Chương 15 : Quyết định

Quan Cẩn Du dán vào góc tường trở về phòng, để lại Tiết Ly Y rơi vào trong sương mù.

Cái gì gọi là không nên tùy tiện cười như vậy? Nàng cười làm sao?

Chị không thích mình cười sao? Hay là nói cười lên rất khó nhìn?

Tiết Ly Y trong lòng phiền muộn đi rửa mặt, hướng về phía gương tự nhiên vung lên khóe miệng, sau đó đem khóe miệng kéo xuống, kéo lên, kéo xuống, kéo lên, đều cảm thấy thấy cười so với không cười đẹp mắt.

Huống chi, nàng nhìn thấy Quan Cẩn Du trong đầu hài lòng, không thể nói vui thích cùng thỏa mãn, để cho gương mặt nàng làm sao lạnh lùng?.

Vị này cổ nhân đường xa tới triệt để hiểu lầm lời Quan Cẩn Du như vậy, từ lúc sinh ra tới nay gặp vấn đề nan giải, cười hoặc không cười ?.

Sư phụ nàng Ôn Dương có một câu danh ngôn chí lý : Không nghĩ ra chuyện có thể không nghĩ, nhưng luyện không được thuốc không thể không luyện.

Những lời này ý nghĩa, nhấn mạnh bỏ câu sau, câu thứ nhất đảm nhiệm vai trò bàn đạp, hiển nhiên vị này cổ nhân cùa chúng ta bởi vì an ủi mình, quyết định không chút khách khí cắt văn lấy nghĩa.

Không nghĩ ra chuyện liền không muốn, trở về phòng sách ngủ mới đúng lý.

Sự thật chứng minh không nghĩ ra chuyện có thể thật không nghĩ, chẳng qua là chuyện này ở trong lòng ngươi không trọng yếu như vậy.

Không nhớ ra được là lần thứ mấy trằn trọc trở mình, trong bóng tối truyền tới một tiếng thở thật dài, quay đi quay lại trăm ngàn lần, Tiết Ly Y vặn chăn thành một đoàn mười tám vòng bánh quai chèo, giống tâm tư của nàng lúc này.

-- Em định ở lâm thị lâu dài hay là mấy tháng, lên đường đi tìm sư thúc em trở về núi Thanh Thành.

-- Em nếu ở lại Lâm thị. Có thể ở chỗ của chị.

Chuyện này tạm thời bị nàng gác lại, tiềm thức quên không nghĩ tới, vấn đề Quan Cẩn Du nói lại bị đào lên.

Trở về? Nàng nhất định phải trở về. Ôn Dương lão đầu bọn họ tuổi đều lớn, thân thể thân thể cưởng tráng không cần mình chiếu cố, nhưng nơi này trong ti vi nói những ông lão đều hy vọng người tuổi trẻ bồi bên cạnh mình, Ôn Dương lão đầu bọn họ có phải hay không cũng nghĩ như vậy?

Nhưng coi như trở về, cũng có thời hạn, từ khi nàng xuống núi đến bây giờ bất quá nửa tháng, đừng nói nàng bây giờ tìm không biết núi Thanh Thành ở đâu, coi như tìm được trở về, cũng sẽ bị đám lão đầu kia " đuổi " Đi ra lại.

Còn có linh tu Tiểu sư thúc ... Rốt cuộc là trở về núi hay là đi chỗ khác?

Tiết Ly Y vò đầu rối tung mái tóc dài, nội tâm trong nháy mắt cơ hồ là nóng nảy.

Nàng vén chăn lên, từ trên giường nhảy lên một cái, mủi chân câu lên vật chống đỡ, ngã treo ở trên mặt tường, hai tay bưng kín mặt mình, thấp giọng phiền muộn " A " một tiếng, suy nghĩ bắt đầu lệch khỏi hướng trăm lẻ tám ngàn dặm.

-- Tiết Tiểu Y, em định ở chỗ này bao lâu?

-- Không cần quyết định gấp như vậy, em có thể suy nghĩ thật kỹ , chị hạng mục trong tay đại khái còn thời gian chừng một tháng, trước lúc này nói cho chị quyết định của em .

Vậy còn nàng ? Là hy vọng mình đi, hay không hy vọng mình đi?

Nghe Quan Cẩn Du nói ... Ngô ... Không đoán ra được .

Tiết Ly Y chân trần ở trên tường, người từ từ đi xuống, đầu để trên sàn nhà bằng gỗ, hai tay khoanh trước ngực dựng ngược. Nàng từ trước nếu phối hợp thuốc không ra, ở trong phòng thuốc dựng ngược, cho đến suy nghĩ ra đối sách mới ngưng.

Tiết Ly Y trong lòng tiến hành xoay chuyển : Rời đi thành phố = rời đi Quan Cẩn Du.

