Chương 24: Em có thể đừng rời khỏi tầm mắt anh được không?

Chương 24: Em có thể đừng rời khỏi tầm mắt anh được không?

Mấy ngày gần đây Tiêu Chiến cảm thấy rất đau đầu, cuộc sống đang trải qua vô cùng êm đềm, vậy mà vào một ngày đẹp trời nọ, sau lưng mình đột nhiên xuất hiện thêm một cái đuôi.

Tiêu Chiến đi đâu là Trịnh Hân cũng sẽ theo đó, ngày nào Vương Nhất Bác cũng gặp Trịnh Hân, dường như sắp mất kiên nhẫn đến nơi rồi.

Hôm đó năm nhất và năm hai cùng tổ chức chung một buổi cắm trại, Tiêu Chiến sớm đã có chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, chỉ chờ Vương Nhất Bác chịu khó chăm chỉ chịu ngồi dậy sửa soạn nữa thôi, cậu suy nghĩ một lát, khẽ dùng chổi khua khua vào chân đối phương mấy cái.

"Này, anh không định đi à, sắp muộn rồi đó, xe đi rồi thì chúng ta biết đến đó bằng cách nào đây?"

Vương Nhất Bác kéo chăn kín đầu, lười biếng nói, "Không đi."

Tiêu Chiến bĩu môi một cái, "Vậy thì em đi một mình!"

Cậu thở phì phò, tức đến hai tai xì khói, vừa định nhào đến quyết một trận sống còn với Vương Nhất Bác thì điện thoại trên bàn chợt đổ chuông, Tiêu Chiến ngồi trên giường bắt máy, ngón tay vô ý sượt qua màn hình, nhấn loa ngoài.

"Tiêu Chiến~~ Chờ cậu ở chỗ cắm trại nha~~"

Tiêu Chiến giật mình vội vàng đem điện thoại ra xa, cậu sợ nếu để lâu hơn thì màng nhĩ của cậu sẽ bị thủng mất, Vương Nhất Bác đang nằm im trong chăn đột nhiên khẽ động đậy, thò đầu ra nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ở trong lòng mắng, cậu cũng không cần nói to đến vậy đâu! Trịnh Hân ở đầu dây bên kia đang vô cùng cao hứng, Tiêu Chiến cũng không nỡ phá vỡ tâm trạng của cô nàng, đành phải ừ một tiếng coi như đáp ứng.

"Ai gọi em thế?"

Thấy Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng chịu thò đầu ra, Tiêu Chiến nhún nhún vai, "Là Trịnh Hân."

Ngoài dự đoán Vương Nhất Bác lại chịu đá chăn ra rồi rời giường, tông giọng mới sáng sớm vẫn còn khàn đặc, "Đi thôi."

Tiêu Chiến nghiêng đầu hỏi, "Đi đâu?"

"Mẹ nó đi cắm trại chứ đi đâu." Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, nhớ đến hôm qua Lâm Nhược Vũ nói với mình việc dạo gần đây Trịnh Hân bắt đầu có dấu hiệu bám dính Tiêu Chiến, nhíu mày một cái, sau đó đi vào nhà tắm, "Trong lúc anh đánh răng tắm rửa thì em mau chuẩn bị đồ đi."

"Đồ của em em đã chuẩn bị từ hôm qua rồi."

Vương Nhất Bác từ trong nhà tắm nói vọng ra, "Là đồ của anh cơ."

Tiêu Chiến phẫn nộ cúi người xuống, rút một chiếc dép ra rồi ném vào cửa phòng tắm vang lên một tiếng bộp, giọng nói Vương Nhất Bác lạnh như băng truyền qua khe cửa, "Đừng tưởng anh không biết, còn làm vậy nữa anh sẽ dùng chiếc dép đó đút vào phía sau em."

Tiêu Chiến: .........

Đợi đến khi Vương Nhất Bác chuẩn bị xong, may mắn cả hai người đều đến trường đúng sát giờ khởi hành. Tiêu Chiến lật đật xách hai cái túi to, đúng lúc này phía xa Trịnh Hân từ đâu chạy đến, ghé sát vào người Tiêu Chiến cười cười.

"Chiến Chiến!~"

Sắc mặt Vương Nhất Bác nhanh chóng đen lại.

