Chương 26: Dù em không ốm đau, anh vẫn đối tốt với em mà

Chương 26: Dù em không ốm đau, anh vẫn đối tốt với em mà.

Thời gian chẳng bao giờ chịu chờ đợi ai, ngay cả người quyền lực như Vương Nhất Bác hay kẻ lười biếng như Tiêu Chiến, tại thời điểm nước sôi lửa bỏng, thế mà nhóm Tiêu Chiến lại một mực ngủ quên ở trong lều, hơn nữa so với các lều khác lại quá xa, cho nên....... Bị xe bus bỏ lại vào sáng sớm ngày trở về.

Tiêu Chiến đứng tại chỗ bứt tóc, không ngừng quở trách Vương Nhất Bác vì việc tối hôm qua khiến cậu ngủ muộn, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cậu một cái, nhếch miệng đánh vào trán cậu một tiếng bốp rồi mắng, "Không phải chính là tại em nên anh mới phải làm như vậy sao?"

Tiêu Chiến gân cổ lên cãi, "Đừng có xạo sự, là anh lưu manh với em trước mà!"

Trịnh Hân giật giật khóe miệng nghĩ: Này, hai người nói chuyện đứng đắn trong sáng một chút đi!

Thấy Tiêu Chiến ở bên cạnh không ngừng ồn ào, Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên, lườm cậu, sau đó ấn vào một dãy số điện thoại.

Giọng điệu không lạnh không nóng, "Này."

Lâm Khang Dụ bất mãn gào lên, "Tớ không phải tên là này!"

Vương Nhất Bác làm bộ không thèm quan tâm, "Biệt thự của Triệu Vĩ Kỳ ở đâu, nghe nói cùng thành phố M."

"Ớ, cậu đang ở thành phố M hả?"

Vương Nhất Bác nói, "Đừng có trả lời không liên quan đến câu hỏi, điện thoại tốn một tệ là cậu sẽ được hưởng một cái đánh."

"Đường YX số nhà 2808 ~T_T~"

Vương Nhất Bác chưa kịp nói thêm câu gì, đầu dây bên kia đã tắt cái rụp. Rõ ràng là sợ bị đánh nên mới nhanh như vậy.

Vương Nhất Bác đưa túi hành lí dúi vào lòng Tiêu Chiến, quay qua phất tay với Quý Hướng Không, "Đi thôi."

Tiêu Chiến ngửa cổ lên, "Đi đâu?"

"Tìm chỗ ở."

Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo, "A, còn Trịnh Hân thì sao?"

Vương Nhất Bác đút tay túi quần, liếc một cái, nói, "Đi theo."

Tiêu Chiến nghe vậy thì thở phào một hơi, xoay đầu hướng Trịnh Hân cười cười, "Mau lên, Trịnh Hân, chúng ta đi thôi."

Vương Nhất Bác nhấc chân lên đá mông cậu, "Em nhiệt tình quá mức rồi đấy."

.

.

.

Vương Nhất Bác không khách khí mở cửa bước vào, Tiêu Chiến cùng hai người lẽo đẽo ở phía sau, đến khi được chính mắt mình nhìn thấy một ngôi nhà lớn như vậy, Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn không thể khép nổi miệng vào. Bạn của Vương Nhất Bác đúng là một lũ không phải người mà.

Thấy nhóm Vương Nhất Bác đã tới, Lâm Khang Dụ từ phía trong chạy ra, phía sau còn có thêm hai cái đuôi Triệu Vĩ Kỳ và Trương Hạ Y, Tiêu Chiến ngạc nhiên mở miệng.

"Ba người cùng sống chung một chỗ sao?"

Triệu Vĩ Kỳ vênh váo, "Đây là nhà của tớ, là bọn họ ở nhờ thì có."

Trương Hạ Y lườm nguýt, "Đừng có mà nói dối, đây là nhà của Di Dung."

Triệu Vĩ Kỳ bĩu môi, "Không phải trước sau cũng là nhà của tớ sao?"

Vương Nhất Bác lướt lướt điện thoại, "Vênh váo một lần là ăn một cái đánh."

Vương Nhất Bác vừa mới dứt lời, trên tầng xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp chậm rãi bước xuống, tuy rằng đang ở nhà nhưng vẫn không thể giấu đi khí chất cao quý vốn có, Triệu Vĩ Kỳ vừa nhìn thấy nữ sinh nọ, vội vã chạy đến, mếu máo tố tội, "Dung, Vương Nhất Bác bắt nạt anh."

Di Dung thay đổi sắc mặt tươi cười, như một lưỡi dao nhìn Vương Nhất Bác chằm chặp, "Tiểu tử, cậu muốn chết phải không?"

Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo hai chân, vẻ mặt giống như không liên quan đến mình, "Cậu ta nói cậu rất xấu, còn nói thật hối hận khi hẹn hò với cậu."

"Ồ." Di Dung nhìn Vương Nhất Bác, sau đó kéo Triệu Vĩ Kỳ vào trong phòng, nhàn nhạt nói, "Tớ giúp cậu dạy bảo lại Triệu Vĩ Kỳ."

Vài giây sau khi cánh cửa địa ngục đóng lại, bọn họ nghe thấy Triệu Vĩ Kỳ hét thảm thiết từ trong phòng, "Vương Nhất Bác đồ thù dai, ông đây có ngày nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu!"

Buổi chiều hôm đó Triệu Vĩ Kỳ bước ra với nửa mặt trái sưng phù, nhìn Vương Nhất Bác, từ trong túi áo lấy tiền rồi đưa đến trước mặt hắn, "Cậu với Tiêu Chiến đi mua dưa hấu đi, chúng tớ sẽ ở nhà nấu cơm."

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái, sau khi cài lại dây an toàn cho Tiêu Chiến, mới yên tâm nhấn ga cho xe chạy lao ra đường lớn.

Tiêu Chiến mặc quần lửng gối, suốt dọc đường đi co chân lên lẩm nhẩm đếm số ở trong miệng, Vương Nhất Bác thấy thằng nhóc ở bên cạnh không ngừng lầm bầm, quay qua nhíu mày nói, "Em đang tụng kinh đấy à?"

Tiêu Chiến đếm đến con số thứ mười ba, thản nhiên nói, "Nghe nói mỗi một cái lông chân có thể đuổi được ba con ma, anh xem, nhiều khi em có ích lắm đó."

Vương Nhất Bác không biết phải làm sao, chỉ nghiến răng nói, "Đồ dung tục!"

Quả nhiên là chợ chiều, đông đến mức Tiêu Chiến sợ không dám bước vào trong. Thấy Vương Nhất Bác đã đút tay túi quần nhàn nhã bước vào, hơn nữa mấy cô gái cũng tự động né đường cho Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến bĩu môi khinh bỉ, lập tức chạy theo con đường mà Vương Nhất Bác đã rẽ sẵn.

"Đàn anh, không phải như vậy là quá bất công à?" Tiêu Chiến ở sau lưng Vương Nhất Bác bất mãn hít hít mũi.

Vương Nhất Bác lại thản nhiên đáp, "Em nói bất công cái gì cơ."

"Em nói anh nghe, anh là nam nhân, em cũng là nam nhân mà. Sao họ có thể đối xử khác biệt như vậy!"

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục đi về phía trước, "Bởi vì em là con trai, còn anh là đàn ông."

"Cái gì hả, lấy đâu ra cái định lí đấy, anh vô lý vừa thôi."

Vương Nhất Bác tăng nhanh cước bộ, "Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân."

Tiêu Chiến tức giận, vội đuổi theo, "Này, anh nói rõ ra cho em, ai tiểu nhân. Này!"

Cuối cùng cũng mua được dưa hấu. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến quay trở về, trong lúc Vương Nhất Bác vẫn còn từ tốn bước ở phía trước, phía sau Tiêu Chiến lại vô cùng chật vật, bị người người xô đẩy đến nghiêng ngả, cuối cùng không rõ vì sao dưới chân lại kêu rắc một tiếng, Tiêu Chiến đau đến hít vào một hơi lạnh.

Có điều còn có chuyện quan trọng hơn, lúc ngẩng mặt lên đã không còn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu nữa, trong một cái nháy mắt hắn đã bị hòa vào dòng người đông đúc. Tiêu Chiến vội ngoảnh mọi phía tìm kiếm, đương lúc hoảng hốt thì cảm nhận được hơi ấm phát ra từ lòng bàn tay. Trước mặt toàn người là người đó, Vương Nhất Bác xuất hiện.

"Em làm gì lề mề thế hả, muốn lạc phải không?"

Tiêu Chiến sợ chết đi được, lúc này lại có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, không hiểu sao hốc mắt nóng vô cùng, hệt như cảm xúc của một đứa trẻ chưa lớn, cậu nghèn nghẹn bằng giọng mũi có chút đáng thương, "Nhất Bác, em bị trật chân rồi......"

Biểu cảm của Vương Nhất Bác chợt dịu xuống, thở dài một hơi, xoay lưng lại rồi ngồi khuỵu trước mặt Tiêu Chiến, "Leo lên đây, anh cõng em."

