Chương 1

Trần Ngạn là con út trong một gia đình giàu có, bên trên có ba người anh trai, từ lúc còn ở trong bụng mẹ Trần đã là tâm điểm chú ý của cả nhà. Dù sau khi sinh ra thân hình có dị dạng cũng chỉ khiến mọi người trong nhà càng thêm đau lòng, càng đừng nói ba vị ca ca từ nhỏ đã được cha mẹ dạy phải yêu thương cùng bảo vệ đệ đệ.

Cậu được nuông chiều từ bé, cuối cùng bị sủng thành một thiếu niên ngây thơ hồn nhiên, vừa ngoan vừa ngọt, khi cười trên má còn có núm đồng tiền khiến cho người khác chỉ muốn cắn một ngụm. Cho dù cậu là một người song tính, nhưng lớn lên lại cao to giống cha, do thích vận động và chơi thể thao nên làn da cậu bị phơi thành màu bánh mật khỏe mạnh, trông càng ngày càng anh khí bừng bừng. Không giống ba đại ca của cậu, xinh đẹp tinh xảo giống mẹ.

Lên đến cao trung, Trần Ngạn vẫn phải học ngoại trú, ba đại ca mỗi ngày thay phiên đưa đón cậu. Đi chơi cùng đồng học cũng phải làm nũng, ôm hôn vài cái mới được cho đi, nhưng không được phép đi qua đêm, cũng không được về muộn giờ cơm chiều. Nếu không về đúng giờ, cách mỗi mười phút sẽ bị gọi hối thúc một lần. Cho nên, dù Trần Ngạn lớn lên đẹp trai, tính cách vừa tốt lại hào phóng, nhưng cũng không ai muốn mời một người mỗi ngày bị người nhà giục về đi chơi. Chính là cậu lại thấy không sao cả, từ nhỏ đã được mọi người sủng ái, cậu cũng rất thích ở nhà, nên rất nghe lời. Ngược lại bạn cùng bàn của cậu lại cực kỳ bất mãn.

Bạn cùng bàn của cậu tên là Lý Duệ, trong nhà có tiền có thế, 15 tuổi đã khai trai, dựa vào khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nên đã đổi qua vài người bạn gái, là một hoa hoa công tử phong lưu đa tình chính hiệu. Hắn lần đầu tiên gặp một người nghe lời như vậy, ánh mắt nhìn Trần Ngạn giống như cậu là loài động vật quý hiếm vậy. Sau vài ngày ngồi cùng bàn với Trần Ngạn, vốn dĩ muốn dụ dỗ người mang về nhà làm chút chuyện xấu. Nhưng lại phát hiện đứa nhỏ này quá mức đơn thuần khiến hắn không hạ thủ được, liền bắt đầu tìm hiểu gia cảnh của cậu.

Sao người tới đón ngươi mỗi ngày đều thay đổi vậy? Mấy người đó lớn lên thực đẹp trai a.

Tại sao mỗi ngày cậu cùng người nhà gặp mặt đều ôm hôn a.

Sao cậu lại phải về nhà sớm như vậy?

Cậu dùng loại sữa tắm gì mà da vừa thơm vừa trơn bóng như vậy? Thoạt nhìn hình như một chút da chết đều không có a.

Cha cậu nhìn thấy ngươi hôn ca ca không nói gì sao? Hay cậu cũng hôn ta một cái thử xem.

Trần Ngạn tính tình tốt nên hắn hỏi gì cậu liền trả lời đó, nhưng vấn đề này lại khiến cậu không biết làm sao, theo bản năng liền cự tuyệt.

Buổi chiều tan học được nhị ca đón đi cũng luôn là bộ dáng thất thần, đến khi lòng bàn tay bị nhéo một cái.

“Ngạn Ngạn sao thế?”

“Ca ca, nam sinh cùng nam sinh cũng có thể hôn hôn sao?”

Đôi lông mày của nhị ca nhăn lại, trong lòng biến hóa khôn lường, cẩu đồ vật nào muốn dạy hư đệ đệ ngoan của hắn, hay là muốn chiếm tiện nghi của đệ đệ nhà mình? Chuyện này cần phải về nhà nói chuyện lại với đệ đệ.

“Hôm nay bạn học của em hỏi tại sao em lớn như vậy rồi còn ôm hôn ca ca, cậu ấy nói…..” Trần Ngạn nhìn biểu tình bình tĩnh của ba ca ca nhà mình, cảm thấy bọn họ hẳn là có thể giải quyết vấn đề của cậu, “Cậu ấy nói em cũng có thể cùng cậu ấy ôm hôn như vậy.”

Trong lòng ba ca ca giờ phút này không còn bình tĩnh như mặt ngoài nữa, mà là sấm chớp đùng đùng cùng gió lốc, một lòng chỉ muốn đem cẩu đồ vật mơ ước đệ đệ của mình lôi ra đánh một trận.

Đại ca kìm nén lửa giận, sờ mái tóc mềm mại của đệ đệ, khẽ xoa nắn vành tai cậu, cúi người hôn lên trán cậu một cái.

“Đứa nhỏ ngốc, chúng ta là anh em a, người nhà mới có thể thân mật với em như vậy. Ôm hôn chỉ có người yêu hoặc người thân mới có thể làm.” Nói xong liền cúi người hôm xuống đôi môi hồng nhuận của đệ đệ một cái.

“Ân! Em cũng cảm thấy như vậy!” Lúm đồng tiền lại lộ ra, đôi mắt cong cong hồn nhiên giống như tiểu động vật. Khiến ba vị ca ca nhìn đến tâm đều mềm nhũn.

Buổi tối, đến giờ đi ngủ, Trần Ngạn sau khi làm nũng lại ôm hôn chúc ngủ ngon ba ba mụ mụ cùng các ca ca xong liền đi về phòng ngủ. Ba vị ca ca không hẹn mà cùng tới xem tiểu đệ đệ của bọn họ, xem cậu có đá chăn không. Tới rồi lại không muốn trở về, ngồi ở mép giường sờ khuôn mặt trơn bóng góc cạnh, lông mi cong vυ"t, đôi môi mỏng hơi mở, lại xoa bóp cơ bắp săn chắc ở cánh tay cậu, vừa cảm thán đệ đệ thực sự đã lớn rồi.

Nhưng cho dù có lớn thì cũng vẫn là đệ đệ bảo bối của bọn họ, tuyệt đối không thể để con heo rừng nào đó ủi mất cải trắng nhà mình được. Huynh đệ Trần gia trong bóng tối cùng nhất trí, quyết định phải tra ra bằng được con heo lớn mật kia.