Chương 25: Tiêu Chiến là người như vậy, anh phải chiếu cố cậu ấy thật tốt

Chương 25: Tiêu Chiến là người như vậy, anh phải chiếu cố cậu ấy thật tốt.

Từ lúc Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác tìm thấy đến giờ, cậu nhất quyết bám chặt lấy đuôi áo của đối phương không chịu buông, Vương Nhất Bác cước bộ trong bụi rậm vốn đã có chút khó khăn, có thêm một cái đuôi ở sau lưng lại càng khiến bước chân của hắn chùn lại.

Tiêu Chiến chậm rãi dịch chuyển lên phía trước, bắt đầu đi ngang hàng với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác liếc mắt qua nhìn một cái, đột nhiên lên tiếng, "Cẩn--"

Hắn nhìn Tiêu Chiến bị rơi xuống một cái hố không sâu, bất đắc dĩ nói ra vế còn lại, "--Thận."

Tiêu Chiến trên đầu toàn là đất, ngơ người ra một hồi mới kịp phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, chửi thầm một tiếng, "Má, định bẫy người hả? Đào cái hố to như vậy làm khỉ gì?"

Vương Nhất Bác đứng ở trên cao nhìn một Tiêu Chiến đang loi nhoi ở bên dưới cái hố, thản nhiên nói, "Do em ngốc thì có, chẳng có ai bị dính bẫy hết, một mình em bị."

Tiêu Chiến đưa tay lên phủi phủi bụi đất và cỏ dại dính ở trên đỉnh đầu mình xuống, nhấc một chân lên, loay hoay một hồi vẫn không trèo ra được bên ngoài, cuối cùng ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, "Anh còn đứng đó làm gì, kéo em lên coi."

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, vừa định giơ tay ra, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lại rụt tay về, mỉm cười nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn gương mặt của Vương Nhất Bác, nghi hoặc nói, "Tay, đưa tay anh đây."

Vương Nhất Bác đứng dậy, cảm thấy trêu ghẹo cái bánh bao nếp này là một thú vui tao nhã, hắn nhàn nhạt nói, "Em nhờ vả anh không có chút thành kính nào hết."

"Anh~~"

Vương Nhất Bác nhún nhún vai, "Muộn rồi."

Tiêu Chiến đứng ở dưới hố dậm chân chống hông, "Đậu mòe anh nha Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác vừa bực mình vừa buồn cười nói, "Anh quyết định để em ở dưới đó suy ngẫm nhân sinh cho bớt dung tục."

Rốt cuộc nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tiêu Chiến, "Anh!!!"

Vương Nhất Bác nhịn cười cong người xuống, giơ tay ra để cậu nắm chặt lấy bàn tay mình, sau đó dùng lực kéo người lên.

Vương Nhất Bác ghét bỏ nhìn Tiêu Chiến phủi phủi bụi dính đầy trên quần áo, "Mau về tắm ngay cho anh."

"Tắm ở đâu?" Tiêu Chiến bĩu môi nói, "Con sông phía sau đông sinh viên đến tắm lắm, em không thích."

Vương Nhất Bác đưa tay lên nhìn đồng hồ nói, "Trong khi anh bận tìm em trong cái khu rừng khỉ gió này thì mọi người đã xong đâu vào đấy rồi đấy, giờ chỉ chờ đốt lửa trại thôi."

"Muộn như vậy rồi à?"

"Vầng."

Tiêu Chiến: .........

Đợi đến khi được Vương Nhất Bác dắt tay bước đến bìa rừng, Tiêu Chiến có xúc động muốn nằm xuống hôn mặt đất.

Tiêu Chiến mếu máo, "Sao anh có thể tìm ra ngoài nhanh đến vậy, thật lợi hại!"

"Đâu ngu ngốc như em."

"Em chỉ là hơi mù đường thôi mà, anh cũng không thể vì thế mà nói em ngu ngốc được." Tiêu Chiến đối với câu trả lời của Vương Nhất Bác không hài lòng một chút nào, ngẩng mặt cắn môi, trừng mắt với hắn.

Vương Nhất Bác búng trán cậu một cái, chính là cái chỗ vừa rồi đáp môi xuống hôn, "Ngu ngốc thì chính là ngu ngốc. Em đừng có há miệng to như vậy."

"Vì sao?"

"Trông như con bò ấy."

Tiêu Chiến thiếu chút nữa đã rút giày ném vào cái mông của Vương Nhất Bác. Vì sao mỗi lần cãi nhau đều bị hắn đá vào mông, còn cậu chỉ có thể ngoan ngoãn chịu ủy khuất chứ, phải đánh!

"Vì sao lại là bò. Vì sao, vì sao vậy hả?"

"Em càng trợn mắt há miệng trông lại càng giống bò."

"Này!"

