Chương 4: Nhất đạm sa đường nhất đạm thỉ

Tiêu đề chương này mình không biết nên edit thuần việt như thế nào, nên để theo bản raw mà mình dịch ra, nếu độc giả nào biết thì cmt bên dưới góp ý để mình sửa lại nha <3 <3

___________

“Oa, giáo phục kia là của nhất trung trường bên cạnh a….”

“Cậu xem, đàn anh kia đẹp trai thật đó……”

“Tôi cũng muốn thi vào trường đó a…..”

Trần Cẩm Xuyên tay cầm balo, trong miệng ngậm kẹo que, chậm rì rì tìm phòng học của đệ đệ. Ánh sáng trong hành lang rất tốt, xuyên thấu qua lá cây rải rác trên mặt đất, hắt lên tường. Thiếu niên cao gầy đi dưới ánh nắng, mái tóc mềm mại màu nâu, gương mặt trắng nõn trơn bóng mê người, dưới ống quần lộ ra một đoạn cổ chân trắng đến phát sáng. Mắt đào hoa lười biếng hơi híp lại, khi tìm được điểm đến hơi lộ ra chút ý cười.

Hắn dựa người lên khung cửa, nhìn đệ đệ cầm chổi nghiêm túc trực nhật, đột nhiên nhớ tới tiểu đậu đinh năm mười tuổi nhất định muốn bê ghế nhỏ bộ dáng nãi thanh nãi khí đáng yêu nói muốn rửa chén, không cho rửa liền khóc, nói cả nhà ghét bỏ cậu không biết làm việc nhà. Không còn cách nào, hắn đành phải đứng ở đằng sau đệ đệ, dạy cậu rửa chén. Nói là dạy, nhưng thật ra là hắn rửa, đệ đệ ở trong ngực hắn chơi bọt nước, còn phải chú ý cẩn thận lúc đệ đệ cầm chén lên lại quăng vỡ…… Ngày nào vẫn còn là tiểu đậu đinh mà bây giờ đã lớn như vậy.

“Tam ca!” Trần Ngạn phát hiện Tam ca soái khí của cậu đứng ở cửa, vô cùng vui vẻ, rốt cuộc Tam ca đã lên Cao Tam, chủ yếu là ở trường học, thường xuyên không ở nhà. Liền lập tức buông chổi chạy tới, mềm mại làm nũng, “Em rất nhớ anh a……”

Trần Cẩm Xuyên cầm lấy kẹo que vị nho trong miệng, mắt Trần Ngạn nhìn theo cây kẹo, hơi hơi mở miệng chờ ca ca cho cậu ăn. Trần Cẩm Xuyên cười bỏ vào trong miệng cậu, nắm cái cằm đang nâng lên lắc lắc. “Chỉ biết làm nũng…… Làm trực nhật xong chưa?”

Đôi mắt đen láy dùng sức chớp hai cái ám chỉ rằng đã làm xong, miệng ngậm kẹo mơ hồ nói câu Tam ca chờ cậu thu thập một chút rồi đi rửa tay, liền ngậm kẹo cầm chổi đi ra phòng học.

Ánh mắt ôn nhu sau khi thấy đệ đệ biến mất ở chỗ ngoặt hành lang liền trở nên lạnh băng, Trần Cẩm Xuyên liếc nam sinh vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm hắn trong phòng học, sau đó đi vào trong phòng học đi tới trước bàn hắn.

Lý Duệ không biết anh trai Trần Ngạn muốn nói gì với hắn. Nhưng hôm nay Trần Ngạn cả ngày đều không nói chuyện với hắn đã khiến hắn vội muốn chết. Khi đứng lên, lại phát hiện người trước mặt cao hơn hắn cả một cái đầu, càng thấy bực bội.

Trần Cẩm Xuyên đánh giá nam sinh trắng nõn mảnh khảnh trước mắt. Gầy như ba ba, lùn như bí đao, chưa đủ lông đủ cánh. Kết luận, yếu gà.

“Cậu thích em trai tôi?”

“…… Sao có thể!” Lý Duệ không biết bản thân đang suy nghĩ gì, đột nhiên bị hỏi như vậy liền theo bản năng bác bỏ, trong lòng là một mảnh hỗn loạn. Hắn là thẳng, còn có bạn gái, sao có thể đi thích một nam sinh.

Sau đó liền bị một quyền đánh lên bụng.

Hắn đau đến cong lưng, ôm bụng không phát ra tiếng, tóc bị thô bạo túm chặt, bị bắt ngẩng đầu nhìn lên người trước mắt, vừa rồi còn đối với Trần Ngạn ôn nhu như nước lúc này lại giống như ác ma, trong mắt đều là chán ghét cùng hận ý.

“Không thích Trần Ngạn mà mày cư nhiên dám hôn em ấy? Mày muốn chết?”

“Tôi không biết……” Hắn sắc mặt trắng bệch, hắn không phải đồng tính luyến ái…… Hắn cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.

“Ha cũng đúng, vừa gầy vừa lùn, là loại người nhát gan a.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ra bài thi trên mặt bàn, số 72 đỏ chót đập vào mắt hai người, “Thành tích còn kém như vậy, loại người kém cỏi như mày, có tư cách thích em trai tao sao?” Em trai hắn vừa ngoan lại nghe lời, lớn lên đẹp lại ưu tú, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, người thích cậu nhất định phải xứng đôi với cậu. Loại tiểu thiếu gia này vừa nhìn liền biết chỉ là phế vật, chính mình còn chiếu cố không xong, sau này sao có thể trông cậy hắn sẽ chiếu cố tốt cho Trần Ngạn?

Lý Duệ thống khổ cúi đầu, hắn trước nay chưa từng vì bản thân không học vấn không nghề nghiệp mà cảm thấy xấu hổ như vậy.

Trần Cẩm Xuyên cười khinh thường, buông tay, chạm đều không muốn chạm vào hắn.

“Cách Trần Ngạn xa một chút.” Mặc kệ hắn là thích hay không thích đệ đệ, loại tư chất này, ở trong lòng Trần Cẩm Xuyên để hắn xách giày cho đệ đệ đều không đủ tư cách.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Lý Duệ đem đầu vùi ở cánh tay, nghe được thanh âm Trần Ngạn cùng Trần Cẩm Xuyên nói chuyện với nhau.

“Tam ca, anh đi đâu vậy?”

“Anh đi rửa tay, vừa rồi chạm phải đồ vật dơ bẩn……”

Hắn cảm giác được Trần Ngạn đi tới cầm lấy cặp sách, nhưng lại không lập tức rời đi.

“…… Cậu còn tốt không?” Một lát sau, một thanh âm cẩn thận từ trên đầu truyền đến.

“Không sao, cậu đi đi.”

“……”

“Tôi không có việc gì, cậu mau về nhà đi.”

Rốt cuộc nghe được tiếng bước chân rời đi, Lý Duệ lúc này mới ngẩng đầu lộ ra thần sắc đau đớn, nhẹ nhàng xoa xoa vùng bụng vẫn còn đau, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.

Trên bàn có một viên chocolate nho nhỏ.