Người Yêu Cũ Thứ 108

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi tên là Nhan Tiểu Đình, sinh vào đúng đêm Trung thu, năm nay hai mươi tuổi. Khi tôi sinh ra, nhà tôi rất nghèo, cha mẹ tôi bận rộn quá nhiều việc, đến nỗi quên luôn cả việc phải đi làm giấy khai si …
Xem Thêm

Chương 20: Điều tra
Tôi giật nảy người, đầu ong ong không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Sự thật là tôi sinh vào ngày 15 tháng Bảy Âm lịch? Tôi ngồi thất thần một lúc lâu mới xâu chuỗi được tất cả những điều khó hiểu xoay quanh số mệnh của mình.

Thảo nào con yêu nữ nói tôi và Tần Kỳ là một đôi phu thê đều có mệnh thuần âm!

Tôi cười khổ, nói với mẹ tôi:

“Mẹ, sự thật đâu chỉ có vậy, còn một chuyện nữa, cả nhà đều giấu con từ khi con được sinh ra cho đến tận bây giờ!”

“Con thì biết cái gì chứ! Ăn nói hàm hồ!”

Mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên, lớn tiếng mắng tôi, nhưng nhìn thái độ lảng tránh của bà, trong lòng tôi đã chắc như đinh đóng cột điều mình đang nghi ngờ rồi!

“Không phải bà nội rất hay đi xem quẻ sao?”

“Cái gì mà con là phúc tinh của cả nhà? Rõ ràng con có mệnh sát phu, con lấy ai thì sẽ khắc chết người đó!”

Tôi vừa dứt lời, không gian im ắng một cách quỷ dị, đến nỗi một tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ. Mẹ tôi mặt tái xanh tái xám, mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi run rẩy hỏi:

“Ai nói với con những điều này?”

Tôi thở dài:

“Ai nói với con mẹ không cần biết. Điều quan trọng là cả nhà đã giấu con, biết con có mệnh sát phu nhưng vẫn ủng hộ con cưới anh ấy!”

“Tại sao mọi người lại ích kỷ như vậy chứ? Chỉ vì khối tài sản của anh ấy mà mọi người thúc giục con mau kết hôn sao? Mọi người làm con rất thất vọng.”

“Mẹ có biết bây giờ anh ấy đang trong tình cảnh nguy hiểm, sống chết không rõ hay không?”

Mẹ tôi cúi đầu sụt sịt khóc, liên tục nói mãi một câu:

“Mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu… là chúng ta sai… là cha mẹ có lỗi với con…”

Tôi chán nản nằm vật xuống giường, quá mệt mỏi nên ngủ quên lúc nào không biết.

[…]

Đã tròn một tuần liền tôi không có tin tức nào của Tần Kỳ.

Thời gian này tôi vẫn nghe lời anh ấy, ở yên trên tầng 4, không bước xuống tầng dưới nửa bước. Nhưng Tần Kỳ vẫn bặt vô âm tín, cho người đi điều tra cũng chẳng thu được tin gì khả quan. Anh ấy không biết sống chết ra sao, mà tôi lại chỉ có thể quanh quẩn ở một chỗ trong nhà! Lòng tôi cồn cào, nóng như lửa đốt.

Đến bây giờ thì tôi không thể nào chờ được nữa rồi! Tất cả những người bên cạnh anh ấy tôi đều không liên lạc được, một chút tin tức cũng không có, như thể họ đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy! Càng khó hiểu hơn là con yêu nữ mọi ngày luôn tìm cách dụ dỗ tôi đi ra khỏi nơi bày trận pháp, vậy mà từ ngày mất liên lạc với Tần Kỳ, nó cũng theo đó biến mất luôn!

Tôi không tin lại có sự trùng hợp như vậy được. Tôi nhớ lại lời con yêu nữ nói với tôi:

“Ta gϊếŧ Tần Kỳ trước, sau đó sẽ gϊếŧ ngươi! Tần Kỳ chết rồi, ta không tin ngươi lại ở đó mãi không chịu ra!”

Sống lưng tôi ớn lạnh, một linh cảm tồi tệ ập đến. Có khi nào… con yêu nữ tạm thời bỏ qua tôi để đi tìm gϊếŧ Tần Kỳ? Ngoài khả năng này, tôi không còn nghĩ tới tình huống nào khác được nữa!

Đã mấy lần tôi tìm cách đi xuống tầng dưới, ra khỏi nhà đi tìm Tần Kỳ, nhưng đều bị ông quản gia và mấy người làm cản lại! Họ đều rất tận tâm với Tần Kỳ, anh ấy đã ra lệnh không cho tôi ra, thì bọn họ cũng tuyệt đối không cho tôi ra!

