Chương 11: Nhận người thân

“Tiểu Cửu, có phải con đã biết rồi không?”

Vệ hoàng hậu hỏi như vậy, Tần Cửu liền gật đầu một cái.

Nàng nửa rũ mắt, rồi lại ngập ngừng nói: “Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đối với con đều là muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, công việc trong nhà đều là con làm, thế nhưng, bọn họ chưa từng cho con sắc mặt tốt.”

“Vì cho Lý Gia Bảo đổi một suất học ở huyện, bọn họ đem con bán cho đứa con bị ngốc của Từ gia, con không muốn, bà ta liền sẽ đánh con, còn nói là đánh chết cũng là con đáng đời, đến lúc đó lấy một tấm chiếu mỏng một bọc lại rồi tùy tiện ném đi.”

“Ngày đó, Triệu A Mãn sau khi đánh con một trận liền đi ra ngoài, con len lén nghe được Lý Kim Trụ khuyên hai câu, nói con tốt xấu gì cũng là tiểu thư Tần gia, đánh chết thật, nếu như về sau Tần gia có người tìm đến, bọn họ gánh vác không nổi.”

“Lúc này con mới biết, hóa ra con không phải con ruột của họ, con họ Tần.”

“Tần Cửu là tên con tự đặt cho mình.”

Tần Cửu nửa thật nửa giả nói, lúc ấy, thời điểm làm lộ dẫn, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ trở về Hầu phủ, dứt khoát dùng tên thật là “Tần Cửu”, chuyện này không giấu được người. Cho nên, nàng liền lấy danh nghĩa “Nghe được” này ngụy trang, đem sơ hở này mang tên ra ngoài chỗ sáng.

Vệ hoàng hậu càng nghe càng giận, nhịn không được nặng nề vỗ bàn.

“Đáng ghét”

Trái tim bà đau đớn như bị một bàn tay vô hình hung hãn siết chặt vậy.

Trên đời này làm sao có thể có người đáng ghét như vậy, con gái của bọn họ ở Hầu phủ kim tôn ngọc quý lớn lên, lại đi đối đãi tệ bạc với con gái người khác, để cho nó làm trâu làm ngựa, tùy ý khi dễ đánh mắng.

Nếu không phải tiểu nha đầu này thông minh chạy thoát, không thì thật sự sẽ phải gả cho một kẻ ngốc, chẳng phải là ngay cả nhân duyên của nàng cùng nửa đời sau đều bị bọn họ làm hỏng!

Vừa nghĩ tới đây, Vệ hoàng hậu liền nhịn không được muốn đem người Lý gia bằm thây vạn đoạn!

Chỉ tiếc, đôi vợ chồng kia phạm vào tội gϊếŧ người, bỏ quê hương, bỏ trốn mất dạng.

Vệ hoàng hậu cố nén đau đớn trong lòng, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, bà nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu của Tần Cửu một cái.

Tiểu cô nương ở cái tuổi này, hẳn là có một một mái tóc đen nhánh, nhưng cảm giác trong bàn tay lại thô ráp. Nha đầu này quá khổ rồi!

“Cố phu nhân.”

Thanh âm mềm mại của tiểu cô nương cắt đứt suy nghĩ của Vệ hoàng hậu, chỉ thấy nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, một đôi mắt hạnh đen nhánh tinh khiết không chớp một cái, gian nan hỏi: “Người nói, người là dì của con. Vậy cha mẹ con là ai? Tại sao.... Tại sao cha mẹ con lại không cần con?”

Vệ hoàng hậu thở dài một hơi, nói: “Con là đích nữ của Trung Nghĩa Hầu Phủ Tần gia, cũng là đích thứ nữ của Tần gia.”

Bà kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tần Cửu, một năm một mười đem chuyện năm đó nói ra, chẳng qua là che giấu chuyện hoàng đế còn là thái tử thiếu chút nữa bị phế, chỉ đơn giản quy nạp là Tần gia năm đó bởi vì bị người vu hãm bị lưu đày, lúc này mới đem đứa trẻ mới sinh phó thác ra ngoài.