Cho nên nàng suy tính phương hướng đã biến thành có muốn hay không rời đi Quan Cẩn Du cùng Quan Cẩn Du có hy vọng mình rời đi hay không.

Tiết Ly Y mủi chân bám vào một trái một phải ở trên tường vô ý thức nhẹ một chút.

-- Buổi tối nhớ về nấu cơm, dạ dày của chị dựa vào em.

Đúng rồi ! Tiết Ly Y trong lòng vui mừng.

Nàng bây giờ là bệnh nhân của mình, nuôi dạ dày là công trình lớn, không phải hai ba ngày có thể dưỡng tốt, hơn nữa nàng bị lạnh, mình làm một đại phu có y đức, có phải hay không bồi dưỡng nàng cho đến thân thể khỏe mạnh ?

Tiết Ly Y từ trên tường xoay mình xuống, đứng ở trong bóng tối, hai tròng mắt lóe sáng.

Cho nên bây giờ tình huống là : Mình không nên lập tức trở về núi Thanh Thành, mà nơi này lại có bệnh nhân ?

Kết luận là : Nên ở lại lâm thị .

Tiết Ly Y giơ tay đè lên bên trái vị trí ngực, nghĩ như vậy quả nhiên dễ chịu hơn.

Hiển nhiên vị này cổ nhân này bây giờ không thể hiểu được tim xảy ra bất ngờ phiền muộn từ đâu tới, có một số việc, phát hiện trước nhưng ỷ lại không muốn bắt đầu.

Quan Cẩn Du đang tập trung chuẩn bị tinh thần hai ngày hội nghị thường lệ, cửa phòng vang lên.

" Vào đi "

" Có chuyện gì sao? " Nàng ngẩng đầu nhìn Tiết Ly Y, ánh mắt ôn hòa.

" Em quyết định xong, em muốn ở lại Lâm thị "

" Mới một tiếng, em suy nghĩ kỹ sao? " Quan Cẩn Du theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt cảm thấy lúc này không giải thích được, nàng thuận tiện nhìn máy vi tính thời gian phía dưới, có chút kinh ngạc.

" Suy nghĩ kỹ, chị cần người chăm sóc "

" Hả ? " Quan Cẩn Du

" Tối hôm qua, em còn làm châm cứu cho chị" Tiết Ly Y giải thích nói.

" Nếu như nguyên nhân là chị, em không cần, chị đây là bệnh cũ sẽ không chết người, chuyện đi trở về phải dựa theo ý nguyện bản thân em, chị trăm phần trăm tôn trọng " Quan Cẩn Du tháo xuống mắt kiếng không gọng, ấn nơi chân mày đau nhức, nói xin lỗi .

" Nếu như không phải công việc quá bận rộn, chị thậm chí có thể cùng em trở về Tứ Xuyên đến núi Thanh Thành nhìn một chút nơi đó là có phải nhà em ".

" Em ... "

Tiết Ly Y bị câu " ý nguyện bản thân " dán vào mặt, mới vừa có chút dũng khí nói lý do trong nháy mắt tan thành mây khói mảnh vụn đều không còn xót lại .

" Được, em lại suy nghĩ một chút " Vì vậy nàng cau mày, thần sắc nghiêm túc.

Quan Cẩn Du trơ mắt nhìn nàng đối với mình gật đầu, ra cửa, lại đem cửa phòng đóng lại.

" .... " Quan Cẩn Du.

Ta bất quá chỉ là tùy tiện khách sáo một chút a, ngươi không biết khách sáo là ý gì sao a. Ngươi quyết định thì làm sao tùy tiện như vậy a?! Bị người tùy tiện khách sáo một chút liền dao động a !.

Cho đến khi Quan Cẩn Du nằm ở trên giường, mới suy nghĩ ra chuyện này, cảm thấy mình mới vừa nói không sai, mình vốn là đối với nàng quá mức nóng lòng, lần này thậm chí định cho nàng ở trong thành phố, nếu là tùy tiện quyết định ở lại, tương lai nàng tùy tiện đổi ý lại khi đó thì như thế nào ?.

Ánh sáng màu vàn chiếu xuống phòng ngủ, Quan Cẩn Du nghiêng người, gối cánh tay, đã đến thời gian ngủ, lại hiếm khi không có chút nào buồn ngủ, cách hai cửa phòng, Quan Cẩn Du từ tủ trên đầu giường đem điện thoại di động tới, nhắn tin : Chưa ngủ sao ?.

-- Chưa có trả lời.

" Ngươi bận tâm cái gì chứ? " Trở người nằm ngang, nhìn trần nhà, thấp giọng hỏi mình.

Một lát sau. Nàng chống nửa người, giơ tay lên tắt đèn.