Tôi lo đến mất ăn mất ngủ, tôi lục lọi mọi tài liệu, lịch trình làm việc của Tần Kỳ. Tôi kiểm tra đến cả khối tài sản của anh ấy, ngoài căn biệt thự này ra, anh ấy còn bao nhiêu căn nhà khác nữa, tôi đều cho người điều tra bằng hết!

Nhưng mọi cố gắng của tôi đều vô ích, Tần Kỳ căn bản chẳng đến ở căn nhà nào khác, nên tôi cũng chẳng biết thêm thông tin gì cả!

Trong lúc bế tắc nhất, tôi chợt nhớ ra một người.

Tài xế của Tần Kỳ, anh ta có một cô bạn gái. Cô gái này sống khá thực dụng, là một kẻ đào mỏ chính hiệu. Có lần tài xế của Tần Kỳ đã vứt hết tự trọng dẫn cô ta đến trước mặt tôi, xin tôi cho cô ta đi cửa sau vào làm nhân viên của 108. Tôi vẫn còn giữ hồ sơ của cô ta, loại người không muốn làm mà đòi có ăn này tôi còn nhớ rất rõ.

Tôi gọi cô ta đến nhà hẹn gặp, giao dịch một món tiền kha khá, cô ta ngoan ngoãn cung cấp thông tin của bạn trai mình cho tôi.

Chuyện là Tần Kỳ mới mua một căn nhà nữa, không nói với tôi, dùng để đến đó ở và cai nghiện. Tài xế, vệ sĩ vẫn đi theo anh ấy, nhưng một tuần trước đột nhiên anh ấy cho tất cả bọn họ nghỉ việc, bắt bọn họ đổi số điện thoại, cấm không cho bọn họ quay về báo tin cho tôi. Những chuyện sau đó tài xế của Tần Kỳ cũng không rõ, anh ta chỉ biết Tần Kỳ tháo biển số, tự lái xe đi về phía đông thành phố.

Tôi thật sự hết nói nổi, quả nhiên là Tần Kỳ, biết trước tôi sẽ nghi ngờ nên đã sớm cắt đứt mọi manh mối! Tôi nghĩ muốn nổ đầu mà vẫn không ra, anh ấy đi về phía đông thành phố để làm gì?

Khoan đã, chẳng phải đó là hướng đi đến cửa hàng cosplay của con yêu nữ sao?

Tôi mừng rỡ, theo thói quen vội vã chuẩn bị ra khỏi nhà đi tìm manh mối. Nhưng nhìn cái bụng bầu vượt mặt của mình, tôi thở dài nhớ ra mình không được phép ra khỏi nhà!

Không lẽ tôi cứ phải ngồi yên ở đây chờ đợi anh ấy trở về sao? Tôi nhất định phải làm gì đó, nếu không cái tôi chờ được không phải là Tần Kỳ, mà chỉ là cái xác của anh ấy thôi!

Tôi lên mạng tìm kiếm thông tin về cửa hàng của con yêu nữ, chẳng biết được gì thêm. Vụ án người nhân viên xấu số chết trong cửa hàng vẫn chưa điều tra thêm được gì, cửa hàng đó vẫn đang bị niêm phong.

Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, Tần Kỳ biết thừa tôi sẽ nghi ngờ, rất có thể anh ấy lái xe về phía đông thành phố để đánh lạc hướng tôi thôi? Biết đâu nơi anh ấy thật sự đi đến là hướng ngược lại?

Tần Kỳ, anh có giấu đến mức nào, em cũng sẽ tìm cho ra thì thôi!

Tôi giấu mẹ tôi gọi cho bà nội. Bà tuy tuổi đã cao nhưng được con cháu chỉ cho cách dùng điện thoại, bà vẫn dùng rất thành thạo.

Tôi ậm ờ nói:

“Bà… dạo này chồng cháu hay đi công tác, cháu bụng mang dạ chửa ở nhà lo lắm…”

“Không phải mẹ cháu đã lên đó rồi sao? Làm dâu nhà giàu, cháu phải sinh được cho nó một thằng con trai kháu khỉnh thì mới yên tâm được! Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa! Lo tĩnh dưỡng cho tốt đi!”

“Nhưng… cháu lo lắm… nhỡ anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì sao…”

Bà nội tôi có vẻ mất kiên nhẫn:

“Đã bảo đừng có nghĩ ngợi linh tinh mà! Cái cần lo thì không lo! Mạng sống mới là quan trọng nhất!”

