Chương 27: Tiêu Chiến muốn làm nũng.
Tiêu Chiến khập kha khập khiễng dưới sự giúp đỡ của Vương Nhất Bác đi vào trong nhà, sau đó ngồi yên trên giường để Di Dung xem xét vết thương, việc chịu đựng từ chiều đến giờ khiến mắt cá chân sưng vù lên như vừa bị ong đốt, Di Dung vốn đang cúi xuống chăm chú xem, bất giác thở dài một cái.
"Tiêu Chiến còn chưa có chết đâu, cậu sốt ruột cái gì vậy."
Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn Di Dung, trước khi bỏ ra ngoài còn bỏ lại một câu cảnh cáo:
"Cậu khôn hồn thì nhẹ tay một chút cho tớ."
Ý là, đừng có lấy việc tư để trả thù.
Tiêu Chiến nghe vậy thì ngửa đầu lên lườm Vương Nhất Bác một cái, da mặt vốn mỏng khẽ đỏ lên, em cũng không phải trẻ con, anh nói thế trước mặt một cô gái không phải khiến em không còn mặt mũi nào hay sao!
Vương Nhất Bác rời đi rồi, Tiêu Chiến đối diện với hai bàn tay lạnh băng của Di Dung mà hơi rùng mình. Ngón tay thon dài lướt ở mắt cá chân Tiêu Chiến khẽ sờ nắn, trong miệng cậu liền khẽ "shhhh" như kiềm nén, thoạt nhìn trông vô cùng khổ sở.
"Cũng không phải đang làm chuyện đấy, cậu kêu động tình như vậy làm gì." Di Dung hơi dùng sức ấn một cái.
Tiêu Chiến phát cáu, "Chị đừng có dùng cái giọng điệu đáng ghét đó của Vương Nhất Bác nói mấy lời hạ lưu!...... A...... Đau, đau chết mất, chị nhẹ chút được không vậy?"
Di Dung quấn băng lại cho Tiêu Chiến xong, lại để cổ chân cậu vào trong thau nước đá, không lạnh không nóng nói, "Cậu bị bong gân rồi, đừng đi lại quá nhiều, tốt nhất là ngồi im một chỗ chờ người hầu hạ đi."
Ngâm chân vào nước đá vào cái thời tiết này, Tiêu Chiến khẽ rùng mình một cái, bĩu môi nói, "Chị nói Vương Nhất Bác hả, nếu đàn anh chịu hầu hạ tôi, tôi nguyện làm con chị."
Di Dung đứng dậy, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tiêu Chiến, sau đó hơi mỉm cười. Đồng thời từ trên cao đánh giá cậu thanh niên mặt mũi coi như là sáng sủa dễ nhìn này một chút, tính cách hay ồn ào lại không chịu thua ai, mồm miệng chanh chua, quả nhiên thích hợp để bên Vương Nhất Bác để kiềm hãm hắn.
"Chị đây mong cậu và Vương Nhất Bác có thể chung sống hòa thuận với nhau." Di Dung hếch hếch cằm nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chợt nghĩ lại những lúc ở cùng Vương Nhất Bác, giống như hai đứa điên của Liên Hợp Quốc suốt ngày chí chóe ấy chứ hòa thuận gì, không đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng cãi nhau đến cổ họng rát khô. Vương Nhất Bác thì lạnh nhạt tuyệt tình lại phũ phàng, lời nói như lưỡi dao sắc bén, còn Tiêu Chiến vừa đanh đá vừa ngốc nghếch, rốt cuộc chỉ muốn gây ra chiến tranh náo loạn trong nhà.
Tiêu Chiến day day trán, chuyện này thật sự là bất khả thi.
Di Dung nhìn Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi một chỗ, có một loại xúc động muốn trêu chọc cậu, như đang suy nghĩ đến điều gì đó, Di Dung gãi gãi má nhìn ra cửa.
"Nghe nói cãi nhau suốt cũng không phải là tốt, một phía nhất định phải chủ động, như vậy tình cảm mới có thể duy trì lâu bền được."
