Chương 14 : Ôn nhu

Tối hôm qua Tiết Ly Y châm cứu quả nhiên hiệu quả rõ rệt, Quan Cẩn Du tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, nàng rửa mặt chải đầu xong, không đợi xong đi mở cửa phòng khách ra, lòng tràn đầy mong đợi có người từ trên tường bay xuống, chân trần đứng, giọng nói nhẹ nhàng : Sớm.

Thường ngày người treo ở xó luyện công không thấy, giường đơn chăn nệm xếp chỉnh tề .

Nàng không có ở đây ...

Quan Cẩn Du chân mày nhíu lại, đột nhiên hiện ra sự mất mác để cho nàng cảm thấy rất xa lạ, không thích ứng.

Quên đi, Quan Cẩn Du dứt khoát bấm số điện thoại gọi Tiết Ly Y.

" Tiết Tiểu Y " Quan Cẩn Du lời vừa ra khỏi miệng cảm thấy có chút hưng vấn, cực nhanh chuyển đổi trở lại, tay ôm ở trước ngực, bình tĩnh ôn hòa hỏi.

" Em đi đâu vậy ? ".

Tiết Ly Y găng tay tháo xuống , đưa tay lấy ra điện thoại , để lên tai nghe , ý cười thời khắc đó hiện lên trên khóe môi nàng .

Bên kia tựa hồ rất là ầm ĩ, tiếng ngườ , tiếng máy.

Duy chỉ có giọng nói cô gái ngọt ngào rõ ràng truyền tới .

" Chị, em ở trên công trường " Nàng nói.

" Em nói rõ hơn một chút, em ở trên công trường làm gì? " Quan Cẩn Du bước nhanh đi tới trước cửa sổ, hai hàng lông mày nhíu chặt.

" Em làm việc a, đêm qua đã nói cùng chị ".

" Làm việc ? Em lúc nào nói cho chị biết làm ở công trường " Quan Cẩn Du mới phản ứng được kinh ngạc nói.

" Chờ một chút, em nói tùy tiện giúp dọn ít đồ, không phải ở công trường chuyển gạch chứ? "

Ánh mắt Tiết Ly Y khẽ cong, nàng đi tới một nơi yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe tiếng gió .

Hai tay để xuống, một tay nhét vào túi quần lao động, tùy ý đứng, trong lúc giở tay nhấc chân giống cô gái thướt tha nhỏ bé mềm mại, nàng cười nói.

" Chị thật thông minh "

Quan Cẩn Du thiếu chút nữa thì muốn tiếp câu : Ta chính là thông minh như vậy !.

Hừ hừ hừ , này đều là gì !.

" Em làm sao nghĩ đi đến công trường chuyển gạch chứ ? Cụ thể ở chỗ nào ? Có mệt hay không ? Tiền lương đúng hạn đưa em sao ? Trên công trường nhiều đàn ông như vậy , em là một cô gái , phải cẩn thận một chút " Quan Cẩn Du từ phòng sách đi thong thả , không hiểu hỏi.

Nàng hỏi liên tiếp mấy vấn đề, mỗi chữ đều là quan tâm, không có chút nào chê bai.

" Lần trước em ở trong thành phố ngồi xe buýt, tình cờ phát hiện công trường này, cho nên thử làm ở chỗ này, ở Khu Thái Bình, bên cạnh còn có tòa nhà cao tầng " Tiết Ly Y dừng một chút, mở ra lòng bàn tay có một vết máu, thấp giọng nói.

" Không mệt, mọi người xem em tuổi còn nhỏ, đối với em rất chiếu cố "

" Chị, quản lý nói, tiền lương em một người cầm, hai người sống, em rất vui vẻ " Nàng tựa như nhớ tới cái gì, cười .

Quan Cẩn Du thật muốn nói : Ngươi không phải ngốc sao quản lý thấy ngươi ngốc nên lừa bịp ngươi. Đến bên mép lại nuốt xuống, nàng trầm mặt, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ nhìn nắng ban mai chiếu xuống, đưa tay đưa đến dưới ánh mặt trời, thấy lòng bàn tay hiện lên vệt sáng mông lung mà ấm áp, cười .

Xi măng cốt thép của thành phố, vẫn có ánh mặt trời chiếu vào, không phải sao ?

" Em vui vẻ là được rồi, làm rất tốt " Ôn nhu nói.