Tim tôi đập “thịch” một tiếng vì đã nghe được đáp án mình mong muốn, tôi vội hỏi ngay tắp lự:

“Bà nói phải… mạng sống là quan trọng nhất…”

“Nhưng dạo này đêm nào cháu cũng gặp ác mộng… có khi nào trong nhà có ma quỷ gì đeo bám không…”

Bà tôi im lặng, tôi thấy hình như bà đang suy nghĩ chuyện gì rất nghiêm trọng.

“Nha đầu, nhớ giữ gìn sức khỏe, để ta nhờ thầy pháp ta quen lên thành phố, bắt tà giúp cháu…”

Tôi vâng dạ, nếu tôi không nhầm thì chính ông thầy này là người phán tôi có mệnh sát phu.

Tôi chờ mòn mỏi, hai ngày sau cuối cùng ông ấy cũng tới. Mẹ tôi nhận ra ông ấy, nhưng cũng không phản đối tôi mời thầy về nhà bắt vong. Thực ra ý đồ của tôi là nhờ ông ấy xem, con yêu nữ đã rời khỏi căn nhà này chưa. Nếu nó đã đi rồi, thì tôi có thể an tâm bước ra khỏi nơi bày trận pháp, ra ngoài tìm Tần Kỳ.

Nhưng lạ lùng thay, ông ấy lại nói với tôi rằng:

“Hiện tại trong nhà này có rất nhiều vong.”

[…]

Mẹ tôi biết tôi giận bà về chuyện biết trước tôi có mệnh sát phu mà vẫn thúc giục tôi cưới Tần Kỳ, mấy ngày nay bà có vẻ buồn bã, ít nói chuyện với tôi, còn dọn sang phòng khác ngủ. Mỗi lần tôi mơ thấy ác mộng, la hét thất thanh, bà lại tức tốc chạy từ phòng bà sang phòng tôi, thấy tôi ngủ ngon trở lại thì bà mới trở về phòng của mình.

Tôi ngẫm lại, cha mẹ tôi làm sai thật, nhưng tôi cũng có phần nặng lời với bà.

Nằm một mình nhìn bốn bức tường, tôi thấy trong lòng áy náy, vội ra khỏi phòng, định bụng đi xin lỗi mẹ tôi.

Người làm trong nhà đều ở tầng dưới, tầng 4 này chỉ có tôi và mẹ tôi. Tôi bước đi giữa hành lang tầng 4, không gian im lặng một cách bất thường….

Tôi ôm cái bụng bầu đã to vượt mặt, nặng nề bước đi, cố gắng bước thật nhanh đến phòng của mẹ tôi. Nhưng khi đi đến đầu cầu thang, bất ngờ bên tai tôi vang lên những âm thanh xì xào xì xào, tôi giật thót tim khi thấy rất nhiều bóng trắng từ đâu xuất hiện, đứng lố nhố trên những bậc cầu thang dẫn xuống tầng 3.

“108, đã lâu không gặp!”

Tôi giật mình nhìn những bóng trắng xếp hàng đứng chen chúc nhau từ đầu cầu thang đến cuối cầu thang. Bọn họ ai nấy đều cố tranh nhau vị trí có thể nhìn rõ tôi và cái bụng bầu của tôi, những bóng trắng lộn xộn, nhấp nha nhấp nhổm, cãi nhau chí chóe.

“Này, số 49 với số 53, hai cô không đánh nhau ngày nào thì không chịu được à?”

Bóng trắng có số 1 trên trán hình như là chị đại ở đây, cô ta quát một câu, hai bóng trắng đang đánh nhau hăng nhất lập tức buông nhau ra.

“Con 49, mày nhớ mặt tao đấy!”

Bóng trắng có số 53 trên trán cố chửi thêm một câu, sờ soạng tiến về phía tôi. Tôi nhìn hai hốc mắt trống trơn không có con ngươi của cô ta, toàn thân nổi gai ốc. Cô ta cúi xuống chân tôi nhặt cái gì đó, tôi tò mò nhìn theo, sống lưng lạnh toát, chân tay rụng rời. Cái cô ta nhặt là hai con mắt, cô ta dò dẫm một lúc rồi nhét hai con mắt trở lại vào hai hốc mắt.

Tôi sợ mặt tái xanh tái xám, đánh nhau rơi cả mắt được luôn à?

Bóng trắng có số 49 trên trán không cãi lại câu nào, chỉ ú ớ nói gì đó, hai tay bụm chặt miệng. Tôi không hiểu cô ta bị gì, cho đến lúc liếc thấy một bộ răng người, còn nguyên hai hàm răng, lợi đỏ lòm, rơi dưới đất, cách tôi chỉ mấy bước chân.

Thêm Bình Luận