Tiêu Chiến trợn mắt, có chút hồ nghi hỏi, "Thật vậy sao? Tôi lúc nào cũng chủ động mà?"
"Cậu không tin sao? Còn nữa, có thể sự chủ động đó của cậu là không đủ, cậu biết Triệu Vĩ Kỳ đúng không? Tôi làm cho cậu xem."
Tiêu Chiến đần mặt.
"Này Triệu Vĩ Kỳ." Di Dung hướng ngoài cửa gọi lớn, trong nháy mắt Triệu Vĩ Kỳ như một cơn gió đã xuất hiện trước mặt Di Dung, Tiêu Chiến vẫn ngồi đó tiếp tục quan sát họ.
"Vợ yêu, em gọi anh sao~~" Triệu Vĩ Kỳ cọ cọ má vào cánh tay Di Dung.
Tiêu Chiến muốn nôn.
Di Dung nhịn xuống xúc động muốn vung tay đánh người này một cái, nhưng rất nhanh lấy được tươi cười nhìn Triệu Vĩ Kỳ, "Anh ngoan thế này trông dễ thương lắm, tiếp tục phát huy nha."
Tiêu Chiến thấy hai người một nam một nữ tình tứ ở trước mặt mà run rẩy cả người, như hiểu ra điều gì đó, gọi Vương Nhất Bác một tiếng, sau khi trèo lên lưng đối phương xong mới nhìn nhìn hai người:
"Hai người cứ tiếp tục, tôi ra ăn cơm. Cảm ơn chị đã xem vết thương cho tôi nha Di Dung."
Lúc Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi rồi, Di Dung mới đẩy đầu Triệu Vĩ Kỳ ra, giận dữ mắng, "Tránh ra đi, tởm chết đi được!"
Triệu Vĩ Kỳ tủi thân, "Không phải vừa rồi em mới nói anh dễ thương sao?"
"Vậy mà anh cũng tin à. Né ra."
Bữa tối hôm đó ăn vô cùng sảng khoái.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, tắm rửa xong, Tiêu Chiến nằm lên giường mà Di Dung đã xếp trước đó, cậu ngước mắt nhìn qua, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, nghe Tiêu Chiến gọi mấy lượt cũng không thèm ngẩng đầu lên.
"Đàn anh~~" Tiêu Chiến gọi.
Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục chơi game không để ý đến Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bị ngó lơ thì rất muốn dậm chân, nhưng cậu chợt nhớ ra chân mình vẫn còn đang băng bó, không manh động nữa, tiếp tục ở bên cạnh Vương Nhất Bác lải nhải.
"Nhất Bác, đừng chơi game nữa, chơi với em đi."
Vương Nhất Bác dội một gáo nước lạnh, "Ồn chết."
Tiêu Chiến bĩu môi, đôi tai còn đang vểnh liền cụp xuống, cậu quyết tâm muốn Vương Nhất Bác để ý đến mình. Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi, sau đó không chút chần chừ khéo léo di chuyển một cách cẩn thận, chui vào khoảng trống vòng tay Vương Nhất Bác đang cầm điện thoại, rất nhanh đã nằm gọn trong lòng người nọ, cảm nhận vòng tay đối phương dán chặt vào lưng mình.
"Nhất Bác, em cô đơn lắm."
Quả nhiên Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Chiến, sau đó ném điện thoại chỗ nào không biết, Tiêu Chiến cảm nhận được vòng tay kia siết chặt hơn một chút, hơn nữa còn có xu hướng dịch xuống phía dưới eo cậu.
"Nhột, đừng xuống nữa." Tiêu Chiến nhỏ giọng lầm bầm.
Vương Nhất Bác chợt nở nụ cười mà Tiêu Chiến cho rằng thoạt trông cực kì lưu manh, bàn tay đang đặt ở eo cậu bắt đầu sờ mó lên xuống, khiến Tiêu Chiến rùng mình một cái, ngã sấp xuống người Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ghé vào tai Tiêu Chiến nỉ non gọi, "Chiến Chiến."