" Buổi tối nhớ về nấu cơm, dạ dày của chị đều dựa vào em "

" Em biết rồi "

" Chị đi làm "

" Được. Trong nồi có cháo táo đỏ, còn có tổ yến hạnh nhân, chị nhớ uống "

" Được, chị biết rồi , tạm biệt "

" Tạm biệt ".

Tiết Ly Y có thói quen Quan Cẩn Du đi sớm về trễ, Quan Cẩn Du không có ở đây nàng làm chuyện mình, một người xem ti vi, một người đọc truyện cổ tích, một người ăn cơm. Trước kia ở núi Thanh Thành lão Ôn bọn họ luôn là ồn ào ầm ỉ, chọc nàng phiền lòng, nhưng bỗng nhiên yên lặng lại, nội tâm Tiết Ly Y không có thói quen, thậm chí có một chút mất mát.

Thật ra thì ở cùng Quan Cẩn Du, hai người ai cũng bận rộn, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng là trong phòng có người khác, tóm lại khác biệt. Hai người ngay cả hô hấp cũng ít, dù sao chứng minh CO2 có nhiều trong không khí sẽ ấm hơn .

Quan Cẩn Du mang một thân mệt mỏi trở về nhà, hai chân từ giày cao gót trói buộc giải phóng đồng thời theo bản năng quay đầu, trên tường phòng khách mở đèn, ánh sáng ấm áp một đường kéo dài đến cửa phòng sách, đứng ở cửa cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, mặc trên người quần áo ngủ mới mua mặt mày trong suốt, lẳng lặng nhìn nàng.

Quan Cẩn Du đầu tiên là sững sốt, sau đó nghĩ : Nàng không phải đang đợi nàng chứ ?

Điều này làm cho Quan Cẩn Du cảm thấy xa lạ, đồng thời trong lòng mềm xuống, giống như là một mảnh bông tuyết, yên lặng lặng yên không tiếng động rơi vào lông mi, hòa tan.

Hơi lạnh, mềm nhẹ .

Nàng ở nơi này một mình kiếm sống trong đô thị này, ăn chơi trác táng, bữa tiệc linh đình, uống rượu, chạy hạng mục, một người đi, một người về, đã sớm quên được chờ đợi là cảm giác gì .

Trong thành phố này, người quả thực quá nhiều, giữa người và người lực va chạm lại nhỏ, hết lần này tới lần khác ngoài mặt như không có chuyện gì xảy ra, sau lưng bị người thọc một dao cũng không biết, mọi người giống như là diễn viên xiếc đi trên không bằng dây thép, rất sợ ngã xuống, không thể trở lại được.

Vì vậy có sự ôn nhu càng quý giá.

Trừ Chân Thiến.

Mà bây giờ, thêm một người.

" Đang đợi chị ? " Quan Cẩn Du nháy mắt, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh đèn màu cam dập dởn dưới ánh mắt.

Cho dù trong lòng đã chắc chắn, Quan Cẩn Du vẫn không nhịn được muốn từ miệng nàng xác nhận câu trả lời.

Tiết Ly Y rủ mắt xuống nhìn dép cao su, ngón chân trắng nõn ở trong dép cuộn tròn lại, mất tự nhiên gật đầu.

" Em đã làm cho chị bữa ăn khuya "

Quan Cẩn Du bình tĩnh nhìn nàng, sau đó đạp dép, hai ba bước đến trước mặt Tiết Ly Y, đem người ôm vào trong ngực.

Cánh mũi truyền đến mùi hương hoa lan vây quanh, Tiết Ly Y bỗng dưng mở to hai mắt, cứng ngắc ngây người tại chỗ, hai tay không biết để đâu.

" Cám ơn " Quan Cẩn Du ở bên tai nàng thấp giọng nói, sau đó buông nàng ra.

Cái ôm ngắn ngủi này, Tiết Ly Y vẫn duy trì động tác cứng ngắc, ngắn đến trong đầu nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng .

" Chị đi tắm trước " Quan Cẩn Du bóp bóp mặt nàng, cười một tiếng .

" Đúng rồi, chị muốn ăn trứng chần nước đường " Nàng đi tới cửa, quay đầu lại nói thêm.

" Được. " Tiết Ly Y vô cùng tự nhiên gật đầu.

Sau đó tay chân vào phòng bếp.

Đương nhiên, Quan Cẩn Du không thấy , nàng nếu như biết được mình đối với một vị đơn thuần cổ nhân làm ra động tác mà cảm thấy xấu hổ chứ ? Nhất định là không.