Tiêu Chiến xoay đầu lại nhìn, Trịnh Hân hôm nay ăn mặc rất giản dị, không hề phô trương giống như thường ngày, mái tóc màu xanh rêu xoăn nhẹ được buộc cao lên, cùng với khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, thành công thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Tiêu Chiến trừng Trịnh Hân một cái, đưa tay lên che tai mình lại, "Đừng có dán sát vào tai tớ như vậy!"

Trịnh Hân lại càng ghé sát vào người Tiêu Chiến hơn, chỉ cần nhìn bằng góc độ của Vương Nhất Bác cũng có thể dễ dàng nhận ra vẻ mặt của Trịnh Hân hớn hở tới mức nào, thời điểm Trịnh Hân cười đùa tính mở miệng nói chuyện với Tiêu Chiến, bất chợt xuất hiện một loại sức mạnh khủng khϊếp từ phía sau xô cô ngã sang một bên.

Vương Nhất Bác vẻ mặt thản nhiên nhìn Trịnh Hân, "Xin lỗi, không cố ý."

Đối với Vương Nhất Bác mà nói, hắn không nương tay với bất kì người nào kể cả đó là nữ. Trong cái vốn suy nghĩ về con người hạn hẹp của hắn, nam hay nữ thì đều là con người và là sinh vật biết thở.

Trịnh Hân ngẩng mặt lên trừng lại Vương Nhất Bác, bao nhiêu năm trước kia từng theo đuổi đối phương làm sao không phát hiện ra tính khí của hắn, nói gì thì nói, chỉ cần nhìn ai không vừa mắt liền có thể công khai khai chiến với người ta ngay lập tức.

Trịnh Hân: Anh không cho em theo đuổi anh, cũng phải để em tiến tới với Chiến Chiến chứ (T.T)

Vừa đến nơi đã phải tập hợp đầy đủ dân số để chia nhóm, kết quả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại bị tách riêng ra thành hai nhóm khác nhau. Nhóm của Tiêu Chiến gồm bốn người, một nam sinh năm hai, Trịnh Hân, Quý Hướng Không và cậu .

Đợi cho đến khi thầy giáo đi khỏi, Vương Nhất Bác mới từ lều bên này ném củi xuống đất, chậm rãi tiến về phía của Tiêu Chiến, thấy ở đó chỉ còn mỗi nam sinh khóa 41 đang trông lều. Lấy lợi thế cao hơn cậu ta, Vương Nhất Bác đút tay túi quần chầm chậm nói.

"Này."

Nam sinh nọ ngẩng đầu lên, "Hả?"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, "Đổi chỗ đi."

Nam sinh nọ ngớ người ra, "........ Hả?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, dọa nam sinh nhảy dựng lên, cậu ta vội vàng đứng dậy chỉ trái chỉ phải, "Nhưng thầy đã phân công như vậy, làm trái lời thầy không tốt đâu----"

Mắt Vương Nhất Bác lại sắc thêm vài phần, ý tứ rất rõ ràng.

"Không đổi? Hửm?"

Nam sinh cầm củi khóc không ra nước mắt, rốt cuộc không dám phân bua nữa, cúi đầu ném củi sang một bên, cong chân chạy thẳng về phía bên kia, để lại Vương Nhất Bác thảnh thơi ngồi vắt chéo chân ở trên ghế đọc sách, tựa như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra, không có liên quan gì đến hắn.

Lúc Tiêu Chiến cùng Quý Hướng Không quay về lều, thấy Vương Nhất Bác nhàn nhã ngồi đó đọc sách thì không khỏi ngạc nhiên một chút, có điều rất nhanh Tiêu Chiến cũng mang máng đoán ra, mặc dù thích lắm nhưng vẫn giả bộ chống nạnh hỏi.

"Sao anh lại ở chỗ này?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, không nóng không lạnh đáp, "Qua đây giám sát đề phòng họ Tiêu em thừa dịp thoát khỏi tầm mắt anh mà chạy loạn."

Tiêu Chiến tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Anh mới chạy loạn, cả nhà anh đều chạy loạn!"

Người yêu gì như hạch.

Vương Nhất Bác nhún vai không quan tâm một bên Tiêu Chiến đã nổi khùng, một bên vẫn chăm chú đọc sách, Tiêu Chiến nói mãi cũng mệt, vung tay ném quyển sách của Vương Nhất Bác xuống đất, sau đó mới cảm thấy hài lòng dậm chân bỏ vào rừng kiếm củi.