Cảm nhận được trái tim đập mãnh liệt của Vương Nhất Bác ngay sát cơ thể mình, bên tai còn có hơi ấm ẩm ướt sượt qua, Tiêu Chiến bình thường luôn mạnh miệng, hôm nay lại nhịn không được hơi đỏ mặt, rụt cổ về.
"Anh muốn hôn em." Vương Nhất Bác siết chặt thắt lưng Tiêu Chiến, không cho đối phương cựa quậy, sau đó hơi ngẩng đầu về phía trước, há miệng ra cắn cắn vành tai đỏ bừng của đối phương.
Tiêu Chiến như sét đánh chưa kịp bưng tai, Vương Nhất Bác đã áp đến hôn lên môi cậu, môi của Vương Nhất Bác rất mềm mại, đem đến cho Tiêu Chiến cảm giác tê dại mà nồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng. Tiêu Chiến vô thức hơi há miệng, đầu lưỡi người nọ giống như nhìn thấy con mồi ngay lập tức luồn vào, Vương Nhất Bác quan sát vẻ mặt của Tiêu Chiến, hôn đến khi cả người đối phương mềm nhũn, sau đó mới chậm rãi buông ra, cọ xát môi mình lên cánh môi đối phương.
"Nhất, Nhất Bác......" Tiêu Chiến tựa lên người Vương Nhất Bác, thở hổn hển.
Vương Nhất Bác chuyển lên cắn mũi cậu, cười hỏi, "Sao hả?"
"Em không thở được." Tiêu Chiến khép hờ đôi mắt, loại biểu tình mơ màng mà động tình đỏ mặt này khiến phía dưới Vương Nhất Bác nảy thịch một cái.
"Em không biết thở bằng mũi à." Vương Nhất Bác dở khóc dở cười chọc chọc vào mũi Tiêu Chiến, đối phương lại không phục mở miệng ra cắn lên đầu ngón tay Vương Nhất Bác một cái, "Anh hôn qua nhiều lần rồi đúng không?"
Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, thấy đối phương không ngừng cọ lên người mình, bất chợt giọng nói khàn khàn, "Xuống khỏi người anh."
Tiêu Chiến không muốn cử động chân, lười biếng nói, "Lạnh lắm, không xuống đâu."
"Anh nói, xuống khỏi người anh mau." Vương Nhất Bác sờ lên eo Tiêu Chiến một cái, đối phương mới chịu bò xuống giường.
Cậu bĩu môi, "Em tưởng anh thích em làm nũng lắm mà."
"Thích." Vương Nhất Bác đứng dậy xỏ chân vào dép, vừa đi vừa nói, "Thích cái mông em ấy."
"Vừa rồi trông anh rất hưởng thụ đấy anh biết không?" Tiêu Chiến ngồi dậy không phục nói, "Này khoan đã, anh đi đâu đấy hả?"
Vương Nhất Bác không cả thèm quay mặt lại, "Đi tắm."
"Vừa nãy anh tắm rồi mà?"
"Muốn tắm lần nữa được không?"
"Nhưng sao phải tắm lần nữa?"
Vương Nhất Bác đóng sầm cửa lại, "Để bảo vệ cho cái chân của em đấy! Mẹ nó."
Tiêu Chiến: ? ? ?
Tiêu Chiến: ........ À.
__________
Tiểu kịch trường:
Vương Nhất Bác: Đề nghị em đừng làm nũng lúc chân đang đau, cảm ơn.
Tiêu Chiến: Vậy lúc chân khỏi rồi thì sao?
Vương Nhất Bác: Lúc ở nhà thì được.
Tiêu Chiến: Tại sao phải là ở nhà?
Vương Nhất Bác: Em muốn bị làm ở nơi đông người? Được.
Tiêu Chiến: Đề nghị đàn anh đừng nói năng dung tục nữa, cảm ơn.