Chương 3: Nhị ca tức giận

Trần Ngạn bị dọa sợ, đầu tiên là không thể hiểu được bị quát, sau đó thiếu chút nữa bị cưỡng hôn, trong lòng cực kỳ hoảng loạn, trong đầu chỉ muốn lập tức tìm ca ca.

Trần Ngạn được các ca ca mình một tay nuôi lớn, trời sập đều có ca ca chống, các ca ca đem cậu sủng đến mức chịu không nổi một chút ủy khuất, cậu đem mọi chuyện đều kể cho các ca ca, gặp vấn đề rắc rối đều tìm ca ca đến giải quyết.

Cậu vội vàng chạy về phòng học lấy cặp sách, tiết cuối cùng cũng không muốn học, gọi điện thoại cho Nhị ca xong liền ngơ ngác đứng bên ngoài ở phòng bảo vệ chờ ca ca tới đón.

Trần Chi Hoàn từ trong điện thoại liền thấy đệ đệ không thích hợp, cùng trợ lý phân phó vài câu liền lái xe đến trường học đón cậu. Lo Lắng thân thể cậu không thoải mái, lại lo cậu ở trường học chịu ủy khuất, suy nghĩ miên man một hồi liền cảm thấy lúc trước nên kiên trì để đệ đệ ở nhà, mời gia sư đến dạy học. Ở nhà để bọn họ che chở tốt hơn tới trường học để bị bắt nạt chịu ủy khuất. Lại nghĩ đến phế vật Tam đệ, ở ngay gần trường học Trần Ngạn, lại không biết chăm sóc tốt cho đệ đệ. Hoàn toàn quên mất, Tam đệ cũng sắp lên cao tam, Ngạn Ngạn không muốn quấy rầy Tam ca nên mới gọi điện cho Trần Chi Hoàn.

Vừa xuống xe liền nhìn thấy tiểu đệ đệ luôn ngọt ngào tươi cười vui vẻ lúc này lại cúi đầu ủy khuất. Trần Chi Hoàn cầm tay đệ đệ dịu dàng hỏi xem cậu có đói bụng không, một mặt quay qua nhìn trường học như muốn đem một mồi lửa đốt trụi. Nếu bọn thuộc hạ nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn, liền biết có người sắp gặp xui xẻo.

Về đến nhà, Trần Ngạn ngồi ở trên sô pha, chờ Nhị ca ngồi xuống bên cạnh liền bò lên đùi ca ca, ghé vào trong ngực hắn, đầu vùi vào cổ ca ca, chờ hắn dỗ dành cậu. Từ khi cậu còn nhỏ, các ca ca rất thích cậu ngồi ở trên đùi bọn họ thân mật chơi đùa, dù bây giờ trưởng thành vẫn như thế, bọn họ đều không cảm thấy anh em họ thân mật như vậy có vấn đề gì.

Trần Chi Hoàn khẽ vuốt lưng đệ đệ, một bàn tay khác nhẹ nhàng vỗ lên mông đệ đệ đang ngồi trên đùi hắn, dỗ dành cậu.

“Sao vậy, có phải có người khi dễ Ngạn Ngạn nhà chúng ta không?”

“Ân.” Trần Ngạn mềm mại mà hừ một tiếng, bộ dáng thực ủy khuất, nhưng lại không muốn nói tiếp, mím chặt môi không muốn mở miệng. Trần Chi Hoàn không chút hoang mang, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lông tiểu miêu trên người, đem cậu xoa đến thoải mái.

Qua hồi lâu, Trần Ngạn mới ngẩng đầu lên, ở trong ánh mắt lo lắng cùng đầy yêu thương của ca ca mới bắt đầu thấp giọng nói, bạn học cậu không biết tại sao lại quát cậu, sau đó còn….

Còn chưa nói xong, mặt liền đỏ bừng.

Còn cái gì? Trần Chi Hoàn trong lòng nghi hoặc, nhìn chằm chằm khuôn mặt rỏ rực mất tự nhiên của đệ đệ, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, lại nhớ tới cẩu đồ vật có mưu đồ gây rối mà đệ đệ nói mấy hôm trước…..