Tiêu Chiến mím chặt môi, mặc kệ ánh mắt của mọi người kì quái như thế nào, vui vẻ trèo lên lưng của Vương Nhất Bác, ngoài dự đoán, Tiêu Chiến cảm thấy tấm lưng của Vương Nhất Bác vững chắc vô cùng, còn có chút ấm áp nữa, cậu vùi mặt vào gáy Vương Nhất Bác, hơi thở nhè nhẹ phả vào gáy hắn.

"Sao hôm nay anh tốt vậy?"

Vương Nhất Bác trong giọng nói không đoán được ra cảm xúc gì, "Bởi vì em đang đau mà."

Tiêu Chiến im lặng một lúc, sau đó ở sau lưng hắn cười khúc khích, ôm chặt cổ Vương Nhất Bác thêm một chút, "Vậy em muốn sẽ ốm đau cả đời."

Tay đang đỡ mông Tiêu Chiến véo mông cậu một cái, tâm tình Vương Nhất Bác hiện tại rất tốt, "Ngốc, dù em không ốm đau anh vẫn sẽ đối tốt với em."

Tiêu Chiến lại càng vui vẻ ôm chặt lấy hắn. Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác của em, Vương Nhất Bác của riêng một mình Tiêu Chiến.

Thả Tiêu Chiến ngồi vào trong xe, thấy sắc mặt cậu hơi trắng bệch, có vẻ cổ chân đang đau lắm, Vương Nhất Bác ngồi vào ghế lái, nhìn cậu hơi nhíu mày.

"Chịu đựng một chút, về nhà anh sẽ lập tức nói Di Dung đi xem vết thương cho em."

"Di Dung? Cô gái xinh đẹp đó ấy hả?"

"Bố mẹ cậu ta đều làm ngành y, để cậu ta xem cho em anh sẽ yên tâm hơn." Nói xong, nhấn ga cho xe chạy.

"Trán anh có mồ hôi nè, em giúp anh lau nha." Tiêu Chiến lấy khăn tay trong ngăn kéo, đưa tay lên lau trán Vương Nhất Bác.

Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn nhìn thẳng về phía trước, "Tại em nặng quá đó, giúp anh cởi khuy áo đi, nóng chết được."

Tiêu Chiến cảm thấy hơi kì quái, nhưng vẫn cúi mặt sát vào l*иg ngực Vương Nhất Bác cởi khuy áo giúp đối phương, ai mà ngờ đường xe đột nhiên chệch hẳn sang bên phải, lúc cậu hoàn hồn lại thì xe đã đỗ ở ven đường.

"Là em câu dẫn anh." Vương Nhất Bác dựa sát vào người Tiêu Chiến, để hơi thở nóng hầm hập dán vào cổ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vội lui về một góc, "Anh vô lý vừa thôi!"

Gương mặt Vương Nhất Bác dần dần áp đến, môi Tiêu Chiến nhanh chóng bị Vương Nhất Bác ngậm lấy, từng tế bào tê dại truyền đến sống lưng cùng đại não, Tiêu Chiến nhất thời mất luôn khả năng phản kháng, mặc cho Vương Nhất Bác hết liếʍ lại cắn, đầu lưỡi tìm kiếm lưỡi cậu đùa nghịch.

Thời điểm bốn phiến môi tách ra, Vương Nhất Bác lấy lại hơi thở bình thường, chỉ là giọng có chút khàn khàn vỗ vỗ một bên má đỏ ửng của Tiêu Chiến.

"Đợi xem chân cho em đã, tối nay phần thưởng anh nhận sau vậy."

Chỉ một lúc mà Tiêu Chiến đón nhận mấy đòn công kích của Vương Nhất Bác, biết mình lại bị lừa, ở trong xe đấm loạn xạ.

"Vương Nhất Bác, anh là đồ lưu manh!"

________

Không hiểu suy nghĩ của mình khác người hay sao nhỉ, Vương Nhất Bác là một tên độc mồm độc miệng nhưng (một số) bạn xem, Vương Nhất Bác vẫn chiều Tiêu Chiến giống như ông hoàng ấy, muốn tiền có tiền, muốn tình yêu có tình yêu, mình muốn có một người yêu như này còn không được, vẫn thắc mắc (một số) bạn đọc thế nào mà không thích cách Vương Nhất Bác đối xử với Tiêu Chiến

Nếu các bạn cứ trông chờ vào mấy câu thoại kiểu, "Anh yêu em nhất" "Không có em thì anh không sống nổi" thì không có đâu nha :)))) chỉ có cục súc và cục súc thôi, nay vừa đi thi về nên hơi áp lực, mình nói thẳng, không thích có thể drop.