Chương 13 : Đi làm

Những ngân châm kia đâm xuống nhanh chóng có hiệu quả, Quan Cẩn Du cảm thấy toàn thân tựa hồ có một dòng nước ấm chảy trong kinh mạch, hơn nữa so với tắm biển ở Hawaii thoải mái hơn , ở chỗ eo đã giảm đau, cơ hồ không đáng kể .

" Mấy giờ rồi? " Nàng hỏi.

" Chín giờ tối " Tiết Ly Y đáp.

" Em nấu cơm chưa? " Quan Cẩn Du trầm mặc, thấp giọng hỏi.

" Không có nấu " Tiết Ly Y.

" Phiền em giúp chị lấy bánh mì đến đây. Cảm ơn " Quan Cẩn Du trên mặt nhất thời thất vọng .

Nàng mới không thừa nhận lúc ở trên máy bay nhớ Tiết Ly Y làm cơm, mọi khi ăn trên máy bay nhưng lần này hào hứng chỉ uống một chút nước.

Nha, chai nước suối bây giờ còn nằm ở trên giường nàng .

Trong nhà không có người nấu cơm, thật là phúc không tới họa tới không chỉ một lần, nàng chỉ biết nếu giờ không ăn thì thần tiên cũng không cứu được dạ dày nàng .

Hiển nhiên, nàng lúc này đã quên có một người ở cùng mình.

Tiết Ly Y kỳ quái nhìn nàng, không có trả lời, Quan Cẩn Du sau gáy vọt lên một cổ khí lạnh, cảm giác hình như là Tiết Ly Y mới vừa trừng mắt nhìn nàng.

Mùi thơm ngào ngạt tràn ra trong phòng ngủ nhỏ, Quan Cẩn Du mở mắt ra nhìn thấy hơi nóng, Tiết Ly Y ở đằng sau, chỉ thấy được đôi mắt đen, trên tay nàng bưng một chén cháo bí đỏ, mùi thơm chính là từ nơi đó tản ra.

Tiết Ly Y đem chén cháo đặt ở tủ trên đầu giường, ngữ khí cứng rắn nói.

" Em mới vừa bắt mạch chị, cảm thấy chị bệnh dạ dày so với chứng bệnh lạnh càng nghiêm trọng hơn, chị bây giờ là bệnh nhân, em sẽ không cho chị ăn những thứ kia "

" ... " Quan Cẩn Du.

Ta nếu biết ngươi nấu cháo còn hỏi ngươi bánh mì sao, ta không thông minh a !

" Em không phải nói với chị không nấu cơm ? "

" Đúng vậy, tình trạng thân thể chị hiện giờ ăn cơm không tốt tiêu hóa, cho nên em nấu cháo " .

".... Em không biết cơm là gọi chung sao ? Chính là hỏi em có nấu hay không, chị cho rằng em không nấu nên mới ăn bánh mì, không phải chị muốn ăn bánh mì " Quan Cẩn Du vẻ mặt hóa đá , nói.

" Là em hiểu sai, thật xin lỗi " Tiết Ly Y không còn lạnh lùng, mi mắt cứng đờ , gò má trắng nõn ửng đỏ , nàng rủ mắt xuống không dám nhìn Quan Cẩn Du.

Quan Cẩn Du chớp chớp mắt nhìn mặt nàng ửng đỏ, khóe miệng khẽ cong, cười nói.

" Ai~, Tiết Tiểu Y, em tới đây một chút "

" Hử? "

Tiết Ly Y mặc dù không rõ, nhưng vẫn xít tới .

" Em thật là đáng yêu " Quan Cẩn Du tay không còn ghim kim, nhẹ nhàng nắm thịt non mềm trên gương mặt cô gái, "xì " bật cười .

Nàng sắc mặt tái nhợt sau cơn đau, duy chỉ có gò má thêm huyết sắc, Giang Nam mưa dầm bên trong mặt hiện lên ôn nhu, cười lên phá lệ xinh đẹp lóa mắt .

Tiết Ly Y không có tránh ra, nhìn chằm chằm mắt nữ nhân đang cười to, cặp mắt kia như trong suốt, đen nhánh, như mùa thu .

Quan Cẩn Du bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, làm sao giống trêu đùa trẻ con như vậy chứ ?

" Cái kia, trên người chị đều là kim, ăn cơm làm thế nào " Nàng buông tay ra.

Tiết Ly Y vẫn không nói gì, yên lặng đem ngân châm trên người nàng dựa theo thứ tự lấy ra toàn bộ, lại kéo qua chăn đắp lại, sau đó khẽ vuốt cằm, rời đi phòng ngủ Quan Cẩn Du.

" Này, Tiết Tiểu Y, chị không phải cố ý, em đừng để ý " Nàng đi tới cửa, Quan Cẩn Du vội vàng gọi lại.

" Em không có .... để ý " Tiết Ly Y đưa lưng về phía nàng, thấp giọng nói .

Ngược lại giống như tốt....

Tiết Ly Y trở tay đóng cửa lại, ngơ ngác đứng ở cửa, mặt từ từ đỏ lên .

Ngón tay lạnh lẽo sờ lên gò má nóng bỏng, hai ngón tay sờ dọc xuống, ngay cả không khí đều sôi trào, lông mi nàng khẽ run, nhẹ giọng tự nói : Có chút yêu thích.

Quan Cẩn Du nếm thử một ngụm cháo, ăn ngon thiếu chút nữa nuốt luôn cái chén, Tiết Ly Y canh thời gian đi vào cầm chén lấy đi, nàng nếm thử một miếng vốn còn muốn ăn thêm, Tiết Ly Y nói " Người bệnh dạ dày, rất nhạy cảm, không nên rượu chè quá nhiểu, ăn nhiều sẽ đi đời nhà ma ". *↓*

Sau đó từ chối.

Tất nhiên câu trên là do Quan Cẩn Du phiên dịch * ↑ *, Nguyên văn của Tiết Ly Y là " Cung hàn thêm tỳ vị hư, sáu bảy thành bão tốt nhất ".

Nhõng nhẽo đòi hỏi, Tiết Ly Y vẫn một mực không nghe, ban đêm Quan Cẩn Du tắm xong vùi ở trong chăn ngón tay ở gối vẽ vòng vòng, suy nghĩ làm bệnh nhân nàng nửa điểm cũng không châm chước, thật là một đại phu bướng bỉnh !.

Đại phu ? Nàng trước kia là đại phu? .

Đại phu ....

Quan Cẩn Du nheo mắt lại, tựa như nhớ tới cái gì lấy điện thoại di động ở đầu giường, hiện ra dãy số điện thoại .

Nàng không có lập tức gọi, mà trầm tư

Cuối cùng lại thả điện thoại di động xuống .

Hôm sau, bốn giờ sáng, phòng sách đèn bật sáng, sau đó thanh âm trang sách nhẹ lật.

Năm giờ rưỡi, Tiết Ly Y ăn mặc chỉnh tề từ phòng sách đi ra, nàng lắng tai nghe, chắc chắn phòng ngủ Quan Cẩn Du không có động tĩnh, lúc này mới rón rén đi phòng bếp, ngâm táo đỏ cho mềm để tiêu hóa tốt hơn, nàng đem táo đỏ vớt ra, sau đó bỏ vào trong gạo nấu cùng.

Nấu cháo xong, nàng từ trong tủ lấy ra nồi nhỏ, rửa sạch, đem hạnh nhân và một mảnh nhỏ tổ yến bỏ vào, mở túi ta lấy đường hôm qua mua, bỏ vào rồi nấu.

Tiết Ly Y đi qua phòng ngủ Quan Cẩn Du vẫn đóng chặt nhìn, mặt giãn ra, yên lặng cười, sau đó lại lặng lẽ không một tiếng động ra cửa.

Đến trạm xe buýt, Tiết Ly Y thuần thục cà thẻ lên xe buýt đi ngoại thành, xe buýt một đường lái rời trung tâm thành phố, đến nơi đang xây dựng .

Nơi này và trung tâm thành phố Quan Cẩn Du ở như trên trời dưới đất, hoang tàn vắng vẻ.

Động cơ máy ầm ầm vang lên không ngừng, công trường bụi bặm tung bay.

Trên công trường công nhân liếc mắt xa xa thấy một cô gái trẻ tuổi đi tới, tóc cột đuôi ngựa, lộ trán no đủ trơn bóng, áo khoác thể thao màu xám nhạt, bên trong là áo thun màu trắng. Phía dưới là quần dài thể thao màu đen, giầy thể thao màu đỏ, càng lộ ra màu da trắng nõn, mi mắt rõ ràng.

Hai tay nàng để trong túi, thanh thuần giống như một học sinh cấp ba .

" Tiểu Tiết ! " Công nhân hướng nàng ngoắc, đầy mặt xán lạn .

Tiết Ly Y nhàn nhạt gật đầu, coi như là chào hỏi, ở trong phòng đem áo khoác cởi ra, mặc lên trang phục làm việc màu xanh, bắt đầu một ngày làm việc .

Quan Cẩn Du đánh vỡ đầu cũng không nghĩ tới nàng nói tùy tiện dọn ít đồ, rất thoải mái, đang di chuyển những viên gạch trên một công trường xây dựng, cùng với một đám đàn ông người đầy mồ hôi.

Điều này nàng nói là thoải mái sao ? !.