Vương Nhất Bác nhún vai, bỏ Tiêu Chiến lại phía sau, "Em nên cảm thấy may mắn vì đó vẫn là động vật có vυ"."

Lần này Tiêu Chiến thật sự đã rút giày ném thẳng về phía của Vương Nhất Bác, hét lên, "Người yêu gì như hạch!"

Tiêu Chiến thừa biết sức ngắm chuẩn xác của mình nằm ở cấp độ nào, quả nhiên là tồi tệ đến hơn mức tồi tệ vốn có. Chiếc giày màu xanh bay theo một đường cong đẹp đẽ, cuối cùng đáp xuống đầu của giáo viên phụ trách.

Cậu khóc không ra nước mắt, trước khi thầy giáo phát hiện ra, xoay người quyết định chuồn.

Thầy giáo ngoảnh lại, vẻ mặt trông vô cùng dọa người, Tiêu Chiến không dám ho he, cứ thế nhẹ nhàng di chuyển tiến về phía trước. Trong lúc cậu vẫn còn đang lo sợ bị phát hiện, bất chợt trên bả vai mình bị vỗ vỗ mấy cái, Tiêu Chiến hoảng sợ cúi đầu nhắm mắt.

"Này, có lỗi thì nên đi xin lỗi đi chứ."

Tiêu Chiến nhanh chóng quay mặt lại, "Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi." Nói nửa chừng, phát hiện ra giọng nói quá quen thuộc, quen đến nỗi cậu dùng nó khắc sâu vào lòng mình, vội vàng ngẩng mặt lên trừng to mắt.

Vương Nhất Bác cười cười, đưa tay lên xoa mái tóc Tiêu Chiến, "Em ngoan quá."

Tiêu Chiến thoát khỏi ma trảo của Vương Nhất Bác, "Vì sao em phải xin lỗi anh chứ hả?"

"Không phải ngay từ đầu em định nhắm vào anh à?"

Trong lòng Tiêu Chiến thầm mắng, Vương Nhất Bác là ma quỷ!

.

.

.

Đợi Tiêu Chiến tắm xong, hai người trở về đúng lúc cả nhóm đang đem củi đến đốt lửa trại, trước lều mỗi nhóm đều có đống củi to vừa phải, khi đốt lên mỗi nơi hiện ra một vài đốm lửa nhỏ phát sáng, thoáng qua trông giống như những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm vậy. Nhóm của Tiêu Chiến có bốn người, ngồi xung quanh đống lửa hơ nóng hai tay, Tiêu Chiến hơi đảo mắt, cắm nấm vào xiên rồi vươn đến trước mặt.

Vương Nhất Bác nhìn cậu loay hoay, nhàn nhạt hỏi, "Em đang làm gì thế?"

"Anh nhìn mà không biết sao, em đang nướng nấm đó." Tiêu Chiến xoa xoa mũi, lại ngồi gần vào đống lửa hơn một chút.

Ngồi bên trái là Vương Nhất Bác, ngồi bên phải là Quý Hướng Không, đối diện còn có Trịnh Hân, bởi vì ngọn lửa không lớn, cho nên tất cả bọn họ chỉ cần ngẩng mặt lên là liền có thể nhìn thấy mặt nhau. Quý Hướng Không thấy Tiêu Chiến vẫn còn bận chí chóe với Vương Nhất Bác, thở dài giúp cậu đảo xiên nấm trong tay.

"Để ý một chút, cháy bây giờ."

Tiêu Chiến cười cười nói cảm ơn.

Quý Hướng Không cũng cười, "Không có gì."

Cũng không hề phát hiện ra bầu không khí có chút quỷ dị, Tiêu Chiến nhìn xiên nấm trong tay đã chín thơm phức, hạ tay xuống rồi chia cho Trịnh Hân cùng Quý Hướng Không, cuối cùng mới đưa qua trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, "Không ăn."

"Ngon lắm, anh không muốn ăn sao?" Tiêu Chiến huơ huơ xiên nấm trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tâm tình bỗng nhiên không tốt, đứng bật dậy, "Nói không ăn chính là không ăn, em cứ chăm sóc cho cái bụng của em ăn no đi."

"Anh làm sao vậy?"

"Ông đây tâm tình đặc biệt tồi tệ, vậy được chưa?"

Tiêu Chiến không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại thay đổi thái độ, nói Tiêu Chiến ngốc chính là ngốc, rõ ràng đã bị cảnh cáo một lần về việc cai phóng điện, nhưng trí nhớ của Tiêu Chiến cũng không được tốt lắm, mặc dù lúc đó miệng nói hiểu rồi hiểu rồi, nhưng đến hiện tại thì hoàn toàn quên sạch, cứ thế trơ mắt nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác dần rời khỏi tầm mắt mình.