“Còn…. còn hôn em.”

Trần Ngạn nói xong liền xấu hổ đến mức lần nữa đem mặt chôn vào cổ ca ca, nhưng đột nhiên mông bị Trần Chi Hoàn dùng sức nhéo phát đau, cậu đau đến mức ngồi thẳng dậy, trong mắt bắt đầu ngấn nước. Kéo tay nhị ca ra, trong mắt đầy nước mắt thầm lên án ca ca bạo hành cậu, một bên xoa xoa mông muốn rời khỏi đùi ca ca.

“Trần Tiểu Ngạn, em ngồi yên đó cho anh!”

Trần Ngạn cả kinh, bị ca ca lần đầu tiên tức giận dọa cho sợ hãi, yên phận run run ngồi trong ngực hắn.

Trần Chi Hoàn kìm nén lửa giận cùng biểu tình, hối hận vừa rồi dọa đến đệ đệ, trong lòng lại buồn bực chua xót đến muốn gϊếŧ người. Một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng giáo dục đệ đệ.

“Từ nhỏ chúng ta đã cùng em nói bao nhiêu lần rồi, em phải tự bảo vệ bản thân mình, sao lại để người khác tùy tiện chiếm tiện nghi như vậy? Lần này chỉ là hôn em, có phải lần sau liền để hắn cởϊ qυầи áo làm chuyện xấu với em phải không? Cha mẹ từng nói gì em quên rồi sao? Không thể…..”

“Không thể cùng người khác quá mức thân cận, không thể ở trước mặt người khác cởϊ qυầи áo, không để cho người khác nhìn thấy em đi WC.” Trần Ngạn nghe Trần Chi hoàn nói, hai mắt ảm đạm, cậu nhớ tới cậu cùng người khác không giống nhau. Tuy rằng ba mẹ cùng ca ca rất yêu thương cậu, cũng bảo hộ cậu rất tốt, dạy cậu phải tự tin cùng yêu bản thân mình. Cậu cũng không vì dưới thân có thêm một cái hoa huyệt mà xấu hổ, nhưng cậu cũng thực hâm mộ những bạn nam ở trong WC cùng trêu đùa so lớn nhỏ, ngày hè cũng không hề kiêng dè cởi ra quần áo ướt mồ hôi trên người.

Trần Chi Hoàn khẽ thở dài, đau lòng đem đệ đệ đang thương tâm ôm vào trong ngực, hôn hôn mái tóc cậu cùng cái trán trơn bóng,

“Ngạn Ngạn, em là bảo bối của chúng ta, trên thế giới này người xấu quá nhiều, chúng ta chỉ là muốn bảo hộ em…… Em muốn ca ca giúp em giáo huấn bạn học đó không? Hắn không phải là người tốt.”

“…… Tính, cậu ấy chắc chỉ nói giỡn thôi. Giữa bạn bè thường trêu đùa một chút mà thôi.” Cậu cảm thấy nếu để ca ca ra tay, Lý Duệ sẽ gặp xui xẻo. Nhớ đến khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia, Trần Nhạn vẫn không bỏ được, đó chính là người đẹp nhất lớp a, thi thoảng nhìn nhìn sẽ cảm thấy tâm tình vui vẻ, đi rồi sẽ không còn ai để cho cậu nhìn nữa.

Không có biện pháp, gen trong nhà đều rất ưu tú, mỗi ngày đều nhìn thấy đều là những khuôn mặt giá trị nhan sắc cao, nên Trần Ngạn bị dưỡng ra một đôi mắt cực kỳ kén chọn. Lớn lên chỉ thanh tú đều khó vào được mắt cậu, mà gương mặt của Lý Duệ vừa trắng vừa tinh xảo thực hợp mắt cậu, còn nói chuyện với cậu rất hợp, trong lòng cậu đã đem hắn coi thành bạn tốt

Cậu nghĩ mọi thứ đều quá mức đơn giản, nhưng ca ca của cậu là siêu cấp đệ khống, sao có thể để cho người khi đễ đệ đệ mình sống tốt?