Quan Cẩn Du tắm xong, rồi ăn bữa khuya, sau đó ngồi dựa ở trên ghế sa lon, cả người thả lỏng, nàng cảm thấy rất lâu không có thư thái như vậy.

Tiết Ly Y đầu óc mơ hồ ngồi ở bên tay trái nàng trên ghế sa lon .

Hồi lâu, Quan Cẩn Du giống như con mèo nghỉ ngơi đủ rồi, từ trên ghế salon đứng dậy hỏi.

" Tiết Tiểu Y, em định ở chỗ này bao lâu ? ".

Tiết Ly Y sắc mặt trắng nhợt .

" Chị không phải muốn đuổi em đi, em biết kế hoạch kế tiếp mới sắp xếp chuyện khác " Quan Cẩn Du bổ sung.

" Kế hoạch? "

" Em định ở Lâm thị luôn hay là ở mấy tháng, lên đường đi tìm sư thúc em trở về núi Thanh Thành " Quan Cẩn Du nghiêm túc giải thích, khó hiểu lại hỏi thêm.

" Em nếu ở Lâm thị luôn , có thể ở nơi này của chị "

" Em .... "

" Không cần quyết định gấp như vậy , em có thể suy nghĩ thật kỹ, chị trong tay hạng mục đại khái chừng một tháng, trước lúc đó nói cho chị quyết định "

" Được. " Tiết Ly Y rủ mắt xuống yên lặng một lát nói.

Quan Cẩn Du đang quan sát biểu tình nàng, cũng không nhìn ra cái gì, nàng cảm thấy mình có chút kỳ quái, người ta vốn không thuộc về nơi này, sớm muộn cũng phải trở về, tại sao phải nhạy cảm như vậy, nàng cũng không phải là Chân lão mẹ .

Để đánh vỡ lúng túng, Quan Cẩn Du nói sang chuyện khác.

" À , đúng rồi, lần thứ lần chị thấy em ở trên đường, trên người em tại sao bẩn như vậy, đã làm gì ?"

Tiết Ly Y ngẩng đầu giật mình nhìn nàng, sau đó mặt trắng nõn từ từ đỏ lên, nàng chôn đầu xuống.

Đây là ... thế nào ?

" Em .... " Tiết Ly Y vẫn cúi thấp đầu, buồn bực nói .

" Em bị người ở đây bắt đi quan phủ "

" ! " Quan Cẩn Du .

Tiết Ly Y nói một lần chuyện tình ngày đó ở trạm xe ( Chương 3 ), lúc ấy nàng nghe được sau lưng truyền tới " Có người ăn cướp a ", cảm thấy không đúng , quay đầu nhìn thấy hai người mặc đồng phục an ninh, không biết thế nào nàng lúc này ngừng lại, mặc cho hai người kia đem đến đồn công an .

May mà lão thái thái kia miệng không sạch sẽ, hướng về phía cảnh sát vênh mặt hất hàm sai khiến, nàng lại ôn nhu, tổng cộng đoạt mấy trăm đồng, tình tiết không nặng, không chút nào phản kháng, hơn nữa thái độ nhận sai tốt, lão thái thái vừa đi, hai cảnh sát đem nàng thả ra, thuận tiện để cho nàng ở đồn công an ăn cơm tối.

" Người còn không biết thế giới này a " Quan Cẩn Du lẩm bẩm .

" Cái gì ? " Tiết Ly Y

" À. Không có gì. Sau đó thì sao ? " Quan Cẩn Du.

Sau đó nàng trên đường trôi nổi, hôm đó theo như lời mọi người nói bệnh thần kinh, mình muốn trở lại tìm nàng, có thể ngày đó ban đêm sắc trời quá tối, không nhớ rõ đường, nơi này nhà hình dáng giống nhau, không thể làm gì khác hơn là đi lang thang xung quanh .

Nhưng mà ...

" Không có sau đó " Tiết Ly Y phút chốc ngẩng đầu, cười ngọt ngào, gò má nhợt nhạt tựa như hoa tàn lụi bắt đầu trở lại cành cây .

" Sau đó em ngay tại đường phố đối diện thấy chị "

" Chị chị chị, chị về phòng trước, em đi học đi. Lần sau .... Không nên tùy tiện cười như vậy, đột nhiên như vậy " Quan Cẩn Du chật vật nuốt nước miếng một cái, lấy ly nước uống một ngụm, chống ghế sa lon bước đi chân như nhũn ra nói,

Nàng nàng nàng ... Nàng coi như là nữ, cũng có chút không kìm chế được a.