Chương 2: Không kịp đề phòng bị bẻ cong

“Lý Duệ, có chút ngứa……” Trần Ngạn làn da mẫn cảm, Lý Duệ luôn ở trên cánh tay cậu hết sờ lại nhéo, không đau nhưng thực ngứa, khiến cậu không có biện pháp nghiêm túc nghe giảng.

Thiếu niên tuấn tú ngẩn ra, lập tức rút tay về. Gần đây, hắn luôn nhịn không được đi nhìn Trần Ngạn, cánh tay Trần Ngạn để trên bàn học vừa thon dài lại rắn chắc, bàn tay khớp xương rõ ràng, không biết đã bị hắn thị gian bao nhiêu lần. Sau khi cưỡng bách chính mình dời mắt đi, tay lại không chịu khống chế mà đi xoa bóp làn da bóng loáng mềm dẻo kia. Đυ.ng vào liền yêu thích đến không nỡ buông tay, làn da bánh mật hơi lạnh, trơn bóng tinh tế, cả cánh tay đều mang đến xúc cảm tốt như vậy.

Lý Duệ thu tay lại, mặt hướng lên bục giảng nghe bài nhưng chỉ trong chốc lát lại thất thần, lại nhịn không được đi ngắm sườn mặt của bạn cùng bàn. Trần Ngạn đang nghiêm túc nghe giảng, lưng thẳng tắp, không giống những người khác vì mệt mỏi mà khẽ khom lưng. Lông mi vừa dày vừa cong, mũi cao thẳng, bên dưới là đôi môi mỏng nhạt màu lúc này đang hơi hơi mím lại, Lý Duệ nhớ tới môi của những nữ sinh trước kia, luôn là căng mọng…….

Một tiết ngữ văn cứ thế mơ hồ đi qua, Lý Duệ dựa lưng lên ghế, cánh tay đặt ở trên ghế của Trần Ngạn, chậm rãi kéo gần khoảng cách, đang muốn nói gì đó, thì thấy mấy nam sinh trong lớp đang cãi cọ ầm ĩ lên, tới gần bắt hai người cùng thảo luận về trận bóng rổ.

Vừa nói đến bóng rổ, Lý Duệ cả người đều hăng hái lên, chơi bóng rổ rất tốt nha, hắn vốn dĩ rất thích bóng rổ, ở trên sân bóng chém gϊếŧ còn thú vị hơn ngồi trong lớp làm bài tập nhiều, hơn nữa lại có nhiều mỹ nhân đến xem. Hắn hứng phấn làm mấy động tác ném bóng, bên tai như có những tiếng thét cổ vũ của các nữ sinh. Quay đầu muốn hỏi Trần Ngạn có thấy hắn đẹp trai không, liền nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn tức giận.

Trần Ngạn là người ôn hòa, hào phóng, lại yêu sạch sẽ, trên người luôn có khí tức mát mẻ. Trong mùa hè nóng nực cũng không có mồ hôi cùng mùi cơ thể giống người khác. Trịnh Chân cách Trần Ngạn rất gần, tay vốn dĩ đang để trên vai cậu, nói chuyện một lát liền đưa tay lên xoa xoa mái tóc ngắn của Trần Ngạn, nhỏ giọng cảm thán cậu có mái tóc thực mềm mại, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào vành tai khiến người này cười rộ lên, vừa kêu ngứa vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi híp mắt giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng. Trịnh Chân hơi ngây người, phá lệ cảm thấy nam sinh này cư nhiên lại đáng yêu như vậy….. Nhưng sau đó lại bị một người phá đám.

“Cậu làm gì vậy….” Không những bị đẩy ra còn bị trừng một cái, hắn trêu chọc gì Lý Duệ sao? Sau đó thấy Lý Duệ đi qua, kéo Trần Ngạn đang ngồi đi nhanh ra ngoài.

Mấy nam sinh khác cho rằng bọn họ đã có hẹn khác rồi, liền tiếp tục thảo luận về bóng rổ. Trịnh Chân vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt vừa rồi của Trần Ngạn, nhìn phương hướng cậu rời đi mà thất thần.

“Tại sao cậu lại nhìn Trịnh Chân như vậy!?”

Trần Ngạn mơ màng bị kéo đi, vừa dừng lại đã bị người đối diện quát lớn một câu.

Các ca ca từ nhỏ đã đối với cậu nói lời dịu dàng, lại bảo hộ có thừa, cho nên tính tình cậu rất tốt lại nghe lời nên cho tới bây giờ cậu chưa từng bị ai quát lớn như vậy. Đột nhiên bị người hung, cậu vừa kinh ngạc vừa ủy khuất, sợ tới mức mặt trắng bệch, viền mắt liền đỏ lên.

Lý Duệ vốn dĩ đang rất tức giận, nhưng nhìn đến vành mắt Trần Ngạn đỏ lên, lập tức bị đau lòng thay thế, hận không thể đem nam sinh còn cao lớn hơn hắn ở trước mặt ôm vào trong ngực dỗ dành. Hắn tiến lên một bước muốn chạm vào mặt Trần Ngạn, nhưng đối phương thấy động tác của hắn liền lập tức mím môi lùi về phía sau, bộ dáng cực kỳ sợ hãi. Lý Duệ xấu hổ buông tay xuống, thấp giọng nói một câu thực xin lỗi.

“Cậu thật hung dữ……” Trong đầu Trần Ngạn vẫn đang nhớ tới biểu tình cùng ngữ khí Lý Duệ vừa mới quát cậu, càng nghĩ càng ủy khuất, nháy mắt nước mắt liền rơi xuống, đôi mắt ướt dầm dề, lông mi ướt đẫm, bộ dáng đáng thương vô cùng khiến Lý Duệ cảm thấy bản thân như làm phải chuyện ác tày trời, hận không thể cho bản thân một tát.

Lý Duệ rốt cuộc nhịn không được tiến lên ôm lấy trần Ngạn, vừa xin lỗi vừa dỗ dành cậu, Trần Ngạn nghẹn ngào nói không muốn chơi cùng hắn nữa, làm hắn càng thêm sốt ruột. Đầu nóng lên liền càng thêm ôm chặt người vào trong ngực. Một bên dụ dỗ nói cậu không chơi với tôi thì chơi với ai, không cho cậu chơi cùng người khác. Một bên không màng Trần Ngạn đang giãy giụa mà lung tung hôn lên tai cùng mắt của đối phương, đem nước mắt trên mặt đều liếʍ đi. Đến khi người trong ngực không còn giãy giụa nữa, hắn mới phục hồi tinh thần.

Mặt Trần Ngạn đỏ bừng, đôi mắt đen láy ướt dầm dề ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, Lý Duệ nhìn đôi môi hơi mở lộ ra hàm răng trắng tinh, hơi thở mát mẻ từ trên người Trần Ngạn. Hắn không biết trong mắt mình lúc này lộ ra mê luyến cùng khát vọng, chỉ thấy chính mình cách đôi môi mê người đó càng ngày càng gần. Đến khi bị đẩy mạnh một cái, người trong ngực cũng đã chạy đi xa, hắn mới lấy lại tinh thần.

Hắn điên rồi sao, hắn cư nhiên muốn hôn một cái nam sinh.

Mấy hôm trước hắn chỉ vì trêu đùa Trần Ngạn nên mới nói vậy, chính mình cũng không để ở trong lòng, chỉ là đối với Trần Ngạn quá mức đơn thuần sinh ra tò mò, cảm thấy cậu tương đối thuận mắt nên mới muốn trêu chọc cậu. Nhưng, hôm nay thật sự vượt rào.