Đến gần khi đốt lửa trại vẫn chưa thấy Tiêu Chiến quay về, Quý Hướng Không vội vàng chạy vào lều, nói rằng không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu hết, Vương Nhất Bác hơi cắn môi, sắc mặt biến đổi hỏi, "Cái gì?"

Tiêu Chiến đang mải kiếm củi, cho nên bước chân của mình tiến sâu vào trong rừng lúc nào cũng không biết, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, xung quanh mình ngoài cây cối thì chẳng còn bóng dáng một sinh viên nào.

Âm thanh xung quanh lúc này giống như phóng đại lên gấp mười lần, nghe thấy tiếng gió xào xạc lướt qua từng kẽ lá, Tiêu Chiến sợ đến rùng mình, vốn dĩ lá gan cậu đã giống như một con thỏ, trái tim lúc này nảy lên thình thịch.

Nhớ đến bộ phim kinh dị cùng Vương Nhất Bác xem tối hôm trước, mấy hình ảnh đáng sợ không ngừng xuất hiện trong đầu Tiêu Chiến, khiến cho chân tay cậu đều trở nên mềm nhũn, bây giờ đến ngay cả bước đi cũng không dám, cậu chỉ sợ càng bước lại càng lạc thêm, rốt cuộc ngồi sụp xuống ôm đầu, thò tay vào túi áo móc điện thoại ra.

Cậu quên mất, trong này không hề có sóng.

Lại một lần nữa nghe thấy mấy tiếng động kì lạ, Tiêu Chiến thần kinh đang căng như dây đàn lập tức bị dọa nhảy dựng lên, trong rừng không có sói dữ thì cũng có rắn, cậu lẩm bẩm ở trong miệng, Nhất Bác cứu em Nhất Bác cứu em Nhất Bác cứu em, cậu cứ thế niệm câu đó đến một trăm lần.

Hu hu cứu em mau lên, sau này em sẽ không nói anh như hạch nữa.

Để không còn sợ hãi, Tiêu Chiến cố gắng hình dung lên khuôn mặt của Vương Nhất Bác trong đầu, lúc hắn cười, lúc hắn lạnh nhạt, lúc hắn trêu tức cậu, lúc hắn nổi giận đùng đùng, lúc này trái tim Tiêu Chiến mới nhẹ đi không ít, quả nhiên chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể khiến cậu yên tâm như vậy.

Đột nhiên nghe thấy sau lưng mình phát ra tiếng sột soạt, một lần nữa trái tim Tiêu Chiến lại đập mạnh mẽ kịch liệt, cậu không dám ngoảnh đầu ra phía sau, sợ nhìn thấy thứ gì đó rất kinh dị, nhưng ngược lại lúc này từ eo lại cảm nhận được một vòng tay ôm chặt lấy, nơi đầu mũi dần phát hiện ra mùi hương quen thuộc của đối phương, Tiêu Chiến vội vàng quay người lại, ôm chầm lấy Vương Nhất Bác.

Cậu vùi mặt vào l*иg ngực đối phương, "Hu hu hu anh tìm thấy em rồi."

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang hoảng sợ, thật ra chính hắn cũng khó mà nén được thứ cảm xúc tương tự đó cuồn cuộn trong lòng, nghĩ đến sau này không thể gặp lại Tiêu Chiến nữa, trong lòng đột nhiên lại co thắt dữ dội, vội ôm Tiêu Chiến vào l*иg ngực mình chặt hơn.

"Em có thể đừng rời khỏi tầm mắt anh được không?"

Tiêu Chiến vẫn còn chưa hết sợ, ở trong lòng hắn oa oa nói, "Không bao giờ tách rời anh nữa đâu. Nhất Bác, em sẽ không bao giờ chạy loạn nữa, em hứa đó, em sẽ ngoan mà."

Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến, một tay vén mái tóc trước trán của cậu lên, cúi đầu xuống đáp một nụ hôn mềm mại.

"Đừng lo, dù em có đi xa đến đâu anh cũng sẽ tìm được em về."

__________

Tiểu kịch trường:

Vương Nhất Bác: Em nói ai như hạch?

Tiêu Chiến: Nào có, anh nghe nhầm rồi á.

Vương Nhất Bác: Em mẹ nó đang đến thời kỳ phản nghịch rồi đúng không? Không dạy dỗ lại thì không được.

Tiêu Chiến: Không không không, em ngoan mà, em ngoan mà!