“... Tần gia sau này sửa lại án xử sai, liền phái người đi đón con, chỉ là không nghĩ tới bọn họ tự nhiên lấy nữ nhi của mình đem thay thế con.”

“Thì ra là như vậy...” Tần Cửu hiểu ra vấn đề.

Một lát sau, nàng mới hỏi: “Cố phu nhân, vậy trong nhà con còn có ai? Cha mẹ bọn họ có thể không thích con hay không?”

Vẻ mặt Tần Cửu có chút bất an, Vệ hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, cười trấn an hai câu, còn nói thêm: “Cha mẹ con đã mất rồi, con còn có một thân huynh cùng một thân đệ ruột, huynh trưởng của con tên là Tần Tắc Ninh, đệ đệ của con tên là Tần Tắc Ngọc. Về phần những người khác của Tần gia...”

Sắc mặt Vệ hoàng hậu lạnh lẽo trong chớp mắt, sau đó lại nở nụ cười, nói: “Bất quá chỉ là thúc bá họ hàng xa mà thôi, nếu bọn họ có ác ý, con cũng không cần để ý. Tổ phụ của con cũng đã qua đời, nhưng tổ mẫu con vẫn còn sống, ngày thường con chỉ cần để ý nhiều hơn là được. Vẫn là câu nói kia, những người khác Tần gia nếu có ác ý, con không cần để ý... Sẽ có dì sẽ thay con làm chủ.”

Tần Cửu gật gật đầu một cái, thầm nghĩ: Nghĩ đến, Vệ hoàng hậu đối với chuyện Tần gia quyết tâm dựa vào Nhị hoàng tử, trong lòng cũng hiểu rõ.

“Ngoan.” Vệ hoàng hậu mặt mày ôn hòa, nói tiếp: “Ngoại tổ gia của con họ Vệ, là Trâm Anh thế gia, tổ tiên từng có hai vị thủ phụ, bốn vị đại tướng biên cương, mười một người từng đứng hàng tam giáp, còn có tiến sĩ, cử nhân nhiều không kể xiết, cũng không phải tiểu môn tiểu hộ gì.”

Nói đến Vệ gia, Vệ hoàng hậu giữa đôi lông mày toát ra tràn đầy kiêu ngạo.

“Ngoại tổ phụ của con hiền là đương nhiệm Tổng đốc Giang Nam, đang nhậm chức. Con với mẹ con bộ dạng giống nhau như đúc, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con nếu nhìn thấy con, nhất định có thể nhận ra, ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, chỉ là con so với mẹ con khi còn bé gầy hơn nhiều...”

Nhìn bộ dáng nhỏ gầy của tiểu nha đầu trước mắt, nghĩ đến vết sẹo đầy người nàng, mũi Vệ hoàng hậu cay cay, nước mắt vẫn luôn khắc chế bất giác từ khóe mắt trào ra ngoài.

Muội muội của bà, ở tuổi đôi mươi đã phải chịu khổ lưu đày, trước khi lâm chung trong lòng đều nhớ đến đứa con gái nhỏ này.

Còn bà thì sao! Mấy năm nay, lại đem hàng giả kia nâng niu ở trong lòng bàn tay cực kỳ sủng ái!

Tự trách cùng ảo não giống như dây leo mọc lan tràn ở trong ngực của Vệ hoàng hậu.

Tần Cửu lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Vệ hoàng hậu, an ủi: “... Dì người đừng khóc.”

Tiếng gọi “dì” này của nàng trúc trắc mà gian nan, lại làm cho nước mắt Vệ hoàng hậu càng không ngừng được chảy xuống.

Bà lại ôm Tần Cửu lần nữa, giống như bảo bối mất đi mà tìm lại được, nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ ngoan... Đứa trẻ ngoan, dì về sau sẽ không để cho con phải chịu khổ nữa.”

Vệ hoàng hậu thân thể từ trước đến nay luôn không tốt, tối kỵ nhất là mừng rỡ cùng đau buồn, Từ ma ma ở bên vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân, người với biểu cô nương nhận nhau là chuyện tốt, làm sao lại có thể khóc đây, phải là vui mừng mới phải chứ!”

