Chương 28: Bảo bảo, ngủ ngon

Chương 28: Bảo bảo, ngủ ngon.

Quý Hướng Không và Trịnh Hân được Vương Nhất Bác gọi xe đến đón về trước một hôm, Tiêu Chiến đi lại bất tiện nên quyết định ở lại thêm một ngày nữa rồi mới về trường, dù sao ngày hôm nay cũng không có tiết, ngày thứ hai Tiêu Chiến mệt mỏi nằm ngủ liền một mạch đến sáng, thời điểm tỉnh dậy, trong phòng đã không còn một bóng người.

Tiêu Chiến thử gọi Vương Nhất Bác mấy lần nhưng không thấy có ai lên tiếng, mắt nhắm mắt mở lướt nhìn xung quanh, phát hiện trên bàn có dán một tờ giấy note, cậu cầm lên, vừa đọc vừa ngáp một cái thật to.

Bàn chải và cốc nước, khăn mặt đều ở trên bàn đầu giường, anh đi mua cháo cho em, đừng có động chân đi lung tung đấy.

Tiêu Chiến ngồi ở trên giường đánh răng xong thì vừa đúng lúc Vương Nhất Bác mở cửa bước vào, mùi thơm dần dần lan toa quanh khắp căn phòng, lướt qua đầu mũi của Tiêu Chiến, ấm áp thấm dần vào lòng cậu.

"Dậy rồi à."

Tiêu Chiến để khăn mặt về chỗ cũ, giơ tay ra định nhào đến ôm Vương Nhất Bác một cái, đối phương nhanh chóng đặt hộp cháo và túi bánh phô mai sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Chiến, vòng tay qua ôm cậu một cái, "Em bện hơi rồi phải không."

Tiêu Chiến dụi dụi đầu vào cần cổ Vương Nhất Bác, thỏa mãn rên meo meo hai tiếng, "Ai nói người anh thơm như vậy làm gì."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, đợi cho đến khi Tiêu Chiến ôm thỏa thích xong, mới đứng dậy cầm hộp cháo đến trước mặt Tiêu Chiến, "Ăn đi, anh đi lấy nước."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một lúc rồi lại nhìn cháo, nhìn cháo xong lại ngẩng mặt nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bị cậu nhìn chằm chằm thì không nhịn được hỏi, "Em định cưỡиɠ ɠiαи anh bằng ánh mắt đấy à?"

Tiêu Chiến chẹp một tiếng, đây mới đúng là Vương Nhất Bác của cậu, "Anh có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không vậy?"

"Với em thì không cần đàng hoàng."

"Này!"

"Kính ngữ."

"Nói chuyện với anh em cũng đếch cần kính ngữ!"

Vương Nhất Bác vừa định nói gì đó, ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, Di Dung từ bên ngoài nhìn vào bên trong, thản nhiên nói, "Mới sáng sớm đừng có cãi nhau chứ, mất hòa khí lắm, con trai."

Vương Nhất Bác: ? ? ?

Tiêu Chiến: .........

Vương Nhất Bác quay qua nghi hoặc hỏi Tiêu Chiến, "Cậu ta vừa gọi cái gì?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, "Không liên quan đến em."

.

.

.

Chân của Tiêu Chiến một tháng sau đó mới có thể đi lại được bình thường, không lâu sau cũng đến đoạn kỳ nghỉ tết, Vương Nhất Bác về Hà Nam, Tiêu Chiến về Trùng Khánh, hai nơi cách xa nhau bằng cả một chuyến bay dài.

Trước khi ra đến bến xe, Tiêu Chiến ở trong nhà dặn dò Vương Nhất Bác vô cùng tỉ mỉ, ví dụ như khi nào nhớ thì phải gọi điện thoại cho cậu, có gì đáng ngờ phải báo cáo lại cho cậu ngay, không được đi phóng điện lung tung, không được dẫn trai gái về nhà.

Lúc đó Vương Nhất Bác chỉ muốn nhét đống quần áo trên tay vào miệng Tiêu Chiến để cậu khỏi phải lải nhải nữa, Tiêu Chiến lại nói, "Đàn ông động mỏ không động thủ."

Vương Nhất Bác: ............

.

Tiêu Chiến về đến nhà, chào to một tiếng, "Mẹ, chú, con về rồi."

Chỉ nghe thấy giọng mẹ Tiêu vọng từ trong phòng bếp ra, "Lên phòng cất đồ đạc, tắm rửa đi rồi xuống nhà ăn cơm."

Nghe giọng điệu có vẻ không được vui vẻ gì cho lắm, Tiêu Chiến đoán chắc lại cãi nhau với chú rồi, cậu nhún nhún vai dạ một tiếng, vác theo ba lô đi lên trên lầu.

Cơm nước xong xuôi, Tiêu Chiến lại mò vào phòng, cậu nằm ườn lên trên giường lăn qua lăn lại chán chê một hồi, rồi lấy điện thoại ra nghe nhạc một lúc, sau đó không được bao lâu lại cảm thấy nhớ Vương Nhất Bác chết đi được.

Nắm chặt điện thoại trong tay, Tiêu Chiến quyết định gọi cho Vương Nhất Bác, thời điểm đầu dây bên kia vừa mới bắt máy, Tiêu Chiến đã vui mừng gọi lớn một tiếng, "Nhất Bác!"

Ngoài dự đoán đầu dây bên kia phát ra một giọng nói của một người đàn ông trung niên, [Ai vậy?]

"Hả?" Khóe miệng Tiêu Chiến cứng đơ, ngẩn người ra mấy giây, sau khi phản ứng được người bên kia là ai, mới vội vội vàng vàng thu liễm lại, "Cháu là đàn em khóa dưới của anh Bác ạ."

