu nhân nắm chặt vòng tay Phật châu trong tay.
Năm đó con trai trưởng cùng con dâu trưởng ở Mân Châu thường nhớ thương cháu gái thứ hai, nếu bọn họ trên trời có linh thiêng, biết con gái thứ hai bị lưu lạc bên ngoài, lại chịu khổ nhiều năm như vậy, sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
Cháu gái thứ hai nhất định phải đón về, nhưng Tần Hân...
“Tổ mẫu...” Tần Hân ủy khuất nắm khăn trong tay, trong con ngươi hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh, lã chã muốn khóc, phá lệ khiến người ta trìu mến.
Tần thái phu nhân càng thêm không đành lòng, thầm nghĩ: Phẩm hạnh của hai vợ chồng Lý gia quả thực thấp kém, Tần Hân từ nhỏ cẩm y ngọc thực, mười ngón tay đã không dính qua xuân thủy, làm sao sống được cuộc sống như vậy.
Hầu phủ gia nghiệp lớn như vậy, nuôi một tiểu cô nương cũng không phải nuôi không nổi…
Ninh nhi này thật sự là quá cứng đầu!