“Phu nhân, người xem biểu cô nương đã bị người dọa sợ rồi kìa.”

Vệ hoàng hậu nhìn tiểu cô nương nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt hạnh sáng ngời cực kỳ giống mình có chút không biết phải làm sao.

Vệ hoàng hậu nở nụ cười, kéo bàn tay thô ráp của tiểu nha đầu, nói: “Tiểu Cửu, con theo ta hồi kinh đi.”

“Nhưng mà...” Tần Cửu lộ ra vẻ chần chờ, nhìn xung quanh một chút: “Dì, cửa hàng này con vừa mới thuê.”

Nàng có chút không nỡ, mặc dù là “Diễn trò”, nhưng tốt xấu nơi này cũng là chính mình từng chút một bố trí ra, ít nhiều vẫn tốn chút tâm huyết.

“Không việc gì đâu.” Vệ hoàng hậu cười nói: “Cửa hàng này cứ để như vậy, ngày sau, con có thể để một quản sự đáng tin cậy tới nơi này thay con xử lý.”

Trong lòng bà suy nghĩ dứt khoát thay đứa nhỏ này mua lại cửa hàng này là được.

Vệ hoàng hậu lấy tình cùng hành động khuyên nhủ trong một hồi, Tần Cửu cuối cùng cũng đáp ứng.

Vì thế, ngay giữa trưa hôm đó, Tần Cửu thu dọn một chút, các nàng liền lên đường.

Nơi đây cách kinh thành chừng ba mươi dặm đường, Vệ hoàng hậu vốn cũng không nên tự mình đến đây, để Từ ma ma đến thông báo cho Tần Cửu là được. Nhưng trong lòng bà sốt ruột, lại lo lắng Tần Cửu sẽ miên man suy nghĩ bậy bạ, nhất định phải tự mình đi một chuyến như vậy. Hoàng đế đối với bà từ trước đến nay tôn trọng, cũng không ngăn cản, chỉ phái một ít thị vệ đi hộ tống, để cho bà cải trang xuất cung.

Đoàn người một đường mau chóng di chuyển, rốt cục trước khi trời tối đã đến được kinh thành, một hàng xe ngựa trực tiếp tiến vào hoàng thành.

Trên đường đi, Vệ hoàng hậu đã nói thân phận của mình với Tần Cửu, cũng cho nàng vào cung ở tạm vài ngày.

Xe ngựa dừng ở trước cửa cung, Từ ma ma đưa lệnh bài cho thị vệ.

Cách đó không xa, một đạo thân ảnh mặc cẩm bào màu xanh ngọc dệt kim đang ở trước cửa cung, dáng vẻ hắn tuấn lãng, thân hình cao lớn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn phương hướng xe ngựa, theo bản năng bước ra một bước, rồi lại mạnh mẽ thu trở về.

Xe ngựa tiến vào cửa cung, Tần Cửu liền theo hoàng hậu ngồi lên kiệu, một đường đến cung Phượng Loan.

“Mẫu hậu…”

Một thân ảnh nho nhỏ từ trong điện chạy ra, chạy xuống thềm đá, vui sướиɠ chạy về phía Vệ hoàng hậu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn tú của cậu bé tràn đầy vui sướиɠ không chút che giấu, chính là Lục hoàng tử Cố Trăn.

“Trăn nhi.” Vệ hoàng hậu cũng nở nụ cười từ trong thâm tâm: “Đây là biểu tỷ của con.”

“Biểu tỷ.” Cố Trăn hoạt bát kêu lên, mắt to chớp chớp, tò mò đánh giá nàng. Cậu bé còn nhớ rõ là Tần Cửu đã cứu mình từ trong hồ lên, ánh mắt nhìn nàng lộ ra vẻ thân cận.

Tần Cửu có chút ngứa ngáy tay, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé.

“Tiểu Cửu, nó tên chỉ một chữ ‘Trăn’, biểu tỷ đệ các con cũng không cần quá gò bó, con gọi thằng bé là Trăn Nhi là được.” Vệ hoàng hậu mỉm cười nhìn hai người. “Chúng ta đi vào trước đi.”

Cố Trăn móc một viên kẹo đường từ trong hầu bao ra, đưa cho Tần Cửu: “Biểu tỷ, tỷ ăn đi.”

Bộ dáng ngây thơ của tiểu tử kia khiến tim Tần Cửu mềm nhũn, đường trong miệng tựa hồ cũng ngọt hơn.

“Tiểu Cửu, con trước tiên ở lại với bổn cung một thời gian. Chờ Tần gia thu xếp ổn thỏa, con mới trở về sau.” Trong mắt Vệ hoàng hậu xẹt qua một đạo ánh sáng sắc bén, trên mặt như không có việc gì nói: “Bổn cung sẽ thay mẹ con chăm sóc con thật tốt.”

Vệ hoàng hậu lần này đi ra ngoài đón Tần Cửa, liền phân phó hạ nhân ở thiên điện chuẩn bị tốt phòng cùng với quần áo trang sức cho nàng, chính là hy vọng cháu gái ở trong cung có thể thoải mái thư giãn.

“Tốt quá rồi!” Cố Trăn hưng phấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt sáng lấp lánh: “Biểu tỷ, tỷ ở chỗ mẫu thân, vừa hay có thể chơi với ta.”

Tần Cửu mỉm cười đồng ý, lúc này, một cung nữ áo xanh đến bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương cầu kiến.”

Bà lúc này mới vừa hồi cung, quý phi thế mà đã nhận được tin tức. Khóe miệng Vệ hoàng hậu nhếch lên một nụ cười lạnh, lạnh nhạt cự tuyệt: “Bổn cung đang bận, không gặp.”

Cung nữ mặc y phục xanh lên tiếng đáp lại rồi lui ra.

Tần Cửu hơi cụp mắt, ánh mắt lóe lên.

Trong tiểu thuyết, tình cảm Đế hậu rất sâu, Hoàng đế đăng cơ mười năm, cũng chỉ tuyển tú qua một lần, trong Tứ phi cũng chỉ lập quý phi cùng Thục phi, so với mấy đời Hoàng đế khác của triều đại Đại Kỳ, hậu cung có thể nói là thanh tĩnh.

Nếu không phải Lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, thân thể lại không tốt, các triều thần cũng không đến mức vì lập trưởng hay lập đích mà tranh cãi không ngớt.

Mà quý phi chính là mẹ đẻ của Nhị hoàng tử Cố Cảnh.

Tần Cửu không khỏi nhớ tới chuyện Lục hoàng tử rơi xuống nước ở hồ Tiểu Kính, có thể tưởng tượng được, nếu là ngày đó Cố Trăn chết đuối, như vậy người được lợi lớn nhất tất nhiên là Nhị hoàng tử Cố Cảnh.

Mấy ngày nay, ngoại trừ điều tra thân thế của mình, Vệ hoàng hậu khẳng định cũng điều tra chuyện Cố Trăn rơi xuống nước, nói vậy Vệ hoàng hậu cũng đã hoài nghi mẹ con quý phi.

“Nương nương.” Từ ma ma nhìn thoáng qua sắc trời, thừa dịp này lại cười nói: “Tần đại công tử còn chờ ở ngoài cửa cung, có lẽ là đang chờ biểu cô nương.”

“Tắc Ninh có tâm rồi.” Vệ hoàng hậu khẽ gật đầu, phân phó thái giám quản sự nói: “Dư Bình, ngươi đi nói cho hắn biết một tiếng, bổn cung lưu Tiểu Cửu ở lại trong cung một thời gian.”

“Nô tài tuân mệnh.”

Thái giám quản sự Dư Bình của cung Phượng Loan lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, Dư Bình liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp hơn ba mươi tuổi quần áo đơn bạc quỳ gối bên ngoài cung Phượng Loan, thân hình mảnh mai ở trong gió thu run lẩy bẩy.

Làm bộ làm tịch! Dư Bình hừ lạnh một tiếng, bước nhanh qua bên cạnh người quý phi.