Người đàn ông trung niên ở bên kia khẽ cười một tiếng, [Cháu tìm Nhất Bác có chuyện gì không? Nó đang tắm.]

"Dạ, không, không có gì." Tiêu Chiến lắp bắp, lại không thể nói rằng cháu đang rất nhớ anh ấy.

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó giọng của người đàn ông nọ mới đều đều vang lên, [Có chuyện này, hơi bất tiện nhưng chú có thể hỏi cháu một câu không?]

Tiêu Chiến lại ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Giống như đã đắn đo một lúc lâu, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng, [Có phải Nhất Bác có người yêu rồi không? Chú nghĩ, quan hệ hai đứa không tồi, chắc hẳn cháu sẽ biết chút gì đó.]

Tiêu Chiến giật thót một cái, cậu sợ mình lỡ miệng nói gì đó ảnh hưởng đến gia đình đàn anh, ấp úng nửa ngày, "Cháu......."

Nhưng chưa kịp nói thêm câu gì, phía bên kia đã phát ra giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác vọng vào lỗ tai, [Ba đang làm gì trong phòng con?]

Tiêu Chiến vốn định mở miệng, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh chóng cắt ngang, cậu có thể nghe thấy trong giọng nói đó đang kìm nén cơn giận dữ chuẩn bị như bão ập đến, [Một lát nữa sẽ gọi lại cho em sau.] Nói xong chưa để Tiêu Chiến trả lời đã vội vàng cúp điện thoại.

Nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, Tiêu Chiến lại theo thói quen đưa tay lên miệng cắn cắn móng tay, cậu rất muốn biết bên đó đang xảy ra chuyện gì, rất muốn biết cảm xúc của Vương Nhất Bác hiện giờ thế nào. Không hiểu sao bỗng nhiên lại cảm thấy căng thẳng, Tiêu Chiến cắn móng tay một lát, lại nằm nghiêng một bên lo lắng nhìn điện thoại chằm chằm.

Đêm nay không có Vương Nhất Bác bên cạnh, Tiêu Chiến cảm thấy rất trống vắng, đúng là như Vương Nhất Bác đã nói, cậu quen mùi Vương Nhất Bác rồi, bây giờ đột nhiên cách xa nhau như vậy, trong lòng cậu cảm thấy không hề thoải mái.

Đúng lúc này điện thoại trong lòng bàn tay vang lên, Tiêu Chiến vội vàng ngồi thẳng lưng dậy bắt điện thoại.

[Vừa rồi hai người nói cái gì?]

Tiêu Chiến nghe thấy giọng của Vương Nhất Bác, tâm trạng khó chịu ban đầu hầu như đều nhanh chóng biến mất, "Chú chỉ hỏi anh đã có người yêu chưa, đàn anh, anh phải tin em, em rất ngoan, không có sự cho phép của anh em tuyệt đối sẽ không nói năng linh tinh đâu, vừa rồi không có chuyện gì chứ hả?"

[Không có gì, em đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, sao vẫn chưa đi ngủ?]

"Không có anh ở đây em khó ngủ lắm." Tiêu Chiến dụi đầu vào gối của mình, âm thanh phát ra đều là giọng mũi khó nghe.

[Ăn tết xong anh đến tìm em, mấy hôm nay chịu khó ngủ một mình nhé.]

Tiêu Chiến gật gật đầu mặc dù biết rõ Vương Nhất Bác không nhìn thấy, "Em muốn nghe anh hát, anh hát ru em ngủ được không?"

Thấy đầu dây bên kia im lặng, Tiêu Chiến bĩu môi, "Khỏi đi, em biết là không được mà. Tốt nhất em nên lên mạng tìm anh trai trong Thiên Thiên Hướng Thượng, anh ấy sẽ hát ru em ngủ."

[Em hoàn toàn không biết

Em trông như thế nào vào cái ngày đầu tiên ấy, chúng ta đã vụng về làm sao

Vẫn có cảm giác như là chỉ vừa mới hôm qua thôi

Em sẽ mãi nhớ chứ?

Khoảnh khắc ngắn ngủi chúng ta chia tay ra về

Thật khó làm sao để anh có thể chìm vào giấc ngủ

Vào những ngày mà anh mãi luôn ngóng chờ em]

Cảm nhận giọng hát trầm ấm lại ngọt ngào khó tin của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sửng sốt một hồi, sau đó mỉm cười, ánh mắt dần dần nặng trĩu, giống như mệt mỏi ngồi xe cả một ngày bất chợt đánh ập đến vậy, Tiêu Chiến cứ thế nhẹ nhàng theo giọng hát của Vương Nhất Bác đưa vào giấc ngủ, điện thoại cũng rời khỏi tay rồi dần trượt xuống đệm giường.

[Tình yêu, tình yêu, tình yêu này

Chúng ta đã phải lòng nhau như thế, Tiêu Chiến.]

Vương Nhất Bác nghe thấy hơi thở đều đều của Tiêu Chiến phát ra từ đầu dây bên kia, khẽ cong môi lên cười, trước khi tắt điện thoại, vẫn không quên nhỏ giọng nỉ non gọi, "Bảo bảo, ngủ ngon."

Sự ngọt ngào của Vương Nhất Bác không phô trương, không rõ ràng giống như ban ngày, âm thầm, nhưng sâu lắng.

Sự trưởng thành của Tiêu Chiến cũng không phô trương, không rõ ràng như ban ngày, âm thầm, nhưng cẩn trọng.

____________

Tiểu kịch trường:

Tiêu Chiến: Đàn anh, em ngủ rồi sao anh không tắt điện thoại đi?

Vương Nhất Bác: Muốn nghe giọng em.

Tiêu Chiến: Nhưng mà em hết tiền rồi đấy!

Vương Nhất Bác: Anh đưa cho là được chứ gì!