Không hiểu sao không muốn đứng lên, giống như sợ phải đối mặt với bộ mặt lạnh lùng không một chút tình cảm của Vương Nhất Bác vậy, Tiêu Chiến ngồi ở đó gục mặt vào đầu gối mình, xiên nấm ném xuống đất lúc nào cũng không biết.

Trịnh Hân hơi nhíu mày.

__________________

Vương Nhất Bác nhìn vào phía rừng một cách lãnh đạm, lại giống như đang suy nghĩ cái gì đó, toàn thân đều tỏa ra mùi vị đàn ông nồng đậm.

Không biết từ khi nào Trịnh Hân đã đứng ở sau lưng hắn, cô chắp tay sau lưng, hướng Vương Nhất Bác lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Ghen thì cứ nói là ghen, úp úp mở mở như vậy sao Tiêu Chiến hiểu được."

"Ai thèm úp úp mở mở." Vương Nhất Bác hừ một tiếng.

"Còn không phải?" Trịnh Hân tiến đến đứng song song với Vương Nhất Bác, cũng nhìn vào nơi tăm tối trước mặt, "Tiêu Chiến cậu ấy ngây ngô thản nhiên, nếu như không nói rõ cậu ấy sẽ không thể hiểu được đâu. Đúng rồi, chính là một bộ dạng ngây ngốc cực kì tin người ấy, hôm trước em nói với cậu ấy là từng theo đuổi anh, Tiêu Chiến còn sững người ra một lúc, sau đó ấu trĩ đến mức muốn đánh tay đôi với em. Cậu ấy không suy nghĩ kĩ hành động của mình, cũng không nghĩ đến hành động của mình có thể gây tổn thương cho người khác như thế nào."

Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Trịnh Hân lại nghiêng đầu nhìn hắn, "Tiêu Chiến chính là người như thế, cho nên anh phải chiếu cố cậu ấy thật tốt."

"Không còn gì để nói nữa, em trở lại trại đây." Trịnh Hân vươn vai ngáp một cái thật lớn, sau đó xoay gót rời đi.

Mái tóc của Vương Nhất Bác bị một ngọn gió thổi qua có chút rối, lúc gió sượt qua gương mặt không hiểu sao lại có cảm giác ran rát, tựa như trên mặt hắn tạo nên một vết cắt thật dài vậy.

Tiêu Chiến trải nệm xuống, trước khi nhắm mắt vẫn không ngừng nhìn về bên ngoài, cậu liếc sang túi ngủ bên cạnh, cả Quý Hướng Không và Vương Nhất Bác đều không có ở trong này. Đột nhiên lại nghe thấy ngoài lều có tiếng động, Tiêu Chiến giật mình, nhìn Vương Nhất Bác cởi giày tiến vào trong lều, hắn đối diện ngay với ánh mắt long lanh của cậu.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm, mặt hơi đỏ lên mím môi định ngồi dậy chạy trốn, Vương Nhất Bác nhanh chóng bắt được người cậu, nghiến răng hỏi, "Em chạy cái gì?"

Thấy bây giờ đã là màn đêm yên tĩnh, Tiêu Chiến không dám lớn tiếng, cậu ủ rũ cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, "Em sợ anh sẽ đánh em."

Lòng Vương Nhất Bác chợt mềm nhũn, ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng mình, ở trên đỉnh đầu cậu khẽ thở dài một hơi, "Ngốc."

Tiêu Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác không động đậy, cũng không biết mình đã làm gì sai, cứ thế ngoan ngoãn để Vương Nhất Bác ôm mình. Vương Nhất Bác kéo cả hắn và Tiêu Chiến nằm xuống, với tay kéo chăn trùm kín cả hai người, sau đó ở trong chăn nhẹ giọng.

"Lần này là anh sai, đáng lẽ ra không nên tức giận vô cớ như vậy."

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên, cảm nhận hơi thở của Vương Nhất Bác gần sát khuôn mặt đỏ bừng của mình, cậu vươn đầu đến hôn lên môi của Vương Nhất Bác, nhanh chóng vùi mặt mình vào l*иg ngực đối phương.

"Lần sau đừng khiến em sợ như vậy nữa. Đàn anh, đừng bỏ rơi em, đừng không để ý đến em mà."

Vương Nhất Bác khẽ cười, vòng tay ở eo Tiêu Chiến lại càng siết chặt thêm, "Anh sẽ chiếu cố em thật tốt, Tiêu Chiến."

__________

Tiểu kịch trường:

Quý Hướng Không: Này.

Vương Nhất Bác: Này cái gì mà này.

Quý Hướng Không: Phụt... Cậu đừng nói ghen với cả chính bạn của cậu chứ?

Vương Nhất Bác: ..........

Quý Hướng Không: Về dỗ em ấy đi, em ấy đang ở trong